Bách Luyện Thành Tiên

Chương 524: Một điểm cũng không



Linh Giới tài nguyên phong phú, đan dược có khả năng tăng tiến pháp lực Nguyên Anh kỳ khá nhiều nhưng Tử Uyển Đan chính là loại trân quý nhất.
Được coi là thánh phẩm, có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh rất nhanh đạt tới đỉnh phong.
Phục dụng các loại đan dược tăng tiến tu vị khác, từ Nguyên Anh hậu kỳ tu đến đại viên mãn cần hơn một trăm năm, nhưng nếu dùng Tử Uyển Đan thì tùy theo tư chất mà chỉ cần hơn năm mươi năm, thậm chí ba mươi năm. Đối với tu sĩ Nguyên Anh nó là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Thánh phẩm cỡ này cho dù ở tại phường thị cũng bán ra với giá trên trời.
Mà đại ca mới kết giao lại tùy tùy tiện mang ra tặng. Hơn nữa hắn còn tuyên bố đây không phải là đồ tốt.
Không phải Nhân Giới tài nguyên thưa thớt sao, sao đến cả Tử Uyển Đan cũng có thể luyện ra!
Tử Uyển Thảo ngàn năm ở Linh Giới thì khá nhiều nhưng vạn năm đã là quý hiếm, càng không nói hai mươi vạn năm. Mặc dù có dược liệu cùng đâu phải dễ luyện chế.
Trong lòng trở nên nghi hoặc, Hồng Diệp đột nhiên cảm giác như hoàn toàn không biết gì về Lâm Hiên cả.
Có điều thân là hoàng hoa khuê tú, đương nhiên càng rõ ràng giá trị của lễ vật này: "Không được, đại ca. Tử Uyển Đan quá trân quý, tiểu muội không thể nhận."
"Ta đã đưa ra, chẳng lẽ còn thu hồi?" Lâm Hiên khẽ lắc đầu. Hắn còn khá nhiều Tử Uyển Đan, có ba mươi viên thì tính là cái gì.
"Như vậy đa tạ đại ca."
Hồng Diệp phất ngọc thủ một cái, một khối ngọc bội linh lung xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
"Đại ca, đây là lệnh phù của bổn đảo. Thấy vật như thấy đảo chủ, là Thái Thượng Trưởng lão, quyền hạn của đại ca cũng giống tiểu muội. Có thể đi vào tất cả cấm địa mà không bị ngăn trở, nhân thủ cùng tài nguyên sẽ tùy ý điều động."
"Ừm."
Cũng không thấy Lâm Hiên động thân, gần như là chỉ điểm đầu nhẹ ngón tay, lệnh phù liền bay đến trước mặt.
Sau đó hai người lại ngồi xuống, lúc này quan hệ đã thân thiện hơn rất nhiều.
"Tiểu muội, ta tới nơi này không lâu, cũng biết một chút về ý đồ của Vạn Thú Đảo đối với Hồng Diệp hải vực. Cụ thể tình hình như thế nào, muội hãy kể cho ta một chút".
"Cho dù đại ca không hỏi, tiểu muội cũng phải làm phiền ngươi." Hồng Diệp Tiên Tử cười khẽ, sau đó lại như nhớ ra điều gì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thậm chí là có vài phần âm lệ: "Chuyện là ba tuần trăng trước. Đại ca tới bổn thành hôm đó chắc đã biết."
"Ba tuần trăng trước, là thượng cổ chiến thuyền sao?" Lâm Hiên nhướng mày mở miệng.
"Không sai, cụ thể sự tình là thế này…"
Hồng Diệp Tiên Tử bắt đầu nhẹ nhàng thuật giảng, cũng không có giấu diếm mảy may nội tình của Hồng Diệp Đảo. Cả chuyện Vạn Thú Tôn Giả tới chơi cho đến việc phát sinh ở Thành chủ phủ ngày đó.
Lâm Hiên một mực yên lặng nghe, ngẫu nhiên mới xen vài câu.
Chừng gần một canh giờ sau.
"An trưởng lão phân tích không sai. Ngô Tử Minh kia căn bản là hạng bán chủ cầu vinh, chẳng qua là che dấu rất xảo diệu mà thôi."
Lâm Hiên thở dài. Tình cảnh Hồng Diệp Đảo còn hỏng bét hơn so với tưởng tượng của hắn, loạn trong giặc ngoài, Vạn Thú Tôn Giả vô sỉ lại muốn trâu già gặm cỏ non.
Lại nghe thanh âm êm ái của Hồng Diệp truyền ra: "Đại ca, Ngô Tử Minh có rất nhiều đồng đảng. Bằng thực lực của tiểu muội muốn một mẻ bắt hết thì e không chắc. Chỉ sợ bọn chúng chó cùng rứt giậu, thắng cũng là thắng thảm mà thôi. Chuyện này còn cần đại ca xuất lực, với thần thông của huynh. Chỉ cần diệt sát Ngô Tử Minh, sau đó muốn làm tan rã vây cánh của hắn không thành vấn đề. . ."
