Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 136: Tương lai



Như mọi người đều biết, thể thao cạnh tranh là một trong những ngành nghề nghiêm túc nhất, có thể hai năm trước, một điểm số là kỷ lục thế giới mà chỉ có tuyển thủ hàng đầu mới có thể phá vỡ, lại qua hai năm, tất cả các tuyển thủ tuyến một đều có thể có được số điểm này.

Suy cho cùng, ai trở thành vận động viên không phải là tranh chức vô địch, mà trong nghề có một câu nói, đó là nếu như muốn nắm chắc vị trí quán quân, nhất định phải lấy ra một trình độ có thể phá vỡ giới hạn hiện tại của thế giới, cũng chính là lấy kỷ lục thế giới làm mục tiêu.

Nếu như ‌đối thủ đủ mạnh, khả năng coi như bạn đưa ra một trình độ có thể lập kỷ lục thì cũng không chắc bạn lấy được chức vô địch, dù sao thì trong cùng một thời đại, có thể có vài vận động viên có thể xô đổ kỷ lục cùng một lúc.

Giới hạn của cơ thể con người được cho là khó phá vỡ, nhưng trong mấy tỷ con người luôn ẩn chứa vài thiên tài tuyệt thế, trong trường hợp những người này được chất chồng trong cùng một thời đại, bộ môn thể thao này ngay lập tức sẽ biến thành Tu La tràng.

Kẻ cầm đầu khởi xướng Tu La tràng cùng bạn bè mình nắm tay nhau bước lên bục lĩnh thưởng thi đấu đồng đội trượt băng nghệ thuật tạ Sochi, đây là tấm huy chương Olympic đầu tiên của cậu, mặc dù là huy chương đồng, nhưng củ đủ để mọi người vui sướng.

Vasily và Dalia bắt tay nhau giành được huy chương vàng thi đấu đồng đội, đứng trên bục lộ ra nụ cười xán lạn, Ilya vừa lúc đứng bên phải ngoài cùng, cũng chính là bên cạnh Trương Giác.

Hắn giơ nắm đấm về phía Trương Giác, cơ thể cháy hừng hực ý chí chiến đấu.

"Thi đấu cá nhân diễn ra vào ngày 13, khi đó đến phiên chúng ta chính diện quyết đấu."

Trương Giác cụng một quyền với hắn.

Ngày thứ hai, Trương Giác tính toán chênh lệch múi giờ, lấy điện thoại ra thực hiện cuộc gọi video xuyên quốc gia.

Chờ ‌đến khi Tần Tuyết Quân kết nối liên lạc, thì nghe Trương Giác nói một cậu: "Mẹ đứa nhỏ, con bé thế nào rồi?"

Nghe giọng điệu không thể chờ đợi được nữa của cậu, giống như là một người cha đã ra ngoài viện trợ 10 năm không thể về nhà gặp con mình.

Khóe miệng Tần Tuyết Quân giật giật: "Saori mới tỉnh ngủ."

Chuột đồng là loại động vật sống về đêm, chẳng qua là Trương Giác thích cho chuột ăn vào ban ngày, cho nên cuộc sống của Saori đảo lộn cả ngày lẫn đêm, bây giờ cậu đã ra nước ngoài, Nhị Đức thì lại cùng ban nhạc rock ra ngoài biểu diễn, nữ sĩ Trương Thanh Yến nữ và ba ba Hứa Nham phải kinh doanh quán cơm, Saori tạm thời giao cho Tần Tuyết Quân nuôi nấng, vì thế hắn đã điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Saori lại.

Vốn dĩ tuổi thọ của hamster cũng chỉ từ 3 đến 4 năm, Trương Giác còn cả ngày để người ta luôn duy trì làm việc và nghỉ ngơi không phù hợp với tâm sinh lý, trong trường hợp Saori mất sớm, Trương Giác sẽ khóc cho coi.

"Còn nữa, ai là mẹ của đứa nhỏ chớ?"

Trương Giác ho khan một tiếng: "Nói sai rồi, anh là mẹ nuôi của con bé, à không cha nuôi, nhanh, cho em nhìn Saori một chút."

