Truy Hồn - Cố Tình

Chương 17



Hơi thở Phó Dung dần gấp, bên tai truyền đến tiếng mút mát chép chép tình sắc, nàng cúi đầu nhìn thiếu niên say mê liếm bầu vú tuyết mịn của mình, lưỡi thô ráp lướt qua nhũ châu, mắt nàng mị hoặc như tơ, hai gò má ửng hồng.

Thụ Dương đan rất nhanh đã phát huy tác dụng, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng bức, ngón tay ngọc của nàng luồn qua mái tóc dày của hắn, nàng vặn eo như rắn nước, vô thức đưa đôi bầu vú nặng trĩu vào miệng hắn.

Nàng nóng bỏng muốn được môi lưỡi hắn an ủi, để hắn mút lấy đầu v*, bị hắn cắm vào huyệt động dâm loạn, bị hắn ngậm đùa, mỗi tế bào như bị dòng điện vi tế chạy qua, đầu v* vừa tê vừa ngứa, càng thêm hưng phấn.

Nhũ châu nhỏ sung huyết, biến thành màu đỏ au, quầng vú bị kích thích đỏ lên một vòng, lưỡi hắn dần trượt xuống, quét qua bụng dưới phẳng lì của nàng, để lại một vệt ẩm ướt ấm nóng, Phó Dung hít vào một hơi cùng hắn chìm đắm trong tình dục, đùi trong trơn nhẵn kẹp chặt lấy eo nhún nhảy của hắn, cọ xát nhanh chóng mãnh liệt.

Đoạn Quân Mặc thấy đôi mắt nàng một mảnh sương khói ẩm ướt, ánh mắt toàn là mê hoặc, sống động sinh động xung kích thị giác, nơi giao hợp truyền đến tiếng dâm thuỷ kêu " òm ộp òm ộp", thịt huyệt ẩm ướt dâm mỵ và tiếng rên rỉ mềm mại phóng đãng của nàng sớm đã đè sập lý trí của hắn, hắn buông chân trắng nhỏ của nàng xuống, ôm chặt nàng vào lòng, nóng bỏng ôm hôn, giữa môi lưỡi trao đổi dịch thể, dương v*t hướng về tâm hoa điên cuồng mà nghiền ép.

dương v*t sưng nóng đến cực hạn ra ra vào vào thăm dò giới hạn của nàng

"Ư ưm... cậu... Cậu Mười Hai... nhẹ chút..." Khóe mắt nàng đã ướt, tiếng rên rỉ yếu ớt càng khiến dục vọng của hắn dâng trào.

Đoạn Quân Mặc khàn giọng nói: "Tiểu Dung tỷ... nước nhiều quá... lại dâm một chút nữa..."

Đôi tay Phó Dung bám vào khung cửa sổ sắt phía sau, tiếng thanh sắt kẽo kẹt kẽo kẹt lay động kịch liệt, không khí tràn ngập mùi tanh ngọt của ân ái, cơ bắp đùi và mông của hắn rắn chắc căng cứng, xương bả vai co duỗi mạnh mẽ, từng cái từng cái cắm vào chốn ôn nhu ẩm ướt, Đoạn Quân Mặc cúi người hỏi nhỏ: "Tỷ Tỷ... thích ta cắm nàng không?..."

"Ừm... a..." Phó Dung hai tay che đôi nhũ đầy dấu hôn của mình, nàng thẹn đến mức không chịu nổi, không chịu trả lời.

"Tỷ tỷ không nói... ta không cắm nữa..." Đoạn Quân Mặc đột nhiên rút dương v*t ra, dâm huyệt lộ ra một khe hở, chỗ kín của nàng trống rỗng đến phát hoảng.

Phó Dung sắp bị cảm giác trống rỗng ngứa ngáy này bức điên, đành phải nũng nịu nói nhỏ: "Ừm... thích... thích chàng cắm em... mau vào đi... mau đi mà..."

Đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên: "Tiểu Dung... ngủ chưa?"

Hỏng rồi! Là mẹ!

Phó Dung từ kích tình tỉnh lại, hai tay vội vàng đẩy hắn ra, Đoạn Quân Mặc như một bức tường thịt cứng rắn, cho dù nàng đẩy thế nào hắn cũng không chịu, côn th*t vẫn chặn trong lớp lớp thịt mềm chồng chất, không chịu rút ra.