"Không, ta sẽ không xuất thủ." Lâm Hiên lại lắc đầu.
"Sao?" Hồng Diệp có chút ngạc nhiên.
"Ta không muốn đả thảo kinh xà." Lâm Hiên mỉm cười giải thích : "Chỉ là Ngô Tử Minh thì không tính là cái gì, nhưng hơn phân nửa hắn đã cấu kết với Vạn Thú Tôn Giả. Nếu sát diệt hắn chẳng phải khiến Vạn Thú cảnh giác sao, như thế sao thiết hạ bẫy rập để đối phương nhảy vào đây?"
"Đại ca tính đối phó Vạn Thú sao?"
Hồng Diệp có chút kinh ngạc, dù có Lâm Hiên gia nhập thì Hồng Diệp đảo cũng chỉ tự bảo vệ mình thôi. Đối mặt với việc Vạn Thú Đảo gây áp lực, nói không chừng còn phải tổn thất một chút ích lợi. Không ngờ nghe khẩu khí của Lâm Hiên, dường như còn muốn trừ tận gốc Vạn Thú Đảo.
Nhưng điều này có thể sao? Tu sĩ phi thăng chiến lực xuất chúng nhưng hắn mới chỉ là Ly Hợp sơ kỳ. Còn Vạn Thú tôn giả vừa độ thiên kiếp thành công, còn tiến giai đến hậu kỳ.
"Muội yên tâm, ta đã rõ chuyện này. Không cần bàn nữa. Tiểu muội, ngươi đi tới chỗ của ta có tuyệt đối giữ bí mật hay không?"
"Đại ca an tâm, tiểu muội sao không biết nặng nhẹ. Ta tới nơi này chỉ có hai ba kẻ tâm phúc mới biết." Hồng Diệp Tiên Tử nói, trên mặt đầy vẻ tự tin.
"Thế là tốt, ta còn băn khoăn một vấn đề. Về thân phận cùng cảnh giới của ta, Ngô Tử Minh kia có lưu ý gì không?"
"Cũng không, người này mặc dù không ít tâm cơ nhưng vốn tự cao tự đại, thân là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, hắn đâu có thời gian lưu tâm đến một tán tu sơ kỳ như đại ca."
Hồng Diệp Tiên Tử chưa nói xong đã nhịn không được mà cười khúc khích. Không phát hiện ra chỗ phi phàm của Lâm Hiên, coi như Ngô Tử Minh vẫn còn kém An trưởng lão nhiều lắm.
"Vậy thì tốt. Tạm thời ta không nên ra mặt, tiểu muội cứ đi về trước tránh người chú ý. Qua vài ngày nữa ta sẽ lấy thân phận tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ gia nhập Hồng Diệp đảo, trở thành một ngoại sự trưởng lão." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Gia nhập với thân phận sơ kỳ tu sĩ. Đại ca, tại sao vậy?" Thanh âm Hồng Diệp tiên tử có điểm không hiểu.
"Tự nhiên là muốn tạo một bố cục để lão gia hỏa Vạn Thú không biết xấu hổ kia tự mình tiến vào, tóm lại là sơn nhân (1) tự có diệu kế, tiểu muội không nên hỏi nhiều."
"Vâng, Đại ca."
Hồng Diệp Tiên Tử coi hắn như huynh trưởng khiến Lâm Hiên rất vừa lòng.
Sắc trời đã có chút mờ tỏ. Hồng Diệp tiên tử là đảo chủ, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo hành tung của nàng. Huống chi cô nam quả nữ, ở lại thật không ổn. Vì vậy mà nàng cáo từ Lâm Hiên.
"Muội nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được lộ ra sơ hở gì." Lâm Hiên dặn theo.
"Đại ca an tâm, tiểu muội hiểu, ngươi không cần tiễn nữa."
Nàng vừa dứt lời đã hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi, lát sau liền biến mất trong bóng đêm.
Nhìn theo bóng Hồng Diệp tiên tử, Lâm Hiên thu hồi trên mặt nụ cười, trở nên ngưng trọng cùng âm lệ. Đem cấm chế khai mở rồi trở lại động phủ.
Oanh!
Thạch môn mở ra, Lâm Hiên trực tiếp đi tới phòng luyện công. Kéo một cái bồ đoàn khoanh chân mà ngồi xuống. Hắn nhắm mắt bắt đầu thi triển nội thị thuật.
Tứ chi bách hài kinh mạch đều bình thường, không có gì bất ổn.
Sau đó thần thức tới trong đan điền.
Khí hải là nơi tối trọng yếu của tu tiên giả. Đây là một vùng hư vô mờ mịt, hai Nguyên Anh một đen một trắng đang khoanh chân lơ lửng mà ngồi, hai mắt nhắm nghiền. Trên đỉnh đầu chúng có một viên kim đan to cỡ long nhãn đang xoay tròn, ngũ sắc linh lực không ngừng lưu chuyển.
