Truy Vết

Chương 19: Bản thánh ca của tội ác 1



Lễ tân gặp thái độ kênh kiệu này của bà ta cũng thấy khó chịu nhưng không dám thể hiện, sợ chọc phải ông to bà lớn nào thì cuộc sống không dễ dàng. Cô lễ tân kia có phần kiêng dè mà nhẹ giọng hết sức có thể để hỏi lại: “Xin hỏi bà có hẹn trước không ạ? Có thể cho chúng tôi biết tên được không?”

Người phụ nữ kia nhíu mày tỏ vẻ khó chịu rồi lại hất cái cằm, đanh đá đáp: “Tôi không có hẹn trước, nhưng mà tôi có chuyện quan trọng phải gặp ông chủ các người. Là ông ta bảo tôi đến nên tôi mới đến. Các cô lại kì kèo ở đây lỡ mất thời gian quan trọng, có chuyện thì các cô có gánh không?”

Hai lễ tẫn nhìn nhau, vẻ khó xử: “Thế này… nếu không hẹn trước thì chúng tôi không thể đưa bà lên trên được đâu ạ. Nếu thật sự là có việc thì bà có thể gọi cho chủ tịch một tiếng, xác nhận giúp chúng tôi. Chúng tôi cũng không thể tuỳ tiện đưa người lên, đây là quy tắc.”

Bà ta phát cáu, đập mạnh xuống bàn rồi đưa tay chỉ vào mặt hai lễ tân mà chửi xa xả: “Đâu ra cái kiểu người làm công ăn lương mà nói nhiều thế? Biết tôi là ai không mà dám! Cái loại như cô cũng dám ở đây trả treo với tôi? Tôi nói lần cuối, không dẫn đường tôi lên thì tôi đập nát cái chỗ này của các người. Tiền tôi đủ đè chết cô, cô lại dám ở đây nói xàm với tôi?”

“Thưa bà, nếu bà còn làm loạn thì chúng tôi buộc lòng phải gọi bảo vệ.”

Người phụ nữ kia tức giận buông lời quát tháo. Lễ tân cũng không kiêng dè nữa mà trực tiếp bấm số gọi bảo vệ. Trình Thuỵ Vi nhàn hạ đứng một bên xem kịch, bầu không khí hỗn loạn như vậy, hắn ta không muốn xen vào. Dù đã trễ năm phút so với giờ hẹn nhưng hắn không có ý định chen chân vào cuộc cãi vã kia để đến chỗ lễ tân.

Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt phúc hậu, bộ vest đen được ủi phẳng lì, trên cà vạt còn có ghim cài, túi áo có khăn được gấp gọn bước tới. Bước chân có hơi nặng và nghiêng về phía trước, dáng đi thẳng, đầu được chải gọn gàng, dưới cặp kính dày là đôi mắt đã có những nếp nhăn, hốc mắt cạn và đôi đồng tử đen láy sâu thẳm.

Ông ta bước tới chỗ Trình Thuỵ Vi, cúi người chào rồi lịch thiệp hỏi: “Cậu là chuyên viên trị liệu tâm lý đã hẹn trước đúng không?”

Trình Thuỵ Vi lướt mắt một lượt, khoé môi hơi cong lên, đưa tay bắt lấy bàn tay đang chìa về phía mình: “Chào ông, tôi là Trình Thuỵ Vi.”

“Cậu Trình, ông chủ của chúng tôi đang đợi cậu. Tôi sẽ hướng dẫn cậu lên trên, vui lòng đi theo tôi.”

Người đàn ông dẫn đường trước, Trình Thuỵ Vi đi theo sau. Phía sau vẫn còn vọng lại tiếng ồn ào giữa người đàn bà và những tay bảo vệ. Trình Thuỵ Vi không mấy bận tâm lắm đến người phụ nữ kia, nhưng người đàn ông này thì hắn lại thấy có chút thú vị. Một con người nhìn qua có thể biết được tính cách khá trầm ổn và yên lặng, nhưng con người hoà nhã này lại có một cặp mắt sắc bén và tinh tường. Một người rất thú vị.

“Tôi là thư ký của ông chủ, cậu có thể gọi tôi là thư ký Lý. Ông chủ của chúng tôi đã nhiều ngày bị mất ngủ và hơi mệt mỏi vì lượng công việc dày đặc. Hy vọng cậu có thể giúp ông ấy điều chỉnh trạng thái tâm lý.”

Trình Thuỵ Vi đăm chiêu một điều gì đó rồi tuỳ tiện hỏi một câu: “Ông chủ của ông có điều gì đặc biệt tôi phải chú ý không?”

Hiểu được thói quen và vấn đề của bệnh nhân cần điều trị là việc mà Trình Thuỵ Vi ưu tiên. Hầu như mỗi lần đi điều trị tâm lý hắn đều hỏi trước thói quen và các điều kiêng kị của bệnh nhân. Thật ra đây cũng là thói quen nghề nghiệp của hắn. Bởi vì phải thường xuyên tiếp xúc với nhiều người, có lúc còn là tội phạm, việc nắm bắt nhanh chóng thông tin, thói quen sinh hoạt của một người là điều cần thiết.

