Truy Vết

Chương 14: Nói thầm 2



Trình Thuỵ Vi hơi ngơ ngác nhưng cũng không hỏi thêm. Đằng Tĩnh Nhiên lái xe chở Trình Thuỵ Vi, trên đường cũng không nói thêm câu nào. Suốt một đoạn đường dài, ai nấy đều im lặng. Trình Thuỵ Vi lặng lẽ mở cửa sổ xe, tựa đầu vào một góc nhìn ra bên ngoài. Gió buổi chiều mát dịu nhẹ nhàng, Hoa thành đúng là rất đẹp.

Không gian đang yên tĩnh bỗng bị phá huỷ bởi tiếng chuông điện thoại của Trình Thuỵ Vi. Trình Thuỵ Vi mở điện thoại lên xem, nhíu mày một cái. Hắn ta trầm ngầm điều gì đó không rõ rồi lại tự nhiên mỉm cười, cái điệu cười tao nhã mà cũng rất trêu người.

“Nhà anh còn phòng trống không?”

Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày khó hiểu: “Ý cậu là gì?”

Trình Thuỵ Vi chống cằm nhìn ra bên ngoài, điệu bộ chán nản: “Chung cư chỗ tôi chuẩn bị bị quy hoạch rồi nên phải chuyển đi chỗ khác. Nhà anh ở đâu, gần cục cảnh sát không? Còn phòng trống thì cho tôi thuê đi.”

“Còn, nhưng không cho cậu thuê.” - Đằng Tĩnh Nhiên đáp luôn mà không cần suy nghĩ, cũng không sợ làm người khác buồn.

Trình Thuỵ Vi nhướn mày, suy nghĩ cái gì không rõ đột nhiên lại nhích người áp sát lại phía anh. Đằng Tĩnh Nhiên giật mình, nếu không phải tâm lý có chút vững thì tay lái đã bị làm cho giật mình mà lạc hướng mất rồi.

Trình Thuỵ Vi nhẹ giọng, điệu bộ trêu ngươi hỏi: “Làm sao? Sợ anh không kiềm được động lòng với khuôn mặt này của tôi? Hay là sợ tôi ăn thịt anh?”

Đằng Tĩnh Nhiên bày ra một bộ mặt chê bai thẳng thừng. Mà Trình Thuỵ Vi vẫn là cái kiểu cười bỡn cợt như thế. Khỉ thật! Ông trời đúng là ưu ái quá độ! Sao lại cho một người khuôn mặt đẹp đến thế để hắn ta đi câu dẫn khắp nơi thế này.

Tuy nói Đằng Tĩnh Nhiên công nhận năng lực của Trình Thuỵ Vi quả thật hơn người khác mấy điểm, nhưng không có nghĩa là anh ta chấp nhận cái tính khí kì quặc này của Trình Thuỵ Vi. Cái tính khí và ngữ điệu này, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung thôi, vô sỉ!

Trình Thuỵ Vi cái người tuỳ tiện này nếu mà thật sự sống chung với anh thì có lẽ một ngày ba bữa anh đều bị hắn ta chọc cho tức chết. Trình Thuỵ Vi đẹp thật, nhưng Đằng Tĩnh Nhiên không thể mở miệng công nhận điểm này được. Anh mà khen một câu có lẽ hắn ta sẽ ghi nhớ cả đời rồi một câu hai câu cũng lấy ra trêu anh. Như vậy không được, tuyệt đối không được.

“Cậu tự có ý thức một chút.”

“Vậy anh cho tôi thuê phòng đi, tiền nong không thành vấn đề. Một ngày ba bữa tôi có thể chia tiền với anh. Tôi không bừa bộn, chúng ta làm chung một chỗ ở chung một chỗ lúc nào cũng có thể bàn vụ án với nhau. Như vậy không tốt à?”