Mà ở dưới hai Nguyên Anh là một cái tiểu hồ, chẳng qua diện tích so với trước kia lớn hơn rất nhiều.
Hồ nước này vốn chứa pháp lực chân nguyên của Lâm Hiên.
Nhưng thu hút ánh mắt người ta nhất là chỗ cao trên bầu trời khí hải, có một lượng lam sắc quang điểm vô cùng lớn chậm rãi xoay tròn, hợp thành một vùng tinh hải cực kỳ rộng lớn.
Nhìn qua các quang điểm mỹ lệ như những vì sao trên bầu trời đêm.
Mà trong đó có một số quang điểm ánh lên màu bạc, đáng tiếc số lượng quá ít chỉ có hơn hai trăm, như muối bỏ biển khiến người khó nhận ra.
Lâm Hiên thở dài, tu luyện Tiểu La Yêu Pháp Tướng thì Lam Sắc Tinh Hải có thể thăng cấp, khi các quang điểm biến thành màu bạc thì hiệu suất tinh chế sẽ gia tăng rất nhiều. Chỉ tiếc là còn chưa được bao nhiêu.
Buồn bực cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh Lâm Hiên liền bình tĩnh lại. Lúc này hắn thi triển Nội thị thuật không phải là để nghiên cứu lam sắc quang điểm mà là sự tình khác.
Đảo qua đan điền, một số thứ đỏ tươi chói mắt đã lọt ngay vào tầm mắt. Chính là Huyết Chú Văn Thư, những sắc quang này lưu chuyển như là đang sống vậy.
Bình thường Huyết Chú Văn Thư sẽ không chút ảnh hưởng tới cơ thể, chỉ khi tự bội ước thì nó quay lại sẽ cắn trả chủ nhân.
Để thứ này trong thân thể thì Lâm Hiên sao có thể an tâm tu luyện. Đương nhiên phải nghĩ biện pháp trừ đi.
Hồng Diệp Tiên Tử từng nói, Huyết Chú Văn Thư này là do Chú thuật đại sư luyện chế. Chỉ có tu sĩ Động Huyền Kỳ mới giải được.
Nhưng nếu không nắm chắc giải trừ được vật này, với tâm cơ của hắn mà có thể ký kết cùng Hồng Diệp Tiên Tử sao?
Nhân tâm là thứ khó nắm bắt nhất! Vạn nhất nàng động tay động chân gì, chẳng phải hắn khóc không ra nước mắt sao!
Vận mệnh của mình phải do mình hoàn toàn nắm chắc, dù một điểm Lâm Hiên cũng không giao cho đối phương.
Lâm Hiên không phải là kẻ vừa thấy mỹ nữ là chân đã mềm nhũn ra. Mặc kệ đối phương là nam hay nữ, hắn cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Chỉ cần Hồng Diệp Tiên Tử nàng tôn kính hắn thì Lâm Hiên cũng không bạc đãi nàng. Có điều Huyết Chú Văn Thư thì miễn đi, nhất định phải giải trừ.
Lần trước ký kết cùng Đông Phương Minh Ngọc, trở lại động phủ Lâm Hiên đã từng cẩn thận nghiên cứu qua thứ này.
Bình thường đúng là rất khó giải trừ, nhưng hắn lại am hiểu một loại thần thông vừa vặn khắc chế nó.
Vừa nghĩ đến đây, anh nhi màu trắng bên trái đã mở mắt. Tuy chiều cao vẫn chỉ gần một tấc nhưng so với trước đã được củng cố hơn nhiều.
Vẻ mặt tiểu tử kia có chút nghiêm túc, toàn thân vừa nổi linh quang đã biến mất không thấy.
Thuấn di!
Sau đó nó xuất hiện trước mặt những cổ tự màu hỏa hồng kia.
Nhìn ở gần thì đám cổ văn tự tiên diễm ướt át, dường như có một loại ma lực.
Vẻ mặt Nguyên Anh càng thêm ngưng trọng, đám cổ tự này càng thần bí so với lần trước, có thể cảm giác được bên trong có ẩn chứa pháp lực.
"Phốc. . ."
Anh nhi mở miệng phun ra một đạo thanh hà. Là pháp lực cực kỳ tinh thuần nhưng không có hiệu quả. Cổ văn tự chợt lóe huyết quang đem thanh hà cản lại.
Sắc mặt Nguyên Anh không đổi, nếu dễ giải trừ như vậy thì đừng gọi là Huyết Chú Văn Thư.
Vừa rồi chỉ là dò xét mà thôi.
Đến đây tiểu tử lại giơ hai tay đánh ra một pháp quyết, đồng thời điểm về phía trước.
Vù vù mấy tiếng, quanh thân Nguyên Anh hiện ra năm đạo kiếm khí ngũ sắc, đại biểu ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Như thiểm điện kinh hồng chói mắt, lóe ra rồi bắn tới đám cổ tự tiên diễm.
