Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 149: Phong tình



Cùng ngày diễn ra trận đấu, các phóng viên mang theo trường thương đoản pháo tụm năm tụm ba ở lối vào sân vận động của tuyển thủ.

Lại một vận đông viên nổi tiếng khác bước vào.

"Là Stephanie, cô ấy đúng là một mỹ nhân, ngày hôm nay ấy vậy mà không tay trong tay với Chu Lâm tiến vào."

"Nhìn kìa, là Shiro Keiko!"

"Là Salana! Là cựu mẹ đỡ đầu của trượt băng Nga, ít nhất 20 vận động viên hàng đầu ở Bắc Mỹ và Nga đã giành huy chương vàng Olympic dưới tay bà ấy, hơn nữa trượt băng đơn hay khiêu vũ trên băng thì bà ấy đều dẫn dắt, nhưng thật đáng tiếc vị lão thái thái này đã không còn thu nhận học trò nữa, lần này được mời tới làm trọng tài."

"Trương Giác đến rồi!"

Trương Giác kéo hộp đựng giày trượt băng cùng huấn luyện viên bước vào lối đi, Kim Tử Tuyên, Hoàng Oanh, Quan Lâm ở phái sau cậu, lúc cậu bước đi ánh mắt nhìn thẳng, trên mặt không có biểu tình gì, thoạt nhìn khí thế mạnh mẽ.

Bản thân tính cách của Trương Giác cũng không phải là khó gần, nhưng khi một người đứng ở vị trí đủ cao, mọi người sẽ tự động sản sinh ra cảm giác xa cách khi nhìn vào cậu, cùng với khuôn mặt tiên tôn làm tăng thêm khí chất đó.

Mọi người đều biết, hạng mục nổi tiếng nhất, có giá trị mong đợi cao nhất thường được đặt ở cuối, ở những nơi khác thì đơn nữ là hạng mục chính, bởi vì trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật, độ nổi tiếng của đơn nữ là cao nhất, nhưng xét thấy đơn nữ Thôn Thỏ kéo khố không phải ngày một ngày hai, cho nên năm nay cuộc thi tại phân trạm Trung Quốc, mở màn là đơn nữ, thứ hai là khiêu vũ trên băng, cuối cùng là trượt băng đôi và đơn nam.

Trong lòng người tinh tường đều hiểu, sự nổi tiếng của nội dung đơn nam đã được một mình Trương Giác dùng sức kéo lên, cho dù hiện tại thành tích đơn nam không ngừng làm mới, thậm chí vượt qua đơn nữ Trần Trúc, nhưng đơn nam Thôn Thỏ cũng chỉ có Trương Giác làm tốt điều đó.

Kim nhị ca mặc dù có cú nhảy bốn vòng, nhưng ở thời điểm người khác cho rằng hắn làm được, hắn lê lếch giữa đường, khi mà mọi người cho rằng hắn làm không được, hắn đã làm được, cho nên khi xem trận đấu của hắn thì cần phải có Phật hệ, đừng ôm ấp quá nhiều hy vọng mà hãy đối xử tử tế với trái tim của mình.

Tam ‌ca Liễu Diệp Minh hiện tại có bố trí cao nhất cũng chỉ có đôi 3A, tứ ca Phàn Chiếu Anh bị chấn thương quấn thân, ngũ ca Thạch Mạc Sinh ‌thì không tăng độ khó kỹ thuật lên được, cộng với điều kiện gia đình của họ rất tốt, trượt không ra thành tích cũng không vấn đề gì, khó tránh khỏi việc không đủ nỗ lực, chỉ cần trượt băng vui vẻ là được.

Dĩ nhiên, trong Phật hệ, ba vị tuyển thủ trên thi đấu trong phân trạm ở nửa đầu mùa giải vẫn không thành vấn đề, việc có đứng thứ hai không là còn tùy vào số phận, Liễu Diệp Minh đã giành lấy vị trí thứ ba trong trận đấu thử nghiệm năm nay, bởi vậy Liên đoàn trượt băng Thôn Thỏ khi Trương Giác tự mình xin đến phân trạm Nhật Bản, tiện tay cũng báo tên của hắn luôn.