Trình Thuỵ Vi cười, mắt vẫn chăm chú nhìn Đằng Tĩnh Nhiên. Nhìn đến mức muốn xuyên thủng mặt Đằng Tĩnh Nhiên. Thực ra ở chung cũng không phải vấn đề gì quá to lớn. Đằng Tĩnh Nhiên thuê một căn hộ ở gần cục cảnh sát nhưng lại chẳng mấy khi về nhà. Căn hộ không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn có hai phòng. Bình thường anh chỉ ở nhà khi nghỉ phép hay mấy ngày lễ, còn lại đa số đều là chạy bên ngoài hay ở lại trong cục. Có người ở chung chia tiền mỗi tháng cũng không phải ý tồi. Huống hồ Trình Thuỵ Vi con người này ngoài cái tính cợt nhã ra thì thói quen sống cũng không đến nỗi tệ. Nhìn hắn ta mỗi ngày đều mặc một bộ vest trắng là phẳng lì liền có thể biết con người này cực kì tỉ mỉ.

Vậy nên nói đây cũng không phải ý kiến gì không thể chấp nhận. Nhưng nói kiểu gì Đằng Tĩnh Nhiên cũng cảm thấy có điểm gì đó không nên lắm. Mà hỏi anh thì anh cũng không biết là vấn đề ở đâu. Trong vô thức quay sang nhìn lại chạm trúng ánh mắt của Trình Thuỵ Vi. Đôi mắt sắc sảo dưới cái kính dày, ánh nhìn như có thể đọc thấu tâm can người khác khiến Đằng Tĩnh Nhiên giật mình. Trong một khoảnh khắc nhỏ, tim hình như còn có chút dao động.

Hiểu rồi! Vấn đề chính là cái nhan sắc khuynh đảo quá mức này của Trình Thuỵ Vi. Mỗi ngày đều nhìn khuôn mặt này… thật không thể tưởng tượng nỗi.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì cũng không thấy nên từ chối. Để Trình Thuỵ Vi ở nhà, cứ xem như trang trí thêm một bình hoa đẹp cũng không tệ đi.

“Vậy… được thôi. Nhưng cậu biết nấu ăn không?”

Trình Thuỵ Vi cười, điệu bộ như tỏ rõ một điều hiển nhiên. Đằng Tĩnh Nhiên lắc đầu ngao ngán. Con người có hoàn hảo đến mấy cũng phải có khuyết điểm.

“Vậy đi, sau này tôi nấu ăn, tiền cơm thì tính cho cậu một nửa. Tiền nhà thì… đợi cậu xem phòng rồi quyết định.”

“Đồng ý. Sau này nhờ anh chiếu cố nhiều hơn, chủ nhà!”

Đằng Tĩnh Nhiên cau mày, quay mặt đi chỗ khác ho khan vài tiếng. Con người này đúng là rất thích dùng sắc đẹp của mình trêu người khác. Bảo sao mấy nữ cảnh sát trong cục đều mê hắn ta như điếu đổ. Người khác không biết còn tưởng là lãng tử phong nhã, chỉ khi quen rồi mới biết là một tên tao nhã bại hoại.

Sau khi ăn cơm xong, Đằng Tĩnh Nhiên đưa Trình Thuỵ Vi về nhà xem phòng. Nhà của Đằng Tĩnh Nhiên ở số 48, ngõ Ngô Gia, đường Thâm Châu. Ngôi nhà không nhỏ không lớn nằm ở trên một dốc đồi không cao lắm. Cửa nhỏ được sơn màu nâu đã ngã màu, trước nhà là một khuôn viên nhỏ, trên ban công còn có dây thường xuân rợp mái che. Không gian ngôi nhà nhỏ trông có vẻ ấm cúng và giản dị. Bên trong nhà có một phòng khách không lớn lắm, đồ đạc cũng có vẻ đã rất lâu, trang trí giản dị đúng như tính cách của Đằng Tĩnh Nhiên. Phòng ngủ vủa Đằng Tĩnh Nhiên nằm bên phải sau khi lên cầu thang, còn phòng muốn cho thuê nằm ở ngay bên trái tức lả đối diện phòng Đằng Tĩnh Nhiên. Trình Thuỵ Vi vòng hết một lượt từ trong ra ngoài, xem xét kĩ lưỡng mọi ngóc ngách rồi tỏ vẻ hài lòng mà gật gù.

