Bách Luyện Thành Tiên

Chương 352: Bí ẩn về Truyền Âm phù năm xưa



"Vậy sư huynh giữ hắn lại là vì..."
"Không sai, Tần Nghiên từng gọi hắn là sư đệ, rõ ràng còn niên kỷ còn ít hơn so với Vân Trung tiên tử. Chúng ta cũng biết, Tần Nghiên chỉ hai trăm đã có kết Anh thành công, nghe nói đã vượt qua sư tôn của nàng lúc còn trẻ. Mà họ Lâm này lại tiến giai lên tới trung kỳ, thần thông thậm chí không kém tu sĩ hậu kỳ, thành tựu tương lai của hắn sao thì vi phu không cần phải nhiều lời, sư muội cảm thấy ta làm như vậy có sai không." Chu Thiên Vân cười nhẹ nói.
"Đương nhiên không, là tiểu muội hiểu lầm, theo suy đoán của huynh, Lâm tiểu tử rất có thể tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, sau mấy trăm năm nữa lại tiến vào Ly Hợp kỳ, có quan hệ tốt với một lão quái vật thì vô cùng có lợi với bổn môn, hiện tại chịu thiệt một chút không tính là gì."
Mỹ phụ hồng y liền chuyển sang vui mừng, sùng bái nhìn về phía trượng phu mình.
"Không chỉ có vậy, người này cùng Vân Trung tiên tử quan hệ không bình thường, Tần Nghiên vốn rất lạnh nhạt với nam nhân, nhưng với Lâm Hiên thì hoàn toàn bất đồng, quan hệ tốt với Lâm Hiên sẽ có quan hệ tốt với Vân Trung tiên tử."
"Sư huynh, chẳng lẽ bọn họ sớm đã quen biết, hay là chúng ta âm thầm điều tra."
Ánh mắt của mỹ phụ hồng y lóe lên, lòng hiếu kỳ của nữ nhân rất mạnh mẽ, về điểm này ngay cả tu tiên giả cũng không ngoại lệ.
"Nói bậy, sư muội, không thể đả thảo kinh xà khiến bọn họ tức giận, bọn họ có quan hệ sao thì chúng ta biết là được, nếu không lại hóa bạn thành thù" Chu Thiên Vân hoảng sợ, vội vàng nói lại.
"Muội biết rồi." Hồng y mỹ phụ gật đầu, vừa rồi chỉ là lỡ lời.
***
Cùng lúc đó, tại một chỗ bí mật tại Tuyết Minh sơn, ba bóng người mơ hồ cùng chớp lên, người bên trái thấp bé nhưng lại có khí thế nhất.
Mặc dù đã thu liễm linh lực nhưng vẫn có thể đoán ra đây là một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.
Hai người còn lại đều là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Nếu có tu sĩ tham gia hội giao dịch ở chỗ này thì có thể nhận ra ba người, chính là ba người không ngừng nghị luận khi vụ nổ xuất hiện, suy đoán ra có tồn tại Ly Hợp Kỳ giao thủ.
Hơn nữa bọn họ còn rời đầu tiên, sau đó mấy lão quái khác mới giải tán. Không ngờ bọn họ lại lặng lẽ quay trở về.
"Trần huynh, ngươi thật sự khẳng định, Tuyết Minh sơn có vật kia?" Mộ lão giả tóc bạc nhìn qua lại, cảnh giác mở miệng hỏi.
"Nói nhảm, nếu không nắm chắc thì Trần mỗ sao mạo hiểm tới nơi này, vốn định thừa lúc hội giao dịch hỗn tạp mà hành động, nhưng hôm nay trời đã giúp ta, đệ tử Tuyết Minh sơn đã đi hết, chúng ta nên hành động nhanh một chút." Vẻ mặt tu sĩ thấp bé họ Trần hiện vẻ hưng phấn nói.
Về phần nữ tu kia, dù không có mở miệng nhưng đôi mắt đã xuất hiện vẻ tham lam, cho dù khuôn mặt thanh tú cũng có điểm dữ tợn.
