Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 69: Đường trắng mềm



Sau khi xuống xe, Chu Mịch trả lại hộp tai nghe, dừng lại ở một chỗ không động đậy, nói muốn giúp Trương Liễm gọi xe về.

Nhưng người đàn ông sừng sững không động đậy, khăng khăng muốn đưa cô đến dưới lầu.

Cuối cùng Chu Mịch thỏa hiệp, sánh vai với anh đi vào tiểu khu.

Tiểu khu Chu Mịch thuê phòng không phải là tòa nhà ở mới, tuy rằng là tòa cao tầng nhỏ, nhưng hoàn cảnh bên trong kém quá nhiều so với nhà trước đó, con đường nhỏ hẹp, đèn mặt đất đèn đường rõ ràng ít được giữ gìn bảo dưỡng, vậy nên cái bóng được chiếu trên vũng nước của hai người cũng có hơi mờ ảo tối tăm.

Nhưng một cao một thấp nhìn vẫn rất xứng đôi.

Trương Liễm đi ở bên ngoài, Chu Mịch có hơi thất thần nhìn phía trước, đoạn đường này gió đêm nhè nhẹ, hoa hải đường đong đưa, bọn họ đi vô cùng chậm.

Khi đến dưới lầu, Chu Mịch quay đầu lại: “Được rồi, anh về đi.”

Lúc nói xong lời này, cô không ngẩng đầu lên nhìn Trương Liễm, chỉ nhìn áo sơ mi gần trong gang tấc, hôm nay anh mặc một kiểu hơi ôm người, đường nét lồng ngực rắn chắc được phác họa bởi những đường nhăn màu trắng.

Người phía trước không động đậy hồi lâu, Chu Mịch nhịn không được ngước mắt lên, lại phát hiện anh đang nhìn thẳng vào mình.

Cảm xúc trong mắt anh như là dầu hắc nóng hổi đặc sệt, tâm tư Chu Mịch sục sôi, sợ rằng sẽ chìm vào, vậy nên nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Cổ tay cô lại bị nắm lấy.

Chu Mịch kéo ngược lại hai cái, không thoát ra được thì giơ tay đẩy anh, mang điệu bộ phát tiết, lập tức bị anh ấn chặt lên ngực trái.

Chu Mịch ngây ra.

Cô rõ ràng chạm được đến nhịp tim của Trương Liễm.

Sức lực rõ ràng như vậy, giống như không có bất kỳ trở ngại và khoảng cách nào, cảm giác như đã giao trái tim vào trong tay cô, trở thành một dây thần kinh trong lòng bàn tay cô.

Cảm xúc và cơ thể của Chu Mịch đều đang mềm ra, cánh tay Trương Liễm giơ lên, ấn cô vào trong lòng.

Trời ạ…

Đầu mũi Chu Mịch cay cay, trong lòng chỉ có một chữ cường điệu này lóe lên. Cho dù cách xa đã lâu, cái ôm của anh vẫn là tất cả những gì liên quan đến tính từ “Trầm luân” và “Kiên định”, như là lớp vỏ của cô, vết chai của cô, hạt đậu của cô, tổ về và bến bờ của cô.

“Anh rất nhớ em,” Cằm anh khẽ chống lên trán cô, nhắc lại: “Chu Mịch, anh rất nhớ em.”

Chu Mịch hoàn toàn không muốn lệ nóng hàng mi đến hai lần trong cùng một buổi tối, nhưng chính là không thể khống chế được, cô hít thật sâu, trong khoang mũi toàn là mùi hương của anh.

Trương Liễm không thích xịt nước hoa, mùi trên người anh phần lớn đến từ sữa tắm, hoặc là mùi nước giặt trên quần áo, rất quen thuộc, giống như cái áo khoác cũ được cất yên ổn trên gác xép, giống như sau một chuyến bay dài, lại quay về khu rừng từng sinh sống sau khi sinh ra, lá cây và hương hoa chưa từng thay đổi.

Cô có thể lập tức đi vào giấc ngủ ở trong đó.

Cô cũng rất nhớ anh, rất nhớ cái ôm của anh.

