Truy

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Miêu (Wattpad: sacxanhlam)

Lúc này nhân viên phục vụ cũng vừa lúc tiếp đón họ, hỏi thăm nhu cầu của hai người, Lục Dao lấy tay Thiên Phán ra định mở miệng, Thiên Phán lại lập tức dùng hai tay đè miệng Lục Dao, tránh để anh lại nói mấy câu làm cô cảm thấy hơi toang.

Nhưng động tác trẻ con của Thiên Phán không những chọc cười Lục Dao mà còn khiến nhân viên cửa hàng vốn định tiếp bọn họ cũng không nhịn được bật cười, khiến Thiên Phán càng cảm thấy quẫn bách hơn nữa.

Nhưng may là nhiên viên cửa hàng rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười chuyên nghiệp, bắt đầu phục vụ hai người. Nguyện vọng của Thiên Phán lại cực kỳ đơn giản, cô chỉ muốn một kiểu dáng, ấy là nhẫn sáu chấu cổ điển.

*nhẫn sáu chấu:



Đặt một viên kim cương sáu chấu lên bàn, không có trang trí thừa nào, thoạt nhìn yên tĩnh mà ẩn chứa ánh sáng bắt mắt nhất. Dẫu biết giá trị của kim cương cũng như ý nghĩa của nhẫn cầu hôn thực ra đều do thương nhân định đoạt, nhưng nếu có thể chọn, cô vẫn hi vọng có thể từ tay Lục Dao nhận lấy một chiếc nhẫn kim cương sáu chấu; kim cương không cần lớn, bởi cô cũng chẳng muốn khoe khoang. Cô chỉ muốn mang chiếc nhẫn ấy hằng ngày, lúc nào cũng nắm trong tay tâm ý của anh.

Lục Dao vừa hỏi nhân viên chiếc nhẫn kim cương và số ca-ra của kim cương ước chừng bao nhiêu, vừa ngắm thiên Phán vô cùng vui mừng nhận chiếc nhẫn sáu chấu 0.3 ca-ra thử trên tay, đột nhiên nói.

"Nếu em thích kiểu này thì kim cương phải ít nhất 5 ca-ra trở lên mới được, màu sắc và độ trong sẽ khác hơn đấy."

Anh nói bằng tiếng Anh làm mắt nhân viên cửa hàng sáng lên. Thiên Phán nhịn không được phe ephans.

"Em cần kim cương lớn thế làm gì chứ!"

"Nhưng nếu giá còn chưa đến nửa tháng tiền lương, anh sẽ rất khó xử."

"Anh thì có gì mà rất khó xử?"

"Lỡ như sau này có người cho rằng anh quá keo kiệt, đến nhẫn cầu hôn cũng tiết kiệm như vậy thì làm sao..."

Edit by sacxanhlam on wattpad.

Giọng điệu Lục Dao như thể bị ủy khuất, khiến Thiên Phán vừa tức vừa buồn cười: "Vậy anh có thể tiêu ít tiền một chút nha, em chỉ cần một chiếc nhẫn kim cương be bé xinh xinh là được rồi."

Lục Dao có chút cạn lời nhìn Thiên Phán, sau đó cầm tay cô, giúp cô tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay ra, phân phó nhân viên cửa hàng lấy kim cương khác lại đây. Nhiên viên cửa hàng hẳn nhiên rất vui lòng lập tức xoay người đi lấy sản phẩm, nhưng Thiên Phán lại phản đối.

"Em muốn đeo hằng ngày, nếu kim cương trông rêu rao vậy thì em làm sao ra cửa!"

"Nếu muốn đeo hằng ngày, em mang nhẫn kim cương còn chưa đến một ca-ra rồi nói là nhẫn cầu hôn của đôi ta, anh mới không dám ra cửa."

"Làm gì nghiêm trọng thế?"

"Nghiêm trọng hơn những gì em tưởng tượng được!"

Kết quả hai người anh tiến em lui cãi nhau một hồi lâu, một thời gian sau mới chốt đơn, cuối cùng thành giao với chiếc nhẫn kim cương hai ca-ra.