Thư ký Lý nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Ông chủ của chúng tôi có hơi khó tính, cộc cằn và lời nói có thể không được hay lắm nên mong cậu đừng để bụng. Ông ấy ghét người khác tự ý động vào đồ của mình, đại khái thì có lẽ là thích sạch sẽ. Điểm này tôi nghĩ có lẽ cậu Trình sẽ không mắc phải sai lầm đâu.”

Trình Thuỵ Vi cười, khẽ “ồ” một tiếng rồi tán thưởng: “Thư ký Lý, ông là một người nhạy bén.”

Thư ký Lý chỉ cười, gật đầu cảm ơn và xem đó như là một lời khen. Trình Thuỵ Vi là con người có tiêu chuẩn cao, thậm chí có chút tự phụ. Hắn ít khi khen ai, và thông thường lời khen của hắn đều có ý nghĩa khác. Lần này cũng vậy, hắn khen thư ký Lý nhưng thật sự trọng tâm là một điểm khác.

Ra khỏi thang máy là một hành lang dài, trang trí trang nhã theo phong cách phương tây, phối màu trắng đen hài hoà nhưng không đơn điệu. Theo lời thư ký Lý, thang máy chỉ có thể lên đến tầng hai mươi ba của toà nhà, tầng hai mươi bốn là tầng của chủ tịch, chỉ có quẹt thẻ mới có thể lên. Ở tại tầng này, chỉ có phòng làm việc của chủ tịch, phòng của thư ký chuyên biệt và một phòng nghỉ cho khách.

Ngoài thư ký Lý còn một thư ký nữ phụ trách sắp xếp công việc lịch trình sinh hoạt, hiện tại không có mặt ở trong công ty. Thư ký Lý xem đồng hồ, lại quay sang nói với Trình Thuỵ Vi: “Cậu Trình vui lòng chờ tôi ở đây một lát, tôi vào trong thông báo một tiếng sẽ ra ngay.”

Trình Thuỵ Vi gật đầu. Thư ký Lý vừa vào trong thì phía thang máy có một người đàn ông đi ra. Người đàn ông độ tuổi có lẽ nhỏ hơn Thư ký Lý, tầm ba mươi mấy, mặc vest đen, đeo găng tay màu trắng. Khác với vẻ điềm tĩnh và chững chạc của Thư ký Lý, người đàn ông này có vẻ lóng ngóng tay chân, mặt mũi không mấy lanh lợi. Anh ta đi về phía phòng chủ tịch, trông thấy Trình Thuỵ Vi đứng chờ trước cửa thì hỏi với vẻ hoài nghi: “Anh là…?”

Trình Thuỵ Vi gật đầu, lịch sự đáp: “Tôi là người đến tư vấn tâm lý, đã có hẹn trước.”

Anh ta gãi đầu, rồi như nhớ ra điều gì đó liền gật gù cúi chào: “À, tôi có nghe qua. Nhưng sao anh không vào mà lại đứng đây?”

“Thư ký Lý bảo tôi chờ, ông ấy vào trong thông báo.”

Anh ta giật mình: “Vậy sao? Thế thôi tôi không vào nữa. Nếu anh không phiền thì một lát có thể giúp tôi chuyển lời với thư ký Lý được không?”

Trình Thuỵ Vi gật đầu, anh ta lại tiếp lời: “Phiền anh nói giúp với thư ký Lý rằng phía bên nhà đất Phong Khởi đã lên lịch hẹn xong, lịch tôi gửi vào mail rồi, nếu không có vấn đề gì thì sớm phản hồi lại giúp tôi.”

Trình Thuỵ Vi âm thầm ghi nhớ rồi gật đầu: “Được tôi sẽ nói giúp anh.”

Anh ta cúi gập người cảm ơn rồi vội vội vàng vàng rời đi. Anh ta vừa rời đi thì thư ký Lý cũng từ trong phòng bước ra.

“Cậu Trình, để cậu chờ lâu rồi, cậu có thể vào.”

Trình Thuỵ Vi lịch sự cúi đầu cảm ơn rồi đẩy cửa đi vào trong. Căn phòng bên trong cánh cửa rất rộng, cửa sổ rộng nhìn ra khung cảnh thành phố, bàn làm việc được đặt trước cửa sổ rất gọn gàng. Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc với gương mặt đã nhiều nếp nhăn, mái tóc hoa râm chải gọn gàng, bộ âu phục màu nâu sẫm. Người này chính là chủ tịch của thương mại Đức Hoà - Trịnh Hoài Đức. Tiếng ho khụ khụ, giọng ồ ồ, bên tay phải thỉnh thoảng lại run run. Ông ta nhìn thấy Trình Thuỵ Vi bước vào liền chậm rãi đứng lên, có vẻ là khớp gối ở chân không thoải mái nên đi đứng không nhanh nhẹn.

“Cậu là người điều trị hôm nay à? Tiến sĩ Lâm đã tiến cử cậu rất nhiều.”

Trình Thuỵ Vi chỉ cười lịch sự mà không đáp. Đợi ông ta ngồi xuống ghế sô pha đối diện mới mở lời: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé.”