Cho dù thời khắc này, anh đứng ngay trước mắt cô, bọn họ gần nhau trong gang tấc, lồng ngực đều cùng phập phồng liên hồi, trong cơ thể cô đều là ý niệm đau thắt, giống như anh xa tận chân trời, cao không thể với, lại giống như giành lại được sau khi mất, lòng còn sợ hãi.

Cô nói ồm ồm: “Anh phải về rồi đó.”

Trương Liễm trầm giọng: “Ôm thêm một lúc nữa, được không?”

Chu Mịch không lên tiếng nữa.

Hai người ôm nhau rất lâu, cuối cùng Trương Liễm cũng buông cô ra, anh nói tạm biệt và ngủ ngon với cô.

Chu Mịch về đến nhà, chưa thay giày đã chạy đến cửa sổ nhà vệ sinh, bởi vì nơi đó có thể nhìn thấy dưới lầu, cô cẩn thận chầm chậm kéo cửa sổ cửa kính mờ lên, sợ động tĩnh lớn quá sẽ bị anh bắt được.

Quả thực Trương Liễm vẫn chưa đi, nhưng anh cũng không ngẩng đầu nhìn lên tầng, yên lặng đứng ở chỗ cũ.

Một lúc sau, anh quay người rời đi, Chu Mịch nhìn theo, vừa định thu mắt lại, anh đột nhiên ngoảnh đầu sải bước đi về.

Chu Mịch khép cửa sổ, hơi ngạc nhiên trừng lớn hai mắt.

Trương Liễm lại trở về dưới lầu, rút điện thoại trong túi quần ra, cúi đầu thao tác, Chu Mịch cũng lấy điện thoại của mình ra theo, đợi một lúc, trên màn hình không có phản ứng gì, cô lại ngó đầu ra, người đàn ông đã ấn tắt màn hình, rời đi một lần nữa.

Chu Mịch khẽ cắn môi dưới, trong lòng tràn đầy cảm giác đắng chát, hình như có thể cảm thông với tất cả những động tác của anh.

Cô đoán, anh muốn gọi cho cô, nhưng cuối cùng lại không nói một chữ nào.

Tắm rửa xong, Chu Mịch nằm trên giường một lúc, giơ điện thoại nhắn tin cho Trương Liễm: [Đến nhà chưa?] 

Trương Liễm trả lời rất nhanh: [Rồi.] 

Cô không nói nhiều thêm: [Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.] 

Anh cũng nói: [Ngủ ngon.] 



Mấy ngày sau đó, mỗi buổi tối Chu Mịch đều nói chuyện với Trương Liễm, hoặc là gửi Wechat, hoặc là gọi điện, thỉnh thoảng cùng về nhà, ăn bữa đêm, kể một số chuyện vụn vặt không quan trọng thường ngày, có vui vẻ, có oán giận, giống như những đôi nam nữ chưa từng quen nhau, vẫn trong thời kỳ phát triển khác.

Buổi tối trước hôm đi team building, Chu Mịch thu dọn xong hành lý, nằm trên giường hỏi Trương Liễm: [Ngày mai anh đi không?] 

Trương Liễm trả lời: [Em muốn anh đi không?] 

Chu Mịch nói: [Không muốn.] 

Trương Liễm nói: [Vậy anh không đi nữa.] 

Chu Mịch cười: [Anh là sếp đó, sếp sao có thể dẫn đầu trốn team building được.] 

Trương Liễm trả lời: [Em còn biết anh là sếp sao.] 

Chu Mịch: [Là một phần tử của Austar, sao có thể không biết sếp là ai chứ.] 

Trương Liễm: [Nhưng anh mong em có thể làm nhạt thân phận này một chút.] 

Chu Mịch hỏi: [Không có thân phận này vậy anh là gì?] 

Trương Liễm nói: [Chỉ là Trương Liễm.] 

Chu Mịch mím môi lại: [Anh có biết không, rất nhiều cô gái có hảo cảm với anh, chính là vì anh có hào quang của ông chủ bao quanh.] 

Trương Liễm nói: [Vậy sao, lần đầu tiên em nhìn thấy anh đã biết anh là ông chủ rồi?] 

Chu Mịch nói: [Tuy rằng không biết, nhưng có thể cảm nhận được con người anh rất không tầm thường, không phải là người bình thường.] 

Trương Liễm nói: [Người bình thường cũng không giải quyết được em.] 