Thực tế thì Thiên Phán vẫn cho rằng hai ca-ra là quá lớn, Lục Dao lại cảm thấy quá nhỏ, nhưng vì Thiên Phán vẫn luôn bảo mang theo nhẫn kim cương có tính làm màu rất kỳ quái, cuối cùng nhân viên cửa hàng lấy ra nhẫn kim cương hai ca-ra độ trong được tinh luyện tốt nhất trong tiệm ra cho Thiên Phán đeo thử. Thiên Phán đeo chẳng những rất đẹp, mà vòng nhẫn cũng vừa hay vừa khít ngón tay cô, có thể lập tức mang đi, Lục Dao mới miễn cường đồng ý làm nhân viên cửa hàng có chút dở khóc dở cười.

Mặc dù lúc hai người chọn đồ có chút mâu thuẫn ý kiến, nhưng khi nhân viên cửa hàng nhận card của lục Dao đem đi tính tiền, Lục Dao đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy Thiên Phán, tựa như cuối cùng cũng an tâm, thở ra một hơi dài, cảm thấy vô cùng mỹ mãn than: "Phán Phán rốt cuộc cũng gả rồi, thật là đáng chúc mừng."

"Anh chúc mừng cái gì..."

"Chúc mừng Phán Phán gả cho một đối tượng tốt như vậy."

"Tự biên tự diễn."

"Anh là ăn ngay nói thật, còn nếu Phán Phán đối với vị hôn phu này có điều gì còn bất mãn, có thể thảo luận lại chút."

"... Không... Em rất hành lòng."

"Vậy không phải nên chúc mừng sao."

Bị anh ôm chặt ở đại sảnh đông người như vậy, Thiên Phán hơi ngại, lại không chống cực được nội tâm tràn đầy hạnh phúc. Mà cô cũng cảm giác được, Lục Dao ở sau lưng cũng vô cùng vô cùng vui sướng, cảm giác tràn đầy trong lòng khó có thể tả được, an yên* dường như có thể tản ra từ khắp cả người.

*泊泊 (đậu đậu): điềm tĩnh, lặng lẽ (tính từ).

Lúc nhân viên cửa hàng đem ra chiếc hộp và dải ruy bằng lụa để gói lại, Lục Dao vẫn không buông ta, tiếp tục ôm chặt cô, cùng cô nhìn nhân viên cửa hàng dùng ruy băng lụa trắng thắt một chiếc nơ bướm trên chiếc hộp mỹ lệ là giấc mơ biết bao cô gái thiết tha, rồi mỉm cười chúc mừng hai người họ.

Khi Thiên Phán cầm túi giấy tinh xảo cùng Lục dao bước khỏi cửa hàng, cô cảm thấy mỗi bước chân mình đều hơi lâng lâng. Bấy giờ sắc trời bên ngoài đã dần tối, ánh đèn ngoài tủ kính của cửa hàng trang trí tựa mộng ảo cũng dần sáng lên, Thiên Phán nhịn không được ngẩng đầu nói với Lục Dao: "Sáng mai, em cũng muốn ăn sáng trước tủ kính của Tiffany, giống Hepburn ý."

"Anh có thể giúp em mặc quần áo và trang điểm như Hepburn." Lục Dao đáp. Thiên Phán trừng mắt nhìn anh, sau đó lại dựa vào người anh: "Anh lúc nào cũng đùa em."

"Không, anh nghiêm túc." Lục Dao lập tức nghiêm mặt: " Đêm nay anh đã đặt nhà hàng để cầu hôn rồi, nếu giờ Phán Phán yêu cầu có vô số hoa hồng vây quanh thì cũng thêm vào được."

Phán Phán chớp chớp mắt, có chút không tin được vào tai mình, nhưng cũng rất nhanh sau đó, tài xế chuyên dụng của khách sạn đã lái xe đến, đón họ đến nhà hàng.

