Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 171: Ăn chân giò hun khói không?



Editor: May

Tôn Nham lập tức xấu hổ: "Thiếu phu nhân, đã nói tăng tiền lương còn chưa tăng! Làm sao lại muốn giảm rồi..."

Thẩm Chanh không có trả lời vấn đề nhàm chán này của anh, quay đầu, nhắm mắt lại.

"Gâu gâu!"

Điềm Tâm giống như khiêu khích kêu một tiếng với Tôn Nham, như là nói anh ta đáng đời.

Tôn Nham còn không hiểu rõ con chó kiêu ngạo này sao? Biết nó là đang vui sướng khi thấy người gặp họa, cũng lười phản ứng lại nó.

Mắt anh nhìn thẳng lái xe, Thẩm Chanh dựa vào cửa sổ xe ngủ gà ngủ gật, Điềm Tâm lui đến lui sau ở chỗ ngồi phía sau, chẳng hề có chút an phận.

Lúc xe lái vào trong trung tâm thành phố, cuối cùng Tôn Nham cũng không nhịn được quay đầu nhắc nhở Điềm Tâm: "Xem ra mày là nghe không hiểu tiếng người, không biết cái gì gọi là "Giam một tháng"."

Nghe được lời của anh, Điềm Tâm lập tức ngoan ngoãn gục xuống, an phận.

Thẩm Chanh ngủ một giấc tỉnh lại, cảm thấy hơi đói, bảo Tôn Nham lái xe đi tìm quán ăn.

Đối với chỗ Thẩm Chanh muốn ăn, Tôn Nham thật sự không thể nào chấp nhận được, một người vợ của phú hào ngàn vạn, bày đặt cá muối tổ yến sơn hào hải vị không ăn, đi ăn quán ven đường gì đó.

Thấy bộ dáng buồn bực của Tôn Nham, Thẩm Chanh lạnh nhạt nói: "Anh có thể lựa chọn không đi."

"Đi! Tại sao không đi! Tôi đã năm năm không ăn quán ven đường rồi, hiện tại đặc biệt hoài niệm những mỹ vị kia!" Đã nhiều năm không ăn quán ven đường là sự thật, hoài niệm là giả.

"Ừ." Thẩm Chanh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Xe dừng hẳn ở ngoài một quán ăn, Tôn Nham xuống xe mở cửa xe thay Thẩm Chanh, sau đó thuận tay kéo cửa chỗ ngồi phía sau xe ra.

Thẩm Chanh xuống xe, Điềm Tâm cũng nhảy xuống từ trên xe.

Có thể là dáng dấp Điềm Tâm quá mức hung mãnh, đi một chút liền khiến cho một mảnh tiếng thét chói tai liên tục.

"Ây da, con chó thật lớn!"

"Có thể cắn người không, nhìn bộ dáng của nó thật là hung dữ!"

"Đúng vậy đúng vậy, thật đáng sợ...."

Điềm Tâm đi theo sau lưng Thẩm Chanh, dùng ánh mắt oán trời trách đất nhìn những người nói nó vừa hung dữ vừa đáng sợ đó, những người kia lập tức câm miệng rồi.

Thẩm Chanh tìm một góc ngồi xuống, gọi một phần cua đồng, một vài xâu đồ nướng, và một chai rượu trắng.

Cua đồng và xâu đồ nướng, Tôn Nham là phi thường bằng lòng tiếp nhận, thế nhưng độ rượu trắng cực kỳ cao, anh tỏ vẻ kháng cự.

"Thiếu phu nhân, một lát nữa tôi phải lái xe, không thể uống rượu, hơn nữa tôi cũng sẽ không uống rượu trắng."

Đối với tửu lượng của mình, anh vẫn tương đối rõ ràng.

Anh có thể uống một ly rượu trắng, nhưng sau khi uống nhất định sẽ say đến bất tỉnh nhân sự.

Không có cách nào, tửu lượng thật sự quá kém.

Thẩm Chanh không để ý anh ta, trực tiếp mở nắp chai ra, rót rượu vào trong ly.

"Thiếu phu nhân, tôi thật sự không thể uống...."

Tôn Nham vừa nói hết lời, liền nhìn thấy Thẩm Chanh bưng ly rượu lên, đưa đến bên miệng mình, uống một ngụm.

Không, là uống một hớp hết một ly.

Cả người Tôn Nham cũng không tốt, "Thiếu phu nhân, đây là rượu trắng, không phải nước lọc...."

"Cho nên?" Thẩm Chanh hỏi nhàn nhạt, sau đó lại rót một ly rượu, khẽ nhấp một ngụm.

Nhìn cô uống rượu mạnh, lại như người không có việc gì, Tôn Nham có chút đau cả trứng, chuyện này không khoa học nha!

"Thiếu phu nhân, người chắc mình biết uống rượu chứ, hơn nữa là biết uống rượu trắng chứ?"

"Nếu không thì sao?" Thẩm Chanh uống một ngụm rượu, từ chối cho ý kiến nhìn anh ta.

Làm một người mặc kệ uống thế nào đều cảm thấy rượu trắng là độc dược, Tôn Nham thừa nhận mình rất thất bại.

Cầm lấy một xâu đồ nướng nhét vào trong miệng, yên lặng bắt đầu ăn.

"Gâu gâu!"

Điềm Tâm ngồi ở bên cạnh nhìn hai người ăn, không vui ngửa đầu, kêu lên một tiếng.

Thẩm Chanh liếc nhìn nó, nâng khóe môi quyến rũ lên, "Ăn chân giò hun khói không?"