Tần Tuyết Quân âm thầm thở dài, nâng Saori từ trong lồng ra, Trương Giác thì nằm úp sấp trước điện thoại di động.

"Saori, đây là huy chương Olympic nè, mặc dù là màu đồng, thế nhưng không sao hết, qua mấy ngày nữa ba ba sẽ lấy một tấm màu khác cho con xem."

Nữ sĩ Trương Saori ngồi xổm trong lòng bàn tay Tần Tuyết Quân chuyên tâm gặm hạt dưa, phía trước không ngừng truyền ra âm thanh của ba ba nhà mình trong thiết bị cổ quái.

Cô bé thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn, đôi mắt như hạt đậu đen mang theo sự thân cận và yêu thích, nhưng bởi vì trong móng vuốt có hạt dưa rất là cám dỗ, cho nên nữ sĩ Saori cũng không tiến tới hun con người một cái.

Dù sao thì cũng không hun được.

Tần Tuyết Quân:!

Luôn cảm giác mình chính là cái giá của bé hamster, hơn nữa Trương Giác sao lại gọi hắn là mẹ con bé? Mặc dù biết những người trẻ tuổi có quan hệ tốt sẽ chọc cười lẫn nhau, thỉnh thoảng còn sẽ cười toe toét, nhưng mối quan hệ của bọn họ tốt đến trình độ làm cha mẹ đứa nhỏ sao? Mặc dù quả thực hắn coi Trương Giác là một người bạn rất thân!

"Anh cảm thấy, xét về ngoại hình, em làm mẹ Saori thì thích hợp hơn anh."

Trương Giác cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Không muốn làm mẹ nam đâu."

Tần Tuyết Quân: Vậy mình có thể làm mẹ nam à?

Ngày 11 và 12 là bài thi ngắn trượt băng đôi, vào lúc này Trương Giác cũng không phải là đang vùi đầu trong phòng làm bài tập, cậu được McQueen và những người khác mời ra ngoài tham gia cuộc họp mặt của đơn nam.

Người khởi xướng bữa tiệc là McQueen, người tham gia có Trương Giác, Hayato Terakami, Ilya, Vasily, David Bisulei.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nhóm này sẽ làm nhóm cuối cùng tổ đơn nam, ngoài nhóm này ra, Alex thừa kế vị trí nhất ca Pháp của Martin, Juventus của Cộng hòa Séc, người đang được đào tạo ở Bắc Mỹ - nhất ca Choi Jeong Su, nhất ca Rojas của Tây Ban Nha, nhất ca Alan Helge của Na Uy cũng tới.

Đơn nam Bắc Mỹ không đến, nhưng đó là vì tất cả đều đến sân trượt tuyết để hò hét cổ vũ, bởi vì biệt danh "Cà chua bay lượn", ngôi sao trượt tuyết người Mỹ Sean White, người đã giành huy chương vàng trong hai kỳ Thế vận hội mùa đông, cũng đã đến Sochi tham gia Thế vận hội mùa đông thứ ba của mình.

Đừng thấy Trương Giác sau khi vượt qua chấn thương vào rào cản phát triển trở về, trong mắt nhiều người đã vô cùng ghê gớm, mà Sean White thì còn dễ sợ hơn cả Trương Giác, người anh em này bị tim bẩm sinh và dị dạng mạch máu, số lượng người mắc bệnh này sống đến tuổi trưởng thành chỉ có 10%, sau khi trải qua mấy lần phẫu thuật lớn, Sean không chỉ chiến thắng Tử thần, mà còn nắm giữ được thành tích xuất sắc trong bộ môn trượt tuyết được coi là môn thể thao mạo hiểm.

Tất cả mọi người đều mang theo đồ uống và độ ăn nhẹ của riêng mình, xem như là ngăn chặn mọi thủ đoạn, tạo điều kiện thuận lợi hơn cho các vận động viên, bởi vì coi như họ chỉ mang theo hai chai nước sạch, những người khác cũng sẽ không cười vào mặt họ.

Đều là người luyện trượt băng nghệ thuật, ai mà không muốn kiểm soát cân nặng chứ?