Giờ đây Thiên Phán rốt cuộc cũng hiểu vì sao hôm nay ra ngoài Lục Dao lại muốn cô mặc bộ váy này, anh cũng không mặc áo thun quần jeans mà mặc trang phục bán trang trọng kiểu Âu phục, hóa ra là có chủ ý đưa cô đến nhà hàng.

Nhìn Lục Dao thu xếp mọi chuyện có tâm như vậy, thiên Phán gần như không nói nên lời. Lục Dao chọn một phòng gần bờ sông, dưới cầu Brooklyn, nơi có thể thưởng thức Hạ Manhattan* cùng Phố Wall ở bờ bên kia. Nơi đây đồng thời cũng là nhà hàng cầu hôn trứ danh ở New York, nổi tiếng với cảnh đêm đẹp mê người.

*Lower Manhattan, Hạ Manhattan, còn được gọi là Downtown Manhattan hoặc Downtown New York, là phần cực nam của Manhattan, quận trung tâm tập trung vào kinh doanh, văn hóa và chính phủ ở Thành phố New York, nơi có nguồn gốc ở mũi phía nam của Manhattan Island vào năm 1624, tại một thời điểm tạo thành Khu Tài chính ngày nay.

Ngoại trừ cây cỏ hoa lá sum suê và vị trí phong cảnh tuyệt hảo ngoài nhà hàng, bên trong nhà hàng cũng trang trí vô cùng thanh nhã, phục vụ chu đáo, luôn mang đến cho thực khách những bất ngờ ngoài sức mong đợi..

Thiên Phán cảm thấy mấy ngày qua tựa như như một giấc mơ, mà ngay hôm nay là mộng cảnh đặc biệt khó tin nhất. Lục Dao tuy chưa từng bạc đãi cô, nhưng cũng chưa từng làm mấy chuyện lãng mạn như vậy, thế nên nếu bây giờ có người vỗ vỗ Thiên Phán nói cô đừng nằm mơ nữa, sợ rằng cô sẽ tin ngay.

Cô trộm nhéo đùi mình một phát, đau suýt khóc, nhưng cảnh tượng xung quanh cũng không vặn vặn vẹo vẹo rồi biến mất, bởi vậy cô cũng chỉ có thể không ngừng tự nhủ, tất cả chuyện này đều là thật, đều không phải cảnh trong mơ.

Nhà hàng này nổi tiếng vì bầu không khí nơi đây, bởi vậy tốc độ đồ ăn lên bàn không nhanh, để thực khách chậm rãi nói chuyện phiếm, bởi vậy hai người hàn huyên rất nhiều chuyện ngày xưa. Sau khi dùng bữa xong, Lục Dao đột nhiên mở miệng nói.

"Hồi đi học tuy rằng ở Boston, nhưng anh vẫn không có cơ hội đưa Phán Phán đến New York."

"Em sẽ không ở đây hôm nay, Dao... Cảm ơn anh, em thật sự không nghĩ đến, có trời mới biết anh sẽ nguyện ý bồi em tới đây, em thật sự rất vui."

Lục Dao lắc lắc đầu: "Nhiều năm qua anh vẫn luôn dùng cách anh cho là tốt cho em mà đối xử với em, nhưng lại chưa từng hỏi em thật sự muốn gì. Phán Phán, hy vọng từ nay về sau, chúng ta có thể nói tất cả với nhau, dù là mong muốn hay điều sợ hãi cũng không giấu diếm."

Nói xong, anh lấy hộp trong túi giấy Tiffany ra, đưa cho Thiên Phán, dịu dàng bảo: "Mở đi, anh đeo cho em."

Thiên Phán nhận hộp, rút dải lụa ra, nhưng lúc cô từ hộp giấy màu lục lam xinh đẹp kia lấy ra một hộp nhung thẫm màu, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, mũi chua xót: "Những năm qua em cho rằng mình vẫn luôn đuổi theo, luôn đuổi theo, rất sợ nếu mình không đủ nỗ lực sẽ bị anh bỏ lại phía sau. Cho nên... Dao... Anh có thể nói em biết không, rằng vì sao em không cần phải đuổi theo bóng hình anh nữa."