Vầng sáng màu huyết hồng lại lần nữa hiện ra, tuy vậy lần này lại ảm đạm không còn hiệu quả, sau đó bị đánh vỡ tan.
Thế tới của kiếm khí không ngừng nghỉ. Từ các phương các hướng, trên dưới trái phải hung hăng trảm trên cổ tự.
Thanh âm kinh người truyền ra, cổ tự bị tứ phân ngũ liệt. Tuy vậy sau đó lại xảy ra một màn khó có thể tin nổi.
Ánh sáng huyết hồng chợt lóe, bốn phía nhuốm một màu sắc yêu dị!
Sau đó huyết sắc cổ tự lại lần nữa hiện lên.
"Bất diệt chi thể."
Tròng mắt Nguyên Anh co lại lộ vẻ cổ quái, thì thào tự nói:
"Không đúng, không phải bất diệt chi thể. Cổ tự này như cũng không phải sinh linh mà chỉ là một loại bí thuật khó tin nổi, thử dùng Huyễn Linh Thiên Hỏa xem hữu dụng hay không!"
Lần trước Lâm Hiên dùng phương pháp để khu trừ, nhưng hữu dụng nhất chính là Huyễn Linh Thiên Hỏa, cơ hồ không chút sức lực đã xoá sạch những huyết chú cổ tự này.
Đó cũng điểm hắn coi thường, nguyện ý cùng Hồng Diệp tiên tử ký hạ Huyết Chú Văn Thư.
Bây giờ nhìn lại, quyết định kia có điểm lỗ mãng. Vật này còn khó chơi hơn tưởng tượng nhiều lắm.
Thở dài một hơi, Lâm Hiên quyết định sử dụng Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Chỉ thấy Nguyên Anh há cái miệng nhỏ phun ra một đạo hỏa diễm thanh mảnh, chậm rãi trôi nổi trước ngực.
Đạo hỏa diễm này có ba màu cực kì quỷ dị. Mặt ngoài xanh biếc ướt át sinh cơ bừng bừng, có thể nói là vô cùng bắt mắt.
Mà ở giữa lại hóa thành màu lam thẳm, nhìn qua không khác gì hàn băng vạn năm.
Mà trong cùng thì mờ mịt hôn ám khiến người ta cảm giác là một vùng chết, ẩn chứa lực ăn mòn vô cùng âm hàn.
Nhìn Huyễn Linh Thiên Hỏa, khuôn mặt Nguyên Anh toát ra một tia tự đắc. Ngoài trừ Thông Thiên Linh Bảo thì đây là đòn sát thủ lớn nhất của hắn. Chẳng qua hiện có thể giải trừ Huyết Chú Văn Thư hay không thì không nắm chắc.
Do dự một lát, Nguyên Anh há miệng thổi một hơi về Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Động tác vô cùng chậm rãi hỏa nhưng diễm bay vút bay về phía trước, thoáng cái đã tới đám cổ tự.
Ánh sáng huyết hồng lại lần nữa hiện lên, nhưng nó cũng không ngăn được kiếm khí huống chi là Huyễn Linh Thiên Hỏa, vừa tiếp xúc đã tan biến như bọt khí.
Sau đó tầng hỏa diễm liền đem cổ tự bao bọc lại.
Độc đối độc tự nhiên không hữu dụng nhưng cực hàn lập tức đem nó băng phong, sau đó một tầng ăn mòn lại có hiệu quả.
Thần thông bất diệt cũng chỉ là tương đối mà thôi. Âm đương điều hòa, ngũ hành tương khắc, thế gian này không có thứ gì có khả năng vĩnh sinh bất diệt.
Ngay cả Chân Tiên gặp hạn cũng có thể ngã xuống. Huống chi là Huyết Chú Văn Thư, Huyễn Linh Thiên Hỏa vừa lúc là vật khắc chế. Chỉ được một lúc rốt cục cũng biến thành hư vô, không còn tái sinh được nữa.
Nguyên Anh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mừng rỡ.
Hoàn hảo là Huyễn Linh Thiên Hỏa có hiệu quả, nếu không lần này tự cho là thông minh, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Sau đó tiểu tử kia lại điểm ra một chỉ. Đạo Tam Sắc Hỏa Diễm tuyệt mỹ lại hướng một đám cổ tự khác bay đi.
Hai ngày một đêm sau. Một tiếng ầm vang lên, cuối cùng Lâm Hiên cũng từ trong thạch thất đi ra.
Trên mặt hắn hiện vài phần mệt mỏi, tuy nhiên trong mắt không che dấu được vẻ thanh thản.
Tận lực một hồi, rốt cục cũng đã giải trừ Huyết Chú Văn Thư. Huyễn Linh Thiên Hỏa huyền diệu vô cùng, lần nữa hiển lộ ra thần thông thông thiên.
Như vậy từ nay Huyết Chú Văn Thư sẽ vô dụng với hắn còn Hồng Diệp Tiên Tử vẫn chịu trói buộc. Tiểu nha đầu ký kết là muốn có một sự bảo đảm, không biết được lại làm kén nhốt mình.