Thực lực không mạnh, tuyển thủ thứ hai và ba chính là như vậy, có thể có nhiều hơn một cuộc tranh tài là điều tốt, mà loại thực lực mạnh mẽ của dòng độc đinh nhất ca như Trương Giác thì lại là kiểu khiến người khác mời cậu đi thi đấu.

Đừng nghĩ lần này cậu chỉ nộp đơn vào phân trạm Trung Quốc và Nhật Bản, thực ra bốn phân trạm khác cũng gửi lời mời cho cậu, chỉ là Liên đoàn trượt băng sẽ căn cứ vào bảng xếp hang điểm số để phân bố các vận động viên ngôi sao đến các phân trạm khác nhau, để họ khỏi vừa mới bắt đầu đã va chạm lẫn nhau.

Thân là thành viên mới của đội tuyển tỉnh H sau khi Trương Giác tiến vào đội tuyển quốc gia, và là học trò của huấn luyện viên trưởng mới của đội tỉnh H, Minh Gia, Liễu Diệp Minh thân thiết nhìn sư muội Từ Xước của mình bắt đầu thi đấu trước.

Từ Xước cầm vị trí thi đấu đầu tiên trong cuộc tranh tài năm nay, trở thành vận động viên trượt băng đơn khác bò ra khỏi hồ sau Trương Giác, chuyện này đã làm chấn động giới nhân sĩ trượt băng đơn chuyên nghiệp ở Thôn Thỏ.

"Thế nào?"

Từ Xước bước lên một bước, hít thở, lộ ra nụ cười trong sáng: "Ừm, mọi trạng thái đều tốt hơn mùa giải trước rồi."

Trải qua một năm ăn uống ngủ nghỉ ngon lành, được sự giúp đỡ của bác sĩ, thậm chí là điều dưỡng bằng đông y, kinh nguyệt của cô đã trở lại bình thưởng, mật độ xương cũng đã đạt ngưỡng yêu cầu.

Mặc dù bởi vì ăn quá tốt nên dẫn đến cân nặng vượt quá 53 kg, nhưng cô cao 1 mét 69, như vậy cân nặng này coi như là bình thường.

Huấn luyện viên Minh Gia vốn xuất thân từ môn khiêu vũ trên băng, sau đó hắn chủ yếu dạy trượt cho đội tuyển tỉnh, khi đi theo hắn, Từ Xước thậm chí đã chuẩn bị tâm lý luyện nhảy là dựa vào chính mình, không ngờ rằng Minh Gia ngay cả dạy nhảy cũng không thành vấn đề, một năm qua, hắn vẫn để Từ Xước tìm về năm kiểu nhày ba vòng, ba cú nhảy liên tục 3S+3T, 3T+3T, 2A+3T cũng luyện trở về.

Đáng tiếc bởi vì khung xương quá lớn, các cú nhảy liên tục 33 cap cấp thì Từ Xước miễn cưỡng có thể nhảy, nhưng rất khó đủ số vòng, 3F+3T sợ là trong mùa giải này sẽ không tìm về được.

Từ Xước nhìn Shiro Keiko đang khởi động cách đó không xa, nghĩ thầm, có lẽ cả đời này cô không thể cạnh tranh với đối phương được nữa, nhưng trượt băng nghệ thuật không chỉ có một điểm là nhảy, cô còn có trượt, còn có biểu diễn.

Hiện giờ mục tiêu dài hạn của cô là tham gia Thế vận hội mùa đông Pyeongchang, mục tiêu ngắn hạn là đảm bảo sự hiện diện của đơn nữ Thôn Thỏ trên đấu trường quốc tế, ít nhất phải khiến cho suất tham dự thi đấu giải Bốn châu lục và giải vô địch thế giới từ 1 biến thành 2.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù có thua kém bao nhiêu kỹ thuật đi chăng nữa, Từ Xước cảm thấy nếu bản thân mình cố gắng hết sức thì mười vị trí đầu là không thành vấn đề.