Bọn họ hiện đang ẩn nấp ở vị trí bí ẩn tại sườn núi cách đỉnh không xa, cho nên không thể không cẩn thận.
Mà trong tay tu sĩ thấp bé đang cầm một cái pháp khí hình la bàn, vừa di chuyển vừa xem xét địa hình xung quanh, đột nhiên hắn thở nhẹ một tiếng, trên mặt lộ vẻ vui mừng:" Chính là nơi này."
"Nơi này?"
Hai người khác dừng cước bộ, trước mặt bọn họ là một vách đá trụi lủi, trong mắt bọn họ không khỏi hiện vẻ nghi ngờ.
Tu sĩ thấp bé lại coi như không, thân hình chợt lóe đã bay đến phía trước vách đá, nhìn pháp khí trong tay một chút sau đó điểm mấy cái.
Âm thanh cạch cạch truyền vào tai, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái động rộng cả trượng đen như mực, nhưng với nhãn lực của lão quái Nguyên Anh có thể thấy rõ ràng.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ mừng như điên, quả nhiên không có tìm lầm, vì vậy liền thi triển thần thông, ngay vào bên trong.
***
Chuyện phát sinh ở nơi này, đám người trên sơn đỉnh không hề biết. Bên trong một tĩnh thất thanh lãnh, Tần Nghiên đang ngồi, thương thế của nàng không phải nhẹ, cũng may có linh đan của Thiên Nhai Hải Các, sau khi dùng thì không còn gì đáng ngại.
Lúc này đã nửa đêm, vầng trăng lẳng lặng treo trên bầu trời cao, ngoài cửa sổ còn có chim đêm gọi nhau. Sự tình phát sinh ban ngày đã sớm thành mây khói nhưng trong lòng của Vân Trung tiên tử vẫn hiện lên một bóng người.
Tần Nghiên thở dài, chậm rãi đứng lên, xem ra tối nay không thể tu luyện.
Nàng vừa đẩy cửa sổ đột nhiên chân mày khẽ động, toàn thân nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Tư thế vô cùng ưu mỹ, lăng không mà đi giống như tiên nữ giáng trần vậy.
Thời khắc này, bên ngoài quầng sáng màu lam bảo hộ lầu các có một đạo hỏa quang xoay quanh.
Truyền âm phù!
Khóe miệng Tần Nghiên hiện nụ cười. Bàn tay vừa điểm một cái, truyền âm phù giống như thông linh vậy rời vào tay.
Tần Nghiên đem thần thức chìm vào trong thì ngẩng đầu lên nhìn sắc trời một chút, hiện đã là bán dạ, hắn lại hẹn gặp nàng.
"Thôi, ngươi đã cứu ta mấy lần, chối từ quả là bất nhã." Tần Nghiên thì thào tự nói, chỉ là nghe như đang tìm lý do để đi phó ước vậy.
Bất giác khuôn mặt đã ửng đỏ lên. Tiên tử mặc dù mỹ lệ nhưng rất ít khi tức giận, lúc này Tần Nghiên còn mê người hơn nhiều.
Đây mới chính là vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Nhìn truyền âm phù trong tay, thân hình Tần Nghiên dần mơ hồ trong bóng đêm.
Đáng tiếc Lâm Hiên lại có điểm ngu ngốc. Hiện tại vừa hồi phục xong. Hẹn gặp Tần Nghiên lúc này là muốn xem xét thương thế của nàng.
Trong một khu rừng rậm, vào lúc nửa đêm sẽ không cần lo lắng có người xông vào. Lâm Hiên chọn địa điểm này cũng tốn mất một hồi tâm tư.
Lúc này Tần Nghiên khẽ nhíu mi. Tại một khu đất trống nhỏ, trên nền tuyết trắng xóa có một thiếu niên dung mạo bình thường đang khoanh chân ngồi.
Lâm Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, đứng dậy mỉm cười ôm quyền.
"Sư tỷ."
"Lâm sư đệ."
"Hai trăm năm không thấy, phong thái của sư tỷ vẫn như xưa. Thật sự là đáng mừng."