Đương nhiên Lâm Hiên không phải kẻ vô sỉ, không nghĩ tới bội ước gì cả.
Hắn chỉ không muốn bị người khác nắm trong tay. Chỉ cần Hồng Diệp tuân thủ hứa hẹn, đãi lễ huynh trưởng thì sẽ quan tâm đến nàng thật tốt.
Hai ngày một đêm khổ cực Lâm Hiên cũng có chút mệt nhọc. Vì vậy hắn trở lại tĩnh thất, trở lại trên mộc sàng tận hưởng giấc ôn thụy.
Chỉ chốc lát sau, tiếng thở nhẹ như tơ mỏng truyền ra.
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, thần thanh khí sảng. Sau khi thanh thúy tắm gội thay đổi y phục, Lâm Hiên thu hồi trận kỳ ở bốn phía động phủ.
Hôm nay hắn tới Hồng Diệp đảo làm một Ngoại Sự trưởng lão, động phủ này tạm thời đành bỏ qua.
Vốn nghĩ sẽ ở chỗ này nhiều năm không ngờ mới được ba tuần trăng. Lâm Hiên thở ra rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay tới Lâm Hải Thành.
Chỉ chốc lát sau đã thấy Thành chủ phủ. Là một tòa kiến trúc cao bảy tầng linh lung lơ lửng giữa không trung, nằm riêng biệt ở trung tâm thành mà còn được một tầng ngũ sắc hào quang bao bọc, chung quanh có giáp sĩ tuần tra qua lại.
Lâm Hiên đã khiến người chú ý, mới vừa tới xa ngàn trượng đã bị ngăn trở.
"Thành chủ phủ là nơi trọng địa, ngoại nhân không được tiếp cận nơi này. Tiền bối nếu có chuyện quan trọng, có thể đến địa phương khác"
Thanh âm đúng mực vang lên, cầm đầu đám giáp sĩ là một tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ nhìn qua đã ngoài tứ tuần.
Đương nhiên do Lâm Hiên là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu không bọn họ sẽ không khách lễ như vậy.
Tu Tiên Giới coi trọng nhất là thực lực, chỉ có cảnh giới cao mới có thể được tôn trọng.
"Lâm mỗ chỉ là tán tu, tới nơi này là muốn gia nhập quý đảo, vì Hồng Diệp Tiên Tử mà tận lực." Lâm Hiên nhìn thoáng qua đám giáp sĩ bình thản nói.
"A, tiền bối muốn gia nhập bổn đảo sao?" Trên mặt tu sĩ cầm đầu lộ chút kinh ngạc.
"Không sai."
"Nếu thế xin mời tiền bối đi theo ta. Trương Quý, ngươi dẫn đội tiếp tục tuần tra." Nửa câu sau thì quay sang nói với một tu sĩ khác nói. Sau đó hắn quay đầu lại cười bồi.
"Như vậy làm phiền người" Lâm Hiên cũng cười cười.
"Tiền bối quá khách khí, bên này, mời."
Hai canh giờ sau Lâm Hiên tới một tòa linh sơn cạnh Lâm Hải thành, nơi này là động phủ mới của hắn.
Hồng Diệp Tiên Tử trở về hôm đó, đã cùng An trưởng lão cùng Quách Nho bàn qua sự tình. Có bọn họ nội ứng, Lâm Hiên thuận lợi làm Ngoại Sự trưởng lão không khó khăn gì.
Thủ tục xong xuôi, hắn được phân một tòa động phủ mới. Quang cảnh nơi đây cũng không kém, so với chỗ cũ thì nồng độ linh khí tốt hơn rất nhiều.
"Được rồi, ngươi có thể đi"
Lâm Hiên phất tay áo một cái, hai khối tinh thạch bắn ra rơi vào trong tay thị nữ dẫn đường.
"Đa tạ tiền bối, nô tỳ xin phép cáo từ."
Thị nữ Trúc Cơ Kỳ được thưởng hai khối trung phẩm tinh thạch thì rất hoan hỉ, đây quả thật xa xỉ đối với nàng, cung kính chào Lâm Hiên sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Trong tay trái Lâm Hiên xuất hiện một khối lệnh bài. Cánh tay nhẹ nhàng giương lên, nhất thời một đạo hồng quang bay ra.
Sương mù phía trước cuộn lên, từ từ tản đi lộ ra một con đường mòn đá xanh uốn lượn quanh co, động phủ nằm sâu bên trong một khoảng.
Lâm Hiên cất bước đi vào.
Phong cảnh thanh nhã nhưng hắn không để ý. Bởi một thân ảnh có chút quen thuộc ở xa xa đã ánh vào tầm mắt.
"Đại ca."
Thiếu nữ nghe tiếng bước chân thì quay người.
"Tiểu muội sao lại đến nơi này?" Lâm Hiên hơi nhíu mày.
"Đại ca an tâm, tiểu muội bí ẩn tới đây, tuyệt không tiết lộ hành tung."