Cô là người thứ hai ra trận trong nhóm ba, khi đang chuẩn bị ra ngoài, có người gọi cô bằng giọng điệu trúc trắc.

"Từ-san."

Từ Xước quay đầu lại, thấy Keiko chạy tới đưa tay ra với cô: "Thật vui vì thấy cậu đã trở về."

So với những đối thủ cũ đã dậy thì chỉ có thể nhìn bằng cách ngước lên, Keiko chỉ có 1 mét 54 hiên ra rất là nhỏ nhắn.

Từ Xước ngơ ngác, nắm tay cô, quay người bước nhanh rời đi.

Vành mắt cô hơi nóng.

Nếu như lúc trước khi mà dậy thì, cô không ăn kiêng đến mức gây ra các vấn đề về xương cốt, nếu như không tập luyện ở cường độ cao cho đến bấy giờ thì tốt rồi, như vậy khi đối mặt với ánh mắt mong đợi của đối thủ, cô cũng không cần chật vật trốn tránh.

Minh Gia nhìn sự khổ sở của học trò, đè vai cô bé: "Thả lỏng, tung ra trạng thái trong thi đấu thử nghiệm là được, con rất tuyệt."

"Từ Xước, con rất tuyệt."

Minh Gia năm nay mặc dù đã 36 tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp trai dịu dàng, là loại hình ông chú có duyên, lúc hắn nói chuyện thì rất ôn tồn, Liễu Diệp Minh và Từ Xước đều sẽ rất nghe lời, lộ ra hết bản sắc của nhan cẩu.

Khi ca khúc nổi tiếng của Nga《 Black Eyes 》vang lên, Trương Giác nhìn về phía bên sân, không nhịn được cười rộ lên.

"Rõ ràng là phong cách của lão sư Mia."

Thẩm Lưu ló đầu nhìn: "Hiện tại giá biên đạo của lão sư Mia là từ 7000 đô la, đổi sang nhân dân tệ chính là 45 nghìn."

Cha của Từ Xước cũng là cam lòng bỏ tiền lên người cô, tuy nhiên khi nữ sĩ Mia biên đạo cho người quen thì sẽ xóa đi số lẻ, chẳng hạn như Frans Miller khi biên đạo cho mọi người, hắn bắt đầu ở mức 8000 đô, không có thấp hơn, hơn nữa các chi phí ăn ở đi lại của hắn phải được chi trả, không được thì hắn không làm, quan trọng nhất là, khi hắn đối mặt với Trương Giác cũng sẽ không giảm giá, nhưng mà hắn sẽ thiết kế trang điểm cho Trương Giác trong toàn bộ mùa giải.

Nhưng bởi vì hai vị này đều đã biên ra các tiết mục kinh điển (người diễn dịch là Trương Giác), nên trước khi mùa giải bắt đầu, mỗi mùa bọn họ ít nhất phải biên 10 tiết mục, vào những lúc sinh ý tốt thì lên đến gần 20 tiết mục.

Sự nổi lên của họ đã trực tiếp dẫn đến việc ngày càng nhiều biên đạo muốn hợp tác với Trương Giác, không lâu trước khi Trương Giác giành huy chương vàng giải vô địch thế giới năm nay, nữ sĩ Salana đã 70 tuổi được biết đến là mẹ đỡ đâu trượt băng nghệ thuật của Nga đã banquet hàn huyên tán gẫu với Trương Giác sau khi thi đấu, đề cử cậu nhất định phải nghe《Stellas Theme》của William Joseph diễn tấu.

