Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1045: Chanh Tử đã trở lại (2) - Tô Cửu Y, anh thích em



Editor: May

"Hẹn hò với mặt trắng nhỏ?"

Thi Ngạo Tước buông Tô Cửu Y ra, nắm bờ vai của cô nhìn mặt hơi có chút phiếm hồng của cô, có thể là bởi vì nụ hôn vừa rồi, hô hấp của cô trở nên có chút hỗn loạn, cô không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, dường như sợ bị anh phát hiện trống rỗng trong lòng cô.

Biết rõ không thể nào, biết rõ quan hệ giữa cô và anh chỉ giới hạn như thế, nhưng cô vẫn bước ra một bước không nên bước này.

"Anh ấy tên Dạ Hàn." Cô uốn nắn anh.

"Mặt trắng nhỏ." Thi Ngạo Tước nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đang muốn nhìn thấu người, tay nắm bả vai cô thoáng tăng thêm lực đạo. Anh đang tức giận, nhưng lại đang cố gắng hết mức khắc chế không biểu hiện ra.

"Anh đây là như thế nào...."

Tô Cửu Y vốn muốn nói anh đang cố tình gây sự, nhưng cô chưa nói hết câu, đã bị anh trực tiếp cắt đứt: "Anh ta chính là mặt trắng nhỏ."

Tô Cửu Y không muốn tiếp tục dây dưa đề tài này với anh, vì vậy nói: "Anh nói sao thì là vậy đi."

Nói xong, cô muốn đẩy anh từ trước mặt ra, nhưng Thi Ngạo Tước không chịu buông cô ra.

"Đừng cử động."

Giọng nói của anh dường như mang theo một cổ áp suất thấp, khiến người ta nghe cảm thấy đè nén không thôi, Tô Cửu Y đột nhiên cảm thấy trong lòng đột nhiên có một chút buồn phiền, giống như muốn tắt thở, không tìm được cửa ra vào có thể giải cứu cô.

"Chúng ta...."

"Chúng ta ở chung một chỗ đi."

Lời của Tô Cửu Y còn chưa nói hết, chợt nghe được Thi Ngạo Tước nói như vậy.

Cô sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt của anh giống như đầm sâu, mênh mông không thấy đáy, khiến người ta đoán không ra, nhìn không thấu. Trên mặt của anh mang theo lành lạnh trước sau như một, nhưng nét mặt của anh lại nghiêm túc như vậy.

"Anh nói gì?"

Lúc hỏi ra vấn đề này Tô Cửu Y mới phát hiện, giọng nói của cô lại có thể đang phát run, cô cho là người đàn ông này chỉ có một chút cảm tình với cô mà thôi, không ngờ anh  lại bước ra một bước này.

Bốn chữ ở chung một chỗ kia không phải nói giỡn, không phải trò đùa, một khi nói ra khỏi miệng, vậy thì rốt cuộc không thu về được.

"Anh nói, " Anh gằn từng chữ: "Chúng ta ở cùng nhau đi."

Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, Tô Cửu Y bắt đầu phát hoảng, vì không cho anh phát giác được dị thường của cô, cô tỏ vẻ trấn định nói: "Tước thiếu, anh đừng nói đùa với em, giữa chúng ta không thích hợp."

"Hửm?" Thi Ngạo Tước nhíu mày, hỏi cô, "Không thích hợp chỗ nào?"

"Thân phận, địa vị, tiền tài, tất cả đều không thích hợp." Nhà họ Thi là lão đại đầu rồng giới kinh doanh, so sánh với nhau, nhà họ Tô chỉ là chín trâu mất một sợi lông, mà cô trên danh nghĩa là đại tiểu thư nhà họ Tô, thật ra lại không tính là cái gì.

Thi Ngạo Tước cười khẽ: "Cùng với anh, thân phận của em là bạn gái của Thi Ngạo Tước, địa vị của em là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Thi, tiền của anh sẽ là tiền của em."

Tô Cửu Y kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng không đứng đắn như vậy của anh, ngày xưa mỗi lần khi anh đùa giỡn cô cũng không giống như hiện tại, tác phong không đúng đắn, phóng đãng ngang tàng phóng túng.

"Tô Cửu Y." Anh đột nhiên gọi tên của cô, sau đó nâng mặt của cô lên, trong mắt mang theo tràn ngập nhu hòa và yêu thương cưng chìu.

"Anh thích em."

Nói ba chữ có khí phách, khiến đầu óc Tô Cửu Y đột nhiên nổ tung, trở thành một mảnh trống rỗng.

Cô nhìn anh, trong lúc nhất thời giống như thấy có chút ngây dại, tất cả sự vật chung quanh đều trở nên bồng bềnh hư vô, chỉ có gương mặt đó của anh, vẫn là rõ ràng như vậy.

Anh nói, anh.... Thích cô?

Là đang nằm mơ, hay là cô nghe lầm...

Đúng lúc đó, người đàn ông mở miệng lần nữa, giọng nói chìm lạnh, lại mang theo  khí phách chân thật đáng tin: "Tô Cửu Y em nghe rõ chưa, anh thích em."