Khóe miệng Tần Nghiên hiện nụ cười:" Lời của sư đệ ta thẹn không dám nhận, so với ngươi thì ta thật không đáng nhắc"
"Đâu có."
Lâm Hiên nói vài câu khiên tốn nhưng thầm lưu ý vẻ mặt của Tần Nghiên. Vân Trung tiên tử này quả thật vô cùng xinh đẹp, sắc mặt dường như hồng một chút nhưng hành động cùng phong thái lại rất tự nhiên hào phóng.
Ước hẹn sau khi thành Nguyên Anh, nguyệt viên cùng song tu!
Rốt cuộc nên mở miệng sao đây? Ý niệm không ngừng xoay chuyển trong đầu Lâm Hiên.
Chợt Tần Nghiên mở miệng:" Lâm sư đệ, nếu ta nhớ không lầm. Tại Phiêu Vân Cốc ngươi tựa hồ không có linh căn, tại sao lại có thể tu hành nhanh như vậy."
Lâm Hiên thầm rùng mình nhưng sớm đã nghĩ qua chuyện này. Khóe miệng hắn lộ nụ cười.
"Không có linh căn, sư tỷ nghĩ thế sao?"
"Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng năm đó kiểm tra ngươi rõ ràng..."
"Tu vị tu sĩ Phiêu Vân Cốc khi xưa thấp kém, chưởng môn sư bá ngày xưa cũng chỉ mới Ngưng Đan kỳ, người kiểm tra linh căn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Phạm sai lầm thì không có gì ngạc nhiên."
Có điều Tần Nghiên không phải dễ gạt, hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi mở miệng:" Sư đệ nói không sai, so với hiện tại Phiêu Vân Cốc quả thật không đáng nhắc, nhưng kiểm tra linh căn cũng không cần pháp thuật phức tạp, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không có khả năng phạm sai lầm."
"Sao, sư tỷ không tin ta?"
"Không phải vậy, ta chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, sư đệ nếu không muốn nói thì ta sao dám cưỡng cầu?" Tần Nghiên thản nhiên cười nói.
"Kỳ thật cũng không phải bí mật, không biết sư tỷ từng nghe nói qua vể khổ linh căn chưa?" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.
"Khổ linh căn? Chính là biểu hiện như không có linh căn. Nhưng chỉ cần cố gắng đạt tới trình độ nhất định, có thể vượt qua Thánh linh căn. Chính là dạng tư chất cổ quái?" Tần Nghiên ngẩn ngơ, thất thanh kinh hô lên.
"Không sai, quả nhiên sư tỷ kiến thức uyên bác." Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng.
Nói đến khổ linh căn là truyền thuyết lưu truyền từ xưa của Tu Tiên giới, dùng để giải thích tu vị bản thân đột nhiên tăng mạnh rất thích hợp.
Tần Nghiên quả nhiên không còn nghi ngờ, trên mặt lộ vẻ bội phục, lưu truyền từ xưa, khổ linh căn muốn phát huy hiệu quả thì phải trải qua gian khổ vất vả mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được.
Trách không được người sư đệ này có thể tiến giai Nguyên Anh trung kỳ, nói vậy hai trăm năm qua, hắn đã trải qua không ít tinh phong huyết vũ.
Nghi hoặc trong lòng được khai giải, Tần Nghiên lại càng thân thiết hơn đối với Lâm Hiên, hai người chậm rãi bước trong rừng, đem kinh nghiệm của bản thân kể ra cho đối phương.
Mỹ nhân như ngọc, trong mũi phảng phất mùi u lan nhưng trên mặt Lâm Hiên vẫn một vẻ lãnh đạm phong thanh như trước.
Toàn thân Tần Nghiên tựa hồ đều mỹ lệ, bất quá khi nói chuyện nàng rất chú ý tới cử chỉ của đối phương.
Tần Nghiên hiển nhiên biết rất ít có nam nhân nào thấy nàng mà không thần hồn điên đảo, nhưng cảm giác Lâm sư đệ bên cạnh này lại trầm ổn khó lường.