Đằng Tĩnh Nhiên lấy trong tủ lạnh một chai nước suối rồi đưa cho Trình Thuỵ Vi, cẩn thận giải thích: “Nhà này là của ông bà tôi, hai người đều đã qua đời lâu rồi. Tôi mọi khi đều ở trong cục, không mấy khi ở nhà nên có thể không được sạch sẽ lắm.”

Trình Thuỵ Vi cười đáp: “Không sao, điều kiện thế này là tốt rồi. Vậy chúng ta ký hợp đồng đi, ngày mai tôi liền dọn đến.”

“Gì cơ? Mai á! Cậu gấp thế?”

Trình Thuỵ Vi uống một ngụm nước rồi xua xua tay.

“Cuối tuần là bắt đầu giải toả khu chung cư rồi, tôi cũng đã dọn đồ sẵn chỉ chờ có chỗ là dọn qua ngay. Nếu gấp quá chưa kịp làm hợp đồng thuê phòng thì để sau cũng được.”

Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, thở hắt ra một hơi.

“Vậy được, cần tôi giúp gì không?”

“Không cần đâu, đồ của tôi đơn giản, một buổi sáng là xong.”

Đằng Tĩnh Nhiên gật đầu: “Tuỳ cậu.”

Đằng Tĩnh Nhiên lái xe đưa Trình Thuỵ Vi về chung cư. Chung cư của Trình Thuỵ Vi nằm ở trung tâm thành phố, đối diện là một trung tâm thương mại lớn, khu chung cư này một tháng đến tận chục triệu. Bây giờ thì Đằng Tĩnh Nhiên mới chắc chắn một điều, Trình Thuỵ Vi không chỉ là có vẻ ngoài công tử mà thật sự là người có tiền. Nếu xét điều kiện lẫn ngoại hình thì Trình Thuỵ Vi nên là cậu ấm của nhà giàu có quyền quý nào đó, ăn uống cũng không cần tự động tay động chân. Kiểu người như vậy lại không hưởng thụ mà chạy đến cục cảnh sát làm việc cho khổ sở thế làm gì không biết.

Ban đầu cục trưởng Trần cũng có nói Trình Thuỵ Vi là tiến sĩ du học nước ngoài, tiền đồ rộng mở. Bây giờ tận mắt nhìn thì gia cảnh cũng thuộc hạng không tầm thường. Có nhìn thế nào cũng thấy con người này đúng là được trời cao ưu ái. Muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn gia tài cũng có gia tài, lại còn học thức thâm sâu uyên bác, kiểu người như vậy cũng thật sự có tồn tại đây này.

Dường như đọc thấu suy nghĩ của Đằng Tĩnh Nhiên, Trình Thuỵ Vi lại nghiêng đầu mỉm cười.

“Gì thế? Lại nghĩ tôi là loại công tử lắm tiền nhiều của mà đầu óc thì có vấn đề nên mới chạy đến cục cảnh sát chịu khổ à?”

Đằng Tĩnh Nhiên bị nói trúng tim đen liền giật thót mình, không biện minh lời nào mà thẳng thắn gật đầu cái rụp. Sự thẳng thắn quá mức này của Đằng Tĩnh Nhiên khiến Trình Thuỵ Vi không khỏi ôm bụng cười khanh khách. Thảo nào, Đằng Tĩnh Nhiên năng lực tốt như thế lại mãi không được thăng tiến gì. Có lẽ anh ta không biết chính là vì cái bản tính của mình đi hại mình. Không nói được lời hay ý đẹp thì thôi còn thẳng thắn chẳng buồn giấu giếm suy nghĩ trong lòng. Cái kiểu tính cách này có lẽ đã chọc giận vô số người mà chính anh ta lại chẳng hay biết nữa là.

Trình Thuỵ Vi đặt tay lên vai Đằng Tĩnh Nghiên, cảm thán: “Anh đúng là sinh vật cần được bảo tồn.”

Đằng Tĩnh Nhiên không hiểu lời của Trình Thuỵ Vi nói, còn định hỏi lại thì Trình Thuỵ Vi đã quay người mở cửa xe rời đi. Trước khi vào còn cúi người nói với anh ta: “Ngày mai có rảnh thì đến đón tôi nhé.”