Bọn họ tìm một nhà hàng sánh sủa sạch sẻ, bắt đầu một hồi nói chuyện thân mật, tiếng Anh và tiếng Pháp đan xen.

Như Vasily và McQueen có thương hiệu biểu diễn thương mại của riêng họ, bọn họ còn mời những tuyển thủ có mối quan hệ tốt tham gia biểu diễn thương mại sau khi kết thúc mùa giải, mọi người có tiền cùng nhau kiếm lời ấy mà, bạn cần tiền, thương hiệu của tôi cũng cần sự nổi tiếng của bạn, đôi bên cùng có lợi.

Trương Giác là người được mời nhiều nhất, bởi vì nhan cẩu đâu đâu cũng có, trong trượt băng nghệ thuật còn nhiều hơn nữa, Trương Giác rất là đẹp trai, đặt trong buổi biểu diễn trượt băng thương mại chính là loại hình được hoan nghênh nhất.

Nhưng mà Trương Giác cũng không tự ý đáp ứng, cậu đối với vấn đề này rất là xấ hổ: "Xin lỗi, tôi là học sinh lớp 12, tháng 6 tháng 7 năm sau còn phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, việc có thể tham gia biểu diễn thương mại được không thì còn phải coi mẹ tôi có đồng ý hay không."

Mọi người đều hiểu điều này, David Bisulei vỗ vai cậu: "Vừa ôn thi lại vừa chuẩn bị cho Thế vận hội, lại còn có thể khôi phục kỹ thuật tốt như vậy, cậu cũng thật ghê gớm, tôi nhớ điểm số của cậu cũng rất tốt đúng không?."

Nhóm cá giống nước ngoài cũng đã từng nói, loại điểm số kia của Trương Giác chính là một học bá.

Trương Giác lúng túng: "Cũng tàm tạm."

Thực ra vì Thế vận hội Mùa đông, điểm số của cậu đã giảm đi rất nhiều.

David mỉm cười: "Có sách để đọc là một chuyện tốt."

Cha mẹ David đã mất, trượt băng nghệ thuật thì đốt tiền, David chỉ có thể dựa vào những video thể thao mạo hiểm để kiếm phần thưởng từ những thổ hào, bên phía đại học đã tạm nghỉ rồi, may là mùa giải ngày hắn nhận được một đại ngôn đồ ăn vặt địa phương của Bỉ và trở về một sóng gió huyết, nửa cuối năm hắn sẽ quay lại trường để tiếp tục học, đã từng một lần bỏ học nên hắn rất quý trọng cơ hội này.

Sau đó mọi người liền tán gẫu về tương lai của đơn nam trượt băng, không ngoa khi nói rằng, những vận động viên ngồi ở đây là đại diện cho quá khứ, hiện tại và tương lai của môn trượt băng nghệ thuật, ý nghĩ của bọn họ theo một nghĩa nào đó cũng có thể xác định hướng đi của đơn nam trượt băng nghệ thuật trong tương lai.

Ilya kiên định nói: "Nhảy bốn vòng chính là hướng đi của đơn nam trong tương lai, là đàn ông thì phải nhảy bốn vòng, cho nên trong mấy năm tới, đại khái sẽ có tuyển thủ lục đục tập nhảy bốn vòng loại mới, số lượng cú nhảy bốn vòng trong thi đấu sẽ càng ngày càng nhiều."

Dù sao, các đơn nam đỉnh cấp trong tiết mục trượt băng tự do bình thường sẽ thực hiện hai lần nhảy bốn vòng, thế nhưng hiện giờ đã có người phá vỡ cái "Quy tắc bất thành văn" này, có thể thấy được độ khó trong môn thi đấu cạnh tranh không ngừng phát triển, muốn không bị thời đại đào thải, nhất định phải nhảy bốn vòng nhiều hơn.

Nhảy bốn vòng.

McQueen bổ sung: "Nhưng mà trọng tài càng ưu ái những vận động viên ổn định hơn, nếu như sự ổn định của bạn không đủ, như vậy cho dù bạn có năng lực nhét vào đó năm lần hay thậm chí sáu lần cú nhảy bốn vòng, thì chỉ sợ cũng sẽ không thắng được tuyển thủ có bố trí ba lần nhảy bốn vòng mà all clean."