Trương Giác cũng coi như là người có vô số fan hâm mộ, khi cậu nhìn vào ánh mắt của lão thái thái kia, cậu biết bà cũng giống như những cô gái "Muốn nhìn ca ca hát tình ca", "Muốn nhìn ca ca nhảy sôi động".

Nữ sĩ Salana muốn xem chú cá sấu nhỏ, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam của làng trượt băng biểu diễn bài hát yêu thích của bà.

Cho dù bà là một nhân vật nổi tiếng trong giới trượt băng nghệ thuật, Trương Giác cũng sẵn sàng bán mặt cho bà ấy, huống chi gu thưởng thức âm nhạc của lão thái thái rất tốt, ca khúc rất êm tai, Trương Giác liền dứt khoát dùng ca khúc này trong màn biểu diễn trượt băng của mùa giải mới.

Năm nay phân trạm Trung Quốc không có nhiều tuyển thủ mạnh, sau khi cuộc tranh tài bài thi ngắn kết thúc, Keiko xếp thứ nhất, Từ Xước thứ hai, hai người cùng cầm lấy tấm huy chương nhỏ.

So tài ở trượt băng đôi cũng rất tuyệt, khiêu vũ trên băng! À, mặc dù họ giành được vị trí thứ tư, nhưng vì thành tích của nội dung khiêu vũ trên băng Thôn Thỏ tình cờ cao hơn Hàn Quốc và Nhật Bản lân cận, cho nên biểu hiện của huấn luyện viên bọn họ hết sức vui sướng.

Trước khi trận đấu bắt đầu, huấn luyện viên Lộc nói chuyện với Trương Giác.

"Trương Giác, có biết vì sao thầy nhất định để con chọn phân trạm Trung Quốc không?"

Trương Giác vừa ép chân vừa dùng giọng điệu bối rối trả lời: "Bởi vì như thế con không cần phải bị lệch múi giờ nữa?"

Huấn luyện viên Lộc: "Không chỉ thế, giải vô địch thế giới mùa giải này cũng được tổ chức ở Magic City, cũng là ở hội trường này, chúng ta hy vọng con có thể chơi nhiều hơn ở nơi này, sớm thích nghi với sân bãi này, Tiểu Mã để Oanh Oanh cùng Tiểu đến phân trạm này cũng là vì lý do đó."

Trương Giác: "Ồ nha, thì ra là vậy."

Huấn luyện viên Lộc nhìn cậu không căng thẳng gì, không nhịn được cốc một phát vào đầu đứa nhỏ.

"Nhìn con không có căng thẳng gì hết? Đừng quên, giải vô địch thế giới là trận đấu kết thúc một mùa giải, cũng là trận đấu quan trọng nhất trong mùa giải không có Thế vận hội, con đã trở thành một người có tên tuổi lớn như vậy ở Sochi, lỡ như ở giải vô địch thế giới nằm liệt giữa đường, tuyệt đối sẽ trở thành trò hề."

Tên tuổi mà ông nói đến đương nhiên là "Vua không ngai", đây là một danh hiệu vinh dự, cũng là khởi nguồn của áp lực, trong trường hợp lỡ đâu Trương Giác biểu hiện không phù hợp với danh hiệu này, một số người có tâm tư đen tối chắc chắn sẽ điên cuồng hack cậu.

Cố tình đối thủ mạnh của Trương Giác cũng không ít, hết người này tới người khác, tất cả đều muốn trở thành quán quân, Trương Giác cũng không nói mình luôn luôn thắng, chỉ có thể nói phần thắng khá lớn, nhưng khi cậu đang tiến bộ, nhóm đối thủ của cậu cũng không nhàn rỗi, làm huấn luyện viên, huấn luyện viên Lộc phải tranh thủ tìm mọi cơ hội chiến thắng cho Trương Giác.

Ilya đã thực hiện hai cú nhảy bốn vòng trong bài thi ngắn ở phân trạm Mỹ, lập kỷ lục thế giới bài thi ngắn lên 101 điểm!