Bất tri bất giác, một canh giờ sau, Lâm Hiên biết nếu cứ tiếp tục như vậy, vĩnh viễn cũng không có kết quả.
"Sư tỷ, Lâm mỗ có một việc muốn thỉnh giáo. Xin sư tỷ thẳng thắn cho biết."
"Sự tình gì?" Trong mắt Tần Nghiên hiện vẻ kỳ quái, thấy vẻ mặt Lâm Hiên nghiêm túc thì thần nàng cũng bắt đầu ngưng trọng. Hắn hẹn nàng tới đây nếu chỉ muốn ôn chuyện xưa thật sự khó tin.
"Là thế này, năm đó ở Khê Dược Gian, sư tỷ còn nhớ rõ không?" Lâm Hiên hít một hơi mở miệng.
"Đương nhiên là nhớ, nếu không phải có sư đệ thì ta đã mất mạng rồi, càng không nói có được Cửu Thiên huyền công." Tần Nghiên mỉm cười, ôn nhu mở miệng.
"Chuyện đó chỉ là xảo hợp, sư tỷ không cần để trong lòng. Sau khi hai người chúng ta chia tay..."
"Sau khi chia tay?" Tần Nghiên nhíu mày, trong mắt xuất hiện vẻ kỳ quái.
"Đúng vậy, sau khi chia tay, sư tỷ có..." Lâm Hiên ấp a ấp úng.
"Sư đệ muốn nói cái gì?"
"A…! Chính là tấm truyền âm phù kia, sau khi chúng ta chia tay không lâu." Lâm Hiên đầu đầy mồ hôi, khó khăn mở miệng.
"Truyền âm phù..." Tần Nghiên đột nhiên hô nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng.
"Sao rồi, sư tỷ nhớ rồi sao?" Lâm Hiên mừng rỡ, hai tay chà xát.
Tần Nghiên gật đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu. Thấy phản ứng của nàng, Lâm Hiên liền nói thầm:" Chẳng lẽ truyền âm phù thật sự là Tần sư tỷ gởi đi."
Cũng không đúng, nếu nàng thật sự có ý định đó thì sao lúc hai người mới gặp mặt lại tỏ vẻ như không có gì.
Vân Trung tiên tử làm sao có thể nông cạn như vậy, một lần liên thủ kháng địch liền lấy thân báo đáp? Không thể! Nhưng nếu không phải nàng gửi thì vẻ mặt cổ quái của nàng giải thích sao?
Tần Nghiên đỏ bừng mặt, trong lòng lại đang nhảy loạn như con nai tơ. Lâm Hiên thì cau mày suy nghĩ vẻ mặt cổ quái. Thời khắc này trong rừng rậm lại hiện bầu không khí yên lặng quỷ dị.
***
Ngay thời điểm hai người gặp nhau trong đêm trăng, bên kia ba lão quái Nguyên Anh kỳ đã lặng lẽ tiến vào sâu trong núi.
Lúc này cả ba đang ở trong một trận pháp thật lớn, linh quang bắn ra bốn phía, từ bên trong ra không ngừng biến ảo ra các loại quái thú hình thái hung ác, không chút sợ hãi lao về phía mấy lão quái Nguyên Anh kỳ.
"Trần huynh, chúng ta thật sự tìm đúng nơi sao, tại sao lại có nhiều cấm chế cùng bẫy rập như vậy?" Lão giả tóc bạc cau mày, bàn tay bắn ra một đạo điện hồ bạch ngân, đánh quái vật đến gần thành bột phấn.
"Không sai, nếu không phải khắp nơi trong thông đạo này đều có ẩn linh thạch ngăn cách linh lực này thì đã sớm bị tu sĩ trên sơn đỉnh phát hiện rồi." Nữ tu có dung mạo thanh tú lật cổ tay một cái, một cột sáng từ trong tay áo bay ra xuyên qua một quái vật đầu heo thân ngựa.