Tính ổn định.

Hayato Terakami: "Trượt băng nghệ thuật là nghệ thuật trên băng, không quan tâm kỹ thuật phát triển như thế nào, chúng ta không thể lơ là tầm quan trọng của việc biểu diễn, chỉ cần trượt và chi trên mềm mại, kiểm soát biểu tình, lực biểu cảm sẽ không kém."

Tính nghệ thuật.

Đối với những vận động viên đỉnh cấp mắt cao hơn đầu này mà nói, nếu như trong thời đại này có một vận động viên bá chủ có thể thống trị đấu trường, khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục, thì nhất định phải thỏa mãn như yếu tố họ đưa ra, nếu không thì người đó không thể được coi là vua.

Ở thời đại trước là cuộc chiến song vương tranh bá của Vasily và McQueen, năng lực toàn diện của họ không tệ, chỉ là một người am hiểu kỹ thuật hơn, một người am hiểu nghệ thuật hơn, cộng thêm Martin và Sergei thỉnh thoảng cũng sẽ bùng nổ.

Về phần thời đại tiếp theo! Người hoàn toàn phù hợp với mong đợi của họ trong thế hệ tiếp theo, không chỉ có một người.

Mọi người không dấu vết liếc nhìn tiên nam đang dạy Ilya chơi game mobie một cái, sau đó là Hayato Terakami đang bưng tách trà lúa mạch của mình.

Mặc dù ba người này trên sàn thi đấu không ai nhường ai, nhưng mối quan hệ dưới đấu trường của họ cũng rất tốt.

Vasily nhớ đến khi mình còn trẻ đã từng đối chọi gay gắt với McQueen, không ai nhường ai, khi mỗi người đi đến sân nhà của đối phương tham gia tranh tài thì đều không ngay được tiếng gì, hay là một tiếng chậc chậc chậc, bây giờ theo tuổi tác dần lớn lên, bọn họ mới bắt tay giảng hòa.

Điều đáng lo ngại duy nhất là ba người này đều có tiền sử nghỉ thi đấu vì chấn thương, có một câu nói từ xưa đến nay đều đúng, kẻ thù lớn nhất của vận động viên chính là chấn thương, ba người này đến cuối cùng, sợ là ngoại trừ tăng cường thực lực còn phải tăng sức khỏe lên.

Ilya đẩy đẩy Trương Giác: "Tama-chan, cậu cảm thấy là một đơn nam, điều quan trọng nhất là gì?"

Trương Giác suy nghĩ một chút.

"Ừm, đương nhiên là tinh thần không ngừng tiến lên rồi? Bất kể trình độ của các vận động viên hàng đầu ở thời đại hiện tại, hay là người đến sau, chúng ta nhất định phải bày ra sức mạnh mạnh mẽ hơn người đi trước, giống như những đàn em của chúng ta nhất định phải mạnh hơn chúng ta."

"Nếu như thực lực của người đến sau không đủ, chỉ là giành chiến thắng vì những vận động viên trước tuổi già sức yếu mà nói, thì những lão tướng kia chỉ thất bại bởi năm tháng mà thôi, thuần túy chính là phải cứng đối cứng, dùng thực lực phân cao thấp!"

Họ không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng cho đẹp, không ngừng đuổi theo những đỉnh cao mới, tăng cao giới hạn của môn thể thao này, khiến cho môn trượt băng nghệ thuật tiếp tục trở nên sôi động.

Thông qua biểu hiện của họ, trong lòng mỗi tiền bối đều có những suy nghĩ riêng.

Ilya xuất thân từ một quốc gia chiến đấu có tính cách dày rộng nhất, hơn nữa xuất thân là học trò của Boris, là một thái tử gia đôn hậu nổi tiếng.

Hayato Terakami là niềm hy vọng đơn nam của Nhật Bản được huấn luyện viên ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng, nhìn như ôn hòa nhưng thực ra thì lạnh lùng nghiêm nghị.