4T, 4T+2T, 3A, đây chính là bố trí của Ilya khi phá kỷ lục thế giới, nhưng mà bất cứ ai tinh mắt cũng nhận ra, bước nảy 2T kia vốn là 3T, chỉ là hắn nhảy không tới rồi, một khi hắn all clean bố trí này, số điểm vẫn có thể cao hơn nữa.

Trương Giác thở dài, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình.

"Dạ, nghĩ như vậy, con vẫn đang phải chịu rất nhiều áp lực, chẳng trách Tử Tuyên nói con là người gánh chịu nhiều áp lực nhất trong toàn bộ đội tuyển quốc gia."

Cậu dường như cuối cùng cũng ý thức được mình đang gánh cái gì, nhưng thật giống như đã sớ chuẩn bi từ lâu, cho nên chẳng bằng nói người trẻ tuổi này lựa chọn dùng một thái độ thong dong đối diện với thử thách vận mệnh.

Thẩm Lưu nhắc nhở cậu: "Lúc trước em chỉ đặt một cú nhảy bốn vòng ở bài thi ngắn trong giải đấu cấp B, nhưng lúc huấn luyện thì em đã thực hiện bố trí hai lần nhảy bốn vòng rất nhuần nhuyễn rồi."

"Nên nghiêm túc ‌nha, Trương Giác."

Trương Giác kéo dài âm thanh trả lời: "Vâng -- "

Lúc luyện tập sáu phút đồng hồ, trên sân ồn ào náo nhiệt, mỗi khi vận động viên hoàn thành một động tác nhảy khó, khán giả đều sẽ rất nể tình phát ra tiếng hoan hô.

Trương Giác không nhảy, cậu chỉ là bình tĩnh xác nhận lại nơi mình sẽ nhảy lấy đà trong trận đấu, sau đó khi bắt đầu thi đấu cởi áo khoác ra, đưa chiếc áo cho huấn luyện viên Lộc, ôm ông cậu mình một cái.

Màu tím đen của trang phục biểu diễn thỉnh thoảng phản chiếu ánh sáng trong quá trình cử động, có thể nhìn thấy rất nhiều viên kim cương và hạt châu được đính lên bộ trang phục này, vai được thiết kế mềm mại và lệch vai, cùng với những tua rua từ vai đến khuỷu tay và lưng, bao tay nhung màu tím bao bọc từ khuỷu tay đến đầu ngón tay.

Cậu quay đầu lại, đôi khuyên tai nạm kim cương thật đung đưa trong không trung khi cậu trượt, thiếu niên rõ ràng là tướng mạo tiên khí phiêu phiêu, lại bất ngờ thích hợp trang sức đẹp đẽ.

Tần Tuyết Quân giơ quạt tròn cá sấu nhỏ, chăm chú nhìn thân ảnh Trương Giác, hắn phát hiện khí chất của Trương Giác đã trở nên khiêu khích, khóe mắt xuất hiện một phong cách có thể gọi là phong tình.

Tiếng giới thiệu tiết mục vang lên. truyện kiếm hiệp hay

"Representing China, Jue Zhang."

Bình luận viên Triệu Ninh trên CCTV-5 cười nói: "Xuất hiện trên sân khấu chính là danh tướng Trương Giác của nước ta, 17 tuổi, tiết mục bài thi ngắn của câu ấy là《 Moulin rouge 》, cũng là một điệu tango khác của vị tuyển thủ này."

Cùng lúc này, các bình luận viên từ nhiều quốc gia khác nhau cũng kích động.

"Các vị, vị tân vương của chúng ta đây rồi, cách đây 15 ngày, Ilya Savshenko đã phá kỷ lục bài thi ngắn của Trương, chúng ta hãy cùng xem liệu cậu ấy có ý định đoạt lại kỷ lục này hay không."

"Chúa ơi, cậu ấy đẹp quá, rõ ràng là lớn rồi, vậy mà thoạt nhìn càng khiến người ta động lòng hơn trước nữa.

"