"Hừ, bẫy rập càng nhiều càng chứng tỏ đây là địa phương mà chúng ta cần tìm, muốn tìm được đồ tốt, sao một chút kiên nhẫn hai vị cũng không có?" Tu sĩ thấp bé hừ lạnh mở miệng, quanh người là một tầng hà vụ cổ quái, người này là là quỷ tu:
" Yên tâm đi, lão phu tuyệt không tìm lầm chỗ, chúng ta hợp lực bài trừ cấm chế trước mắt."
Lời còn chưa dứt hắn đã kháp quyết, tầng hà vụ quanh thân điên cuồng xoay chuyển biến thành một quỷ đầu mặt mũi hung dữ.
Hai lão quái khác dù còn điểm nghi hoặc nhưng đều liếc mắt nhìn nhau, cùng thi triển bí thuật sở trường.
Âm thanh ầm ầm truyền vào tai, theo như lời của nữ tu, vách núi đều là ẩn linh thạch, chỉ cần không quá ồn ào thì không sợ bị người trên đỉnh núi phát hiện.
***
"Sư tỷ, về tấm truyền âm phù đó, ngươi còn nhớ không?" Lâm Hiên thử thăm dò.
"Ừm!" Tần Nghiên gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp càng ửng hồng, nếu hắn không đề cập tới, có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không nhớ ra. Đoạn ký ức hai trăm năm trước chợt hiện rõ ràng trong đầu.
Hành trình năm đó tại Khê Dược Giản, nàng thiếu chút nữa rơi vào tay chưởng môn Hỏa Linh, sau đó cùng Lâm Hiên liên thủ đối địch, tìm được cổ bảo của Hỏa Linh Môn.
Bất quá Lâm sư đệ này không có ý quay về Phiêu Vân Cốc. Để tránh tiết lộ hành tung, hắn còn ép nàng phải thề độc.
Ngẫm lại một đoạn khúc mắc, nội tâm Tần Nghiên không tức giận mà khóe miệng lại mỉm cười. Kỳ thật nàng cũng hiểu được hành động của Lâm Hiên, đột nhiên phát tài, trong người mang theo cổ bảo, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể rước họa vào người.
Nhưng sau khi phát ra tâm ma chi thệ, hai người liền chia ra đông tây, nhưng chỉ chốc lát sau thì một đạo hỏa quang đuổi theo nàng. Là truyền âm phù! Tần Nghiên cũng không nghĩ nhiều, đem thần thức rót vào. Nhưng nội dung bên trong lại khiến Vân Trung tiên tử này mở to đôi mắt đẹp.
Là âm thanh của Lâm Hiên, nói là vô cùng ái mộ nàng, nhưng trước khi đại đạo chưa thành thì không dám phân tâm, hy vọng sau khi Nguyên Anh, hai người có thể kết song tu.
Tần Nghiên lúc ấy cũng choáng váng.
Ở Phiêu Vân Cốc, nàng vô số đồng môn ái mộ nhưng chưa ai dám rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Lâm sư đệ này si tình tới ngây ngốc rồi. Hai người mới một lần liên thủ giết địch, hắn liền có ý nghĩ ước hẹn sau khi Nguyên Anh.
Lúc đó hai người vừa mới bước vào Tu Tiên giới không bao lâu, g lại ở tại nơi Duyện Châu cằn cỗi, đừng nói là lão quái Nguyên Anh, thậm chí tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng có thể dễ dàng giết hắn.
Nguyên Anh? Lâm sư đệ này đúng là chí hướng quá xa, Tần Nghiên dở khóc dở cười, không cho chuyện này làm thật sự. Mặc dù cảm giác được rất là hoang đường nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có thể hiểu được.
Có lẽ là Lâm Hiên điên rồi, hắn cảm giác được tâm ma chi thệ vẫn chưa đủ, nói cái gì Nguyên Anh song tu chủ yếu là muốn nàng không tiết lộ bí mật về chuyến đi này.
Nhưng bất kể ra sao, lần đầu tiên có nam nhân biểu lộ như vậy, tâm hồn thiếu nữ vẫn có điểm nhung nhớ trong mấy năm đầu.
Nhưng theo thời gian, tu vị của nàng tăng lên nhanh chóng, Tu Tiên giới xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là âm hồn xâm lấn khiến Duyện Châu đình trệ. Môn phái mặc dù chuyển tới U Châu nhưng cuối cùng vẫn bị hủy trong tay Quỷ Vương. Dựa vào thần thông trong Cửu Thiên huyền công nàng thoát khỏi vòng vây. Sau này thiên địa dị biến, nàng một mình đi tới Vân Châu.
Xảo ngộ gia nhập Thiên Nhai Hải Các, bái Như Yên tiên tử làm thầy, tu hành lại càng thêm thuận lợi. Dưới sự nâng đỡ của sư tôn, thành công tiến giai Nguyên Anh kỳ. Nói thì đơn giản, nhưng quay đầu lại đã hai trăm năm.
Tuy được nhiều nhưng không phải không mất.
Phiêu Vân Cốc đã tan thành khói bụi. Đồng môn ngày xưa, tất cả đều biến thành xương khô. Nếu chưa kết thành Kim Đan thì thọ nguyên còn rất ít.
Tiên đạo vốn cô độc, ký ức này đã sớm bao phủ trong một màn bụi trần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không ngờ lần này lại thấy Lâm sư đệ.
Giống như lúc hắn tại Khê Dược Giản ngăn cơn sóng dữ, dường như mỗi lần xuất hiện luôn là thiên lão an bài.
Bình tâm mà nói, trong mắt của Tần Nghiên thì Lâm Hiên đã sớm không còn trên đời này.
Mặc dù Phiêu Vân Cốc từng đến Vân Châu, nhưng thời gian đó Lâm Hiên ẩn dấu rất kỹ, nàng không nghe nói gì qua về thiếu chủ Linh Dược Sơn. Mã Thiên Hùng khi về môn phái cũng không nhắc tới Lâm Hiên với nàng.
Lúc này thấy hắn ấp úng đề cập đến chuyện xưa, Tần Nghiên vô cùng xấu hổ, hiện tại đã khác lúc xưa. Hai người đều đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Song tu rất có lợi cho đột phá cảnh giới, Tần Nghiên cũng biết điều này. Đối với Lâm Hiên thì nàng không thấy phản cảm, nếu không thì sao có chuyện nàng tới nơi này.
Trải qua chuyện ban ngày, Tần Nghiên rõ ràng thần thông của hắn còn hơn lão quái hậu kỳ. Nhưng nàng vốn không thích phụ thuộc vào kẻ mạnh, hai người muốn thành song tu đạo lữ tình cảm nam nữ mới là chính yếu nhất.
Nhưng tính cảm ở đâu ra, lúc ở tại Phiêu Vân Cốc thì không nói. Hai người liên thủ ngăn địch tại Khê Dược Giản, trước sau cũng chỉ có nửa canh giờ, đến hôm nay mới gặp lại. Đừng nói là tình cảm nam nữ mà hai người chưa hiểu biết nhiều về nhau. Lâm sư đệ này lại nửa đêm canh ba hẹn gặp nàng, đề cập đến chuyện kia.
Quả thực có điểm khinh bạc. Cho dù có muốn thì hai người phải chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, xem có thích hợp làm đạo lữ không.
Nếu không phải nhìn thấy bộ dáng khờ khạo của hắn, Vân Trung tiên tử đã sớm xem người trước mặt là sắc lang rồi.
Trong lòng kêu khổ không thôi, nếu là người khác thì khẳng định Tần Nghiên đã phất tay áo bỏ đi, bất quá đối với Lâm Hiên, nàng chỉ đành im lặng mà cúi đầu nhìn mũi hài.
Lâm Hiên thì nào biết trong chuyện này có chỗ hiểu lầm, càng không biết Tần Nghiên cũng nhận được truyền âm song tu như hắn, lúc này nhìn vẻ mặt của nàng thì hắn như hòa thượng sờ đầu ngộ đạo.
"Chẳng lẽ là nàng đang xấu hổ"
Đêm trăng tròn, hai người chậm rãi bước đi trong rừng, nhưng trong hào khí kiều diễm lại mơ hồ có một chút mùi vị cổ quái.