Chu Mịch vứt ra n dấu hỏi: [?????? Anh giải quyết em? Sao em lại không biết.] 

Trương Liễm nói: [Anh cũng không biết, nhưng em quả thực đã giải quyết được anh.] 

Trong lòng Chu Mịch kêu một tiếng “Điên mất”, cầm điện thoại rầu rĩ một hồi, trả lời: [Em giải quyết được anh? Sao em cũng không biết vậy.] 

Trương Liễm nói: [Năng lực giả ngốc của em đúng là càng ngày càng giỏi.] 

Cô nói theo: [Em thật sự không biết mà, có thể nói cụ thể xem em giải quyết anh thế nào không?] 

Trương Liễm trả lời: [Chính là thế này.] 

Chu Mịch thật sự không hiểu rồi: [Thế nào?] 

Trương Liễm nói: [Chính là dáng vẻ hiện tại.] 

Chu Mịch sờ đầu: [?] 

Câu trả lời của Trương Liễm nhìn không ra được là tức hay cười, cũng có thể là vừa tức vừa cười: [Nếu lúc này em ở bên cạnh anh, làm sao có thể để em tiếp tục nói thế này được.] 

Gò má Chu Mịch hơi nóng lên, trong lòng có một thiếu nữ hoài xuân mặc váy hồng đang vội vàng chạy về bên trong cánh cửa: [Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm nữa.] 

Trương Liễm: [Ừm, ngày mai gặp.] 



Sáng sớm hôm sau, mọi người tập hợp ở dưới công ty, kiểm tra xong sĩ số, tất cả cùng lên xe khách ra sân bay.

Chu Mịch ngồi cùng Đào Tử Y, trước khi xuất phát, Trương Liễm lên xe, anh hiếm khi ăn mặc thoải mái như vậy trước mặt nhân viên, áo hoodie màu xám thuần, từ xa nhìn lại giống như một nam sinh đại học cao gầy sạch sẽ.

Đào Tử Y vươn dài cổ vô cùng kinh ngạc: “Lần đầu tiên thấy Fabian đi theo xe khách đấy, trước đây đi du lịch cần đến sân bay không phải đều tự mình lái xe sao.”

Nhiều lưng ghế như là dãy núi trùng điệp, Chu Mịch ngồi bên ngoài, nghiêng đầu nhìn ra xa.

Đợi đến khi người đàn ông giơ tay cất xong túi du lịch, quay đầu lại âm thầm lướt qua toàn xe một lượt, cô lại cụp mắt cúi đầu, chơi trò trốn tìm với anh.

Trên đường đến sân bay, Chu Mịch nhận được tin nhắn của Trương Liễm, có lẽ là sợ người ngồi cạnh phát hiện, anh không dùng Wechat, mà nhắn bằng tin nhắn điện thoại, hỏi cô ngồi đâu.

Chu Mịch cong môi: [Thì trên cùng một chiếc xe với anh ấy.] 

Trương Liễm: [Biết trốn thật.] 

Lại nói: [Anh mang theo một ít đồ ăn vặt em thích, tìm thời gian đưa cho em.] 

Chu Mịch: [Em tự đem theo rồi, không nhọc anh hao tổn tâm trí.] 

Trương Liễm hiếm khi gửi lại một biểu cảm, hình như lưu lại từ chỗ cô khoảng thời gian trước – con mèo béo tức giận bóp cái lon rồi vứt đi.

Chu Mịch cảm thấy đáng yêu muốn chết, vào trong thanh biểu cảm của mình xác nhận lại, đúng thật là như vậy. Cô dùng tay ấn lại hai má, mới không để bản thân cười quá rõ ràng.

Ra khỏi sân bay Dự Châu, lại là một đoạn đường ngồi trên xe khách.

Khi đến khách sạn nghỉ dưỡng gần sân trượt tuyết Vạn Long, chung quanh dần dần trở nên thay đổi, giống như là chuyển nhanh sang tiết tiểu hàn, trời vẫn có tuyết rơi, giống như ruột bông xé vụn.

Chu Mịch ở cùng một phòng với Đào Tử Y.

Sau khi thu dọn xong hành lý, đa số mọi người đều đến nhà ăn của khách sạn dùng cơm trưa buffee, còn bàn bạc xong hai