Hắn giở trò xấu, gương mặt tuấn tú như cười như không, nàng vừa sốt ruột, tiểu huyệt co rút, thành thịt kẹp chặt đỉnh tròn sưng to và thân côn, thái dương Đoạn Quân Mặc giật giật nhảy lên, sướng đến mức cam tâm đánh mất ba hồn bảy vía.

[Dưới gốc hoa mẫu đơn mà có chết đi, thì làm quỷ cũng phong lưu], đại khái là như vậy.

Tào Tố Yến thấy con gái không đáp lại, liền vặn mở tay nắm cửa, Phó Dung và dương v*t của hắn gắn chặt với nhau, phía dưới bê bết nhớp nháp, nàng nhìn chằm chằm mẹ ngay trước mắt, chính mình và Đoạn Quân Mặc đang mây mưa, thực sự dọa hỏng rồi.

Nàng nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn: "Yên tâm... ta đã thiết lập kết giới... dì nhìn không thấy chúng ta..."

Dứt lời, Phó Dung thực sự thấy mẹ nhìn quanh phòng, lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này khuya thế này đi đâu rồi...?" Ngay sau đó, đóng cửa lại.

Phó Dung thở phào nhẹ nhõm, chưa hết kinh hồn, bầu vú trắng tròn mềm mại đung đưa, tóc dài rủ xuống ngực trắng như tuyết, nàng mày mắt ẩn tình nhìn hắn, Đoạn Quân Mặc khẽ nhếch khóe miệng, hắn cúi đầu hút một bên đầu v*, ngửi mùi sữa thơm, cười xấu xa: "Suýt nữa thì bị tỷ tỷ kẹp bắn rồi..."

Nàng còn chưa kịp phản ứng, côn th*t thẳng đứng của Đoạn Quân Mặc lại cắm vào hoa huy*t ướt nhẹp, Phó Dung bị va chạm đến hoa chi loạn chiến.

Chỉ có thể đón nhận sự xâm nhập nhanh chóng mạnh mẽ của hắn, mông mật trắng nõn bị vỗ đến đỏ ửng, từng đợt khoái cảm mãnh liệt đợt sau lại cao hơn đợt trước khiến Đoạn Quân Mặc phát cuồng, nàng cắn loạn xạ trên vai rộng vạm vỡ của thiếu niên, rên rỉ dâm đãng...

"Ư a... Quân... Quân... Mặc..."

Hắn khàn giọng dụ dỗ: "Nắm lấy nó."

Phó Dung cắn cắn môi, đưa tay nắm lấy hai viên ngọc thịt, nhẹ nhàng vê vê, Đoạn Quân Mặc phát ra tiếng rên rỉ: "Ưm..."

Đoạn Quân Mặc lại mở cuộc tấn công mới va chạm hàng trăm cái, dâm huyệt bị cắm đến lỏng lẻo mềm nhũn, côn th*t cứng rắn đầy gân xanh trong thành thịt bắn ra một dòng tinh dịch đặc trắng, nghênh đón cao trào, thẳng lên tận mây xanh.

"A..." Nàng rên rỉ một tiếng, mắt mơ màng, bụng dưới co giật một trận, toàn thân run rẩy không ngừng, nàng cong người trong lòng hắn, Đoạn Quân Mặc duy trì tư thế giao hợp đặt nàng lên giường, tinh dịch hòa lẫn d*m thủy từ huyệt non sưng đỏ chảy xuống chân, vẽ nên một vệt dâm lãng...

Sau khi phóng thích tình cảm mãnh liệt, họ nằm nghiêng trên giường, Đoạn Quân Mặc ôm Phó Dung nói hết lời yêu thương, khóe miệng nàng lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, mí mắt nàng dần nặng trĩu, hắn kiên nhẫn đợi nàng ngủ say.

"Cạch - cạch " - chiếc đồng hồ treo tường cũ lại một lần nữa vô tình vang lên...

Đoạn Quân Mặc si mê ngắm nhìn người phụ nữ đang say ngủ, nhẹ hôn khóe miệng nàng, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ... đợi ta..."

Ngay sau đó, hắn lại hóa thành một làn khói tím đen từ cửa sổ sắt tản đi...