Trương Giác thì lại là một đứa nhỏ mà toàn bộ giới trượt băng nghệ thuật đã theo dõi từ khi còn nhỏ cho đến nay, cậu dám nghĩ dám làm, tính công kích mạnh nhất, khả năng thiên phú cũng là cao nhất

Ngoài ra, còn có David cứng cỏi, Alex kế thừa ý chí của Martin, hai vị thiên tài đến từ Bắc Mỹ!

Có bọn họ, tương lai của môn trượt băng nghệ thuật thật sự khiến người ta mong đợi nha.

Sau bọn họ lại dùng một chai nước uống dở xoay tròn xung quanh, một hồi chơi nói thật và đại mạo hiểm.

Trương Giác gặp vận xui lớn, lần đầu tiên cậu chọn nói thật, sau đó không thể không vạch trần việc số lần bị huấn luyện viên đánh (nhiều đến mức không nhớ rõ), có người thích hay không (độc thân hai đời), vòng ngực của Trương Tuấn Bảo!

Câu hỏi cuối cùng là của David, Trương Giác nhìn hắn chằm chằm‌, chậm rãi phun ra một con số, khán giả thì hít một ngụm khí lạnh ‌.

Trương Giác hắng giọng, cầm chai nước soda mà McQueen không uống hết: "Đừng nói là tôi tiết lộ đó nha."

David vội vã trả lời: "Ok, thực ra chỉ là tôi tò mò thôi, tôi thề là không hề có hứng thú với ông cậu của cậu, thoạt nhìn anh ấy giống như thẳng nam hơn."

Thấy Trương Giác đem cái chai trở về, David âm thầm thở phào nhẹ nhõm,

Sau đó Trương Giác phải ôm người đầu tiên sau khi ra ngoài gặp được (Arthur Cohen vừa vặn xem xong thi đấu trượt tuyết mới về thì mừng như điên).

Cậu còn đứng trên bàn hát bài《memory》, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của khán giả, hát một phần ba thì không chịu nổi nữa, bụm mặt từ trên bàn leo xuống.

Vẫn là Choi Jeong Su cho Trương Giác mượn chiếc vòng cổ may mắn của mình, Trương Giác mới tránh được vận xui tiếp theo, mà Choi Jeong Su thì không cẩn thận trúng chiêu, hắn phải gọi điện thoại cho người đầu tiên trong danh bạ, sau đó hét lên ba lần "I love you".

(huấn luyện viên Salen của hắn trợn mắt ngoác mồm, sau khi suy nghĩ mấy giây thì mới lấy giấy bút ra viết một lá thư từ chối)

Nói chung, mặc dù không tin vào huyền học, nhưng sợi dây chuyền mà Choi Jeong Su cầu từ chỗ vị đại sư kia thật sự có chút môn đạo, vì vậy Trương Giác rất xấu hổ mà xin Choi Jeong Su giúp cậu vượt qua khó khăn, cho cậu mang sợi dây chuyền này đi rút thăm.

"Tôi thề, chờ ‌rút thăm xong, tôi lập tức sẽ trả dây chuyền lại cho cậu."

Trương Giác hai tay nắm chặt tay Choi Jeong Su, ánh mắt thành khẩn nhìn hắn ‌.

Đối diện với sự xung kích của tuyệt thế mỹ nhan, ánh mắt Choi Jeong Su phập phù: "Được được được, tôi đồng ý với cậu, cầu xin cậu buông tay."

Thằng nhóc đầu gấu này có biết dưới tình huống chiều cao chênh lệch 17 cm như thế, bị cậu nhìn như vậy rất có cảm giác ngột ngạt không?

Trương Giác giơ hai tay lên hoan hô một tiếng, sau đó ôm chầm lấy Choi Jeong Su, cậu thanh niên nhỏ nhắn người Hàn Quốc mặt đỏ tới mang tai, luôn cảm thấy có một cỗ mùi hương sau khi cạo râu thoang thoảng xộc vào mũi.

Hắn ở trong lòng gào thét: Đứa nhỏ này là vị thành niên, hơn nữa nó là thẳng nam và mình cũng là thẳng nam, phải kiên trì lên tôi ơi!

-

Ngày thứ hai, Trương Giác cuối cùng rút được vị trí thứ ba trong nhóm cuối cùng.

Cậu thực sự đã rút được một số tốt rồi!