"Được rồi, ngồi đi."
Đến nước này Lâm Hiên tự nhiên cũng truy cứu, thản nhiên mời nàng vào động.
"Đại ca thứ lỗi.. thân phận huynh là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ gia nhập, đảm đương Ngoại Sự trưởng lão cho nên động phủ đơn sơ. Nhưng chỉ là tạm thời thôi…"
"Ta sao lại để ý điều này làm gì. Tiểu muội nếu tới chỗ này, mặc dù hơi lỗ mãng nhưng ta cũng tiện có việc muốn thương nghị."
"Đại ca mời nói, Hồng nhi xin dụng tâm lắng nghe." Thiếu nữ vô cùng nhu thuận mở miệng. Nàng vốn không quan tâm quyền thế, càng mong muốn có người thay mình đề xuất chủ ý.
"Vạn Thú Tôn Giả dã tâm bừng bừng hơn nữa lại tham hoa háo sắc, là hắn mượn cớ kết thân nhằm thôn tính Hồng Diệp đảo?"
"Không sai, lão yêu hèn hạ vô sỉ" Khuôn mặt Hồng Diệp Tiên Tử đỏ lên, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.
Lâm Hiên lại xem như không thấy: "Vậy muội định như thế nào?"
"Kéo dài" Nàng thở dài: "An thúc nói địch cường ta yếu, hiện tại chưa thể trở mặt cùng đối phương, chỉ có thể tận lực kéo dài."
"Kéo dài? Tránh được mùng một lại không qua được ngày rằm. Không thể giải quyết căn bản, chỉ là lấy ngọn bỏ gốc mà thôi." Lâm Hiên nhếch miệng lộ ra vẻ châm chọc.
"Vậy theo ý đại ca, tiểu muội nên làm như thế nào?"
Hồng Diệp Tiên Tử mắt sáng ngời, Lâm Hiên nói như thế chắc là đã có quyết sách.
"Rất đơn giản, lời lẽ nghiêm khắc mà cự tuyệt, hơn nữa càng phải nghiêm nghị. Căn bản không lưu lại bất kỳ đường nào cho đối phương." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Nếu làm như vậy, chẳng phải hoàn toàn chọc giận Vạn Thú đảo sao?" Hồng Diệp Tiên Tử có chút giật mình.
"Hắc hắc, ta muốn chính là điều này." Trên mặt Lâm Hiên mang theo vài phần thần bí: "Không làm như vậy, sao đối phương có thể chui đầu vào rọ đây?"
"Chui đầu vào rọ ?" Hồng Diệp Tiên Tử hé môi, vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
Khẩu khí của đại ca thật lớn, điểm tự tin này từ đâu mà có? Trong lòng nghi hoặc nhưng nàng cũng không tiện nói.
"Đại ca, có lẽ ngươi nói không sai, nhưng tiểu muội lo lắng khéo quá hóa vụng. Vạn nhất đối phương thẹn quá thành giận, đến công kích Hồng Diệp đảo thì làm sao?"
"Ha ha, tiểu muội quá lo lắng rồi, An trưởng lão phân tích không sai. Cái gọi là giết người một địch thì ta cũng tổn hại tám trăm. Chúng ta xác thật yếu hơn Vạn Thú Đảo một chút nhưng không phải là quả thị mềm tùy cho người nắn bóp, đối phương dã tâm bừng bừng nhưng không dám liều lĩnh. Nếu cự tuyệt hắn thì song phương nhất định trở mặt, tuy nhiên còn chưa đến mức đại chiến. . ."
Thanh âm băng lãnh nhưng có phần chắc chắn của Lâm Hiên truyền ra. Tu Tiên Giới hung hiểm vô cùng, chẳng qua đấu tâm cơ thì hắn sớm đã ngựa kéo xe nhẹ đường quen.
"Nếu như ta là Vạn Thú Tôn Giả mà bị muội cự tuyệt, khẳng định nổi trận lôi đình nhưng không cần đến mức gióng trống khua chiêng trả thù, mà là. . ."
"Là thế nào?" Hồng Diệp Tiên Tử có chút khẩn trương.
"Giống như một con độc xà chờ thời cơ thích hợp. Ví như chờ ngươi một mình xuất ngoại, nhân thủ bên cạnh không đủ. . ."
Lâm Hiên nói đến đây thì ngừng nhưng lại khiến Hồng Diệp Tiên Tử cả kinh.
Cái gọi là cầm tặc thì phải cầm vương. Với thần thông của Vạn Thú Tôn Giả, chỉ cần nàng rời phủ Thành chủ thì thật không khó sanh cầm.
Đến lúc đó như cầm ngọc tỷ trong tay, có thể uy hiếp Thiên Tử mà lệnh các chư hầu. Tuy tốn thêm một chút công phu nhưng giang sơn mỹ nhân cuối cùng đều vào tay hắn.
Nghĩ đến những thứ tiếp sau đó, Hồng Diệp Tiên Tử không khỏi run rẩy. Trong lòng sợ hãi không thôi.
"Tiểu muội chớ quên bè đảng Ngô Tử Minh đã đầu nhập về Vạn Thú Tôn Giả. Có câu nghìn phòng vạn ngừa cũng khó phòng trộm nhà, có bọn họ làm nội ứng. Vạn Thú đương nhiên rõ hành tung của muội như trong lòng bàn tay!"
"Vậy tiểu muội nên làm gì bây giờ?"
Thanh âm Hồng Diệp Tiên Tử có chút tức giận, quả thật là nàng chưa nghĩ ra điểm này.
"Rất đơn giản, tương kế tựu kế, Vạn Thú muốn làm bọ ngựa bắt ve thì chúng ta làm chim Hoàng Tước rình phía sau."
Lâm Hiên nhếch miệng cười. Hồng Diệp đảo quả thật trùng trùng nguy cơ nhưng hiện tại đã có thêm hắn. Vị trí giữa thợ săn và con mồi, nói không chừng sẽ phải đổi lại.
Thời gian như nước trôi vô tình, tu tiên càng không màng tuế nguyệt.
Lâm Hiên gia nhập Hồng Diệp đảo, trở thành Ngoại Sự Trưởng lão đã qua hơn ba tuần trăng.
Tính thời gian hắn đến Linh Giới chừng cũng được đến nửa năm. Phần lớn thời gian này hắn đều ở trong động phủ.
Cùng thời gian cũng có không ít Nguyên Anh kỳ đồng đạo tới bái phỏng, bao gồm cả Quách Nho cùng với Ngô Tử Minh.
Ai cũng biết hiện tại Hồng Diệp đảo mặt ngoài hòa thuận nhưng kỳ thật hai phe phái chính đang ngấm ngầm chuẩn bị.
Song phương đến đây hiển nhiên là muốn kéo hắn gia nhập. Cũng không thể xem thường một tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ.
Tuy thế vị trưởng lão này hình như một lòng khổ tu, tuy song phương lôi kéo nhưng không tỏ ý gì.
Hắn đã được phái làm hai nhiệm vụ không mấy quan trọng. Với Trưởng lão mới gia nhập, đám cao tầng của Hồng Diệp đảo đương nhiên chưa trọng dụng tín nhiệm.
Mà Lâm trưởng lão này căn bản cũng không quan tâm, đại khái cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Không phạm sai lầm mà cũng không có biểu hiện gì xuất sắc. Tóm lại chỉ dùng hai chữ "Bình thường" để hình dung.
Giống như tu tiên giả muốn dành toàn tâm truy đuổi tìm thiên đạo hư vô mờ mịt. Vì vậy đảo chủ nhất mạch hay là phe cánh của Ngô Tử Minh đều rất nhanh quên hắn.
Lâm Hiên tựa hồ thành một người mai một với chúng sinh.
Thời gian ba tuần trăng không nhiều, chỉ nháy mắt là qua.
Lâm Hiên cả ngày trong động phủ nhưng Hồng Diệp Đảo lại gió dục mây vần.
Sự tình Vạn Thú Đảo cầu thân vốn đang thuận lợi, nào biết Hồng Diệp Tiên Tử lại trở mặt cường ngạnh.
Vạn Thú Tôn Giả phái đi sứ giả đến cầu hôn. Vốn tưởng đối phương đã đồng ý, khi trước dùng dằng chỉ để kiếm một chút chỗ tốt mà thôi. Ai ngờ Hồng Diệp Tiên Tử lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
Hơn nữa lại không lưu tình chút nào, nói Vạn Thú Tôn Giả là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Thân là nhất đảo chi chủ, Vạn Thú ngang ngược kiêu ngạo đã thành thói, lão sao có thể chịu nổi vũ nhục thế này, hơn nữa không biết sao chuyện này lại tiết lộ ra ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn Vạn Thú Thành của hắn trở thành đề tài đàm tiếu nơi tửu dư tửu hậu.
Ở Hồng Diệp Đảo còn chưa nói, ngay cả tại phạm vi thế lực của lão cũng có không ít tu tiên giả nghị luận chuyện này.
Vạn Thú Tôn Giả nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa nhịn không được triệu tập thủ hạ đi tấn công Hồng Diệp đảo.
Nhưng dù sao cũng là nhất phương kiêu hùng, giận thì giận nhưng cũng hiểu không nhịn việc nhỏ sẽ hỏng mưu lớn. Khấp Mộc lão nhi mặc dù đã chết nhưng Hồng Diệp đảo phát triển ngàn năm, nội tình cũng phi thường thâm hậu.
Cái khác không nói, những tòa trận pháp lớn nhỏ đã khiến người đau đầu. Đối phương chiếm cứ thiên thời địa lợi, bên trong tuy có người ám thông với lão nhưng đâu dễ mà công hãm.
Dù sao dạng tiểu nhân như Ngô Tử Minh, lão làm sao dám tin tưởng hoàn toàn?
Không ngại hợp tác cùng hạng đó nhưng cũng không thể kỳ vọng cao. Nếu không chừng một lúc nào đó sẽ cắn ngược từ sau lưng một cái.
Cân nhắc thiệt hơn. Vạn Thú Tôn Giả nuốt cơn tức giận này xuống. Dụng binh cần mưu, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không dẫn người cường công. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hồng Diệp tiểu nha đầu kia, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, một ngày nào đó rơi vào trong tay của ta….
Hắc hắc.
Bóp chén rượu màu hổ phách trong tay vụn nát, một thân ảnh che phủ hoàn toàn trong yêu lực hưng phấn nghĩ thầm.
***
Sự tình trở mặt cùng Vạn Thú đảo khiến Hồng Diệp đảo chấn động mạnh.
Lượng tu tiên giả từ ngoài tới giảm nhiều, sinh ý nơi phường thị cũng chịu ảnh hưởng.
Chẳng qua điều này không ảnh tới Lâm Hiên, hắn chỉ là một Ngoại sự Trưởng lão mà thôi. Đầu tuần trăng, đúng ngày thứ một trăm tới Lâm Hải Thành thì Lâm Hiên nhận được pháp dụ. Ngày này là giỗ thứ ba của Khấp Mộc Chân Nhân, Hồng Diệp tiên tử là một nữ hài tử hiếu thuận, đương nhiên phải đi thăm mộ tổ phụ.
Nói ra việc này cũng kỳ lạ. Khấp Mộc chân nhân thân là nhất đảo chi chủ. Vậy mà sau khi lão ngã xuống, phần mộ lại không đặt tại Hồng Diệp đảo mà trên một hoang đảo cách nơi này mười vạn dặm.
Lâm Hiên cũng không rõ lắm, được pháp dụ hắn liền hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Rất nhanh bên bờ biển đã đỗ vài chiếc thượng cổ chiến thuyền lớn nhỏ. Chiếc nhỏ nhất cũng dài hơn trăm trượng, lớn nhất chừng là bảy trăm trượng.
Nếu nói là đại vật khổng lồ cũng không ngoa, người đứng cạnh nó giống như một con kiến vậy.
Thân thuyền đen nhánh ổn trọng, hai bên thân có rất nhiều nòng pháo lộ ra. Cổ pháo thân đen nhánh dài hơn hai trượng, cường đại hơn Tinh Uy Pháo nơi Nhân giới rất nhiều.
Về trận pháp hay chế khí thì Nhân Giới đều kém xa. Thứ này vốn dùng cho công thành chiếm đất.
Lâm Hiên bất động thanh sắc hạ xuống.
Trừ chiến thuyền khiến người chú ý, ở bờ biển sớm đã tụ tập tới cả ngàn tu tiên giả hoặc ngồi hoặc đứng, tuy đông nhưng thần sắc nghiêm chỉnh không chút nào ồn ào, không khác như quân đội phàm nhân. Ở tông môn gia tộc tu tiên nơi Nhân giới đều không thể thấy điều này.
Tu tiên giả đấu pháp mấu chốt ở chỗ cảnh giới bí pháp, dù có quần ẩu cũng rất ít có kỷ luật. Thường thì hai tông môn nếu không có tử thù bất cộng đái thiên sẽ không đại chiến, mà khi đại chiến thì còn kể gì. Bình thường đương nhiên không huấn luyện đệ tử kiểu này.
Tuy nhiên ở Linh Giới lại khác, chính xác là tình huống Đông Hải đặc biệt. Tam tộc hình thành thế chân vạc, quan hệ rắc rối phức tạp. Hơn nữa Đông Hải không phải là lục địa mà là gồm rất nhiều đảo nhỏ.
Hải Thú công thành cùng Yêu Tộc xâm nhập, thậm chí giữa các đảo nhỏ cũng thường xuyên có xung đột. Đảo chủ có quyền hạn rất lớn, giống như ở các tiểu vương quốc. Một phần tu tiên giả ở các đảo nhỏ bình thường cũng được tẩy luyện ngầm phối hợp. Cho nên kỷ luật mới tốt như vậy.
Lâm Hiên không lẫn vào trong đám người mà hạ trên một ngọn núi nhỏ trơ trụi cách bờ biển vài dặm.
Đám tu tiên giả xếp đầu có địa vị quan trọng khoảng ba mươi mấy người. Có người đang ngồi xếp bằng luyện khí, có đứng yên trao đổi to nhỏ. Nhưng đều có tu vị không phải chuyện đùa, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Lần này đi tế nhật tổ phụ, Hồng Diệp đảo đã dốc một phần tinh nhuệ. Mang đi chừng một phần ba cao thủ toàn đảo.
Chú thích: (1) Sơn nhân tự có diệu kế: Câu này là của Hán Vũ Hầu Gia Cát Thừa Tướng. Ở đây ông khiêm tốn tự nhận mình là sơn nhân, một người ẩn dật tại thâm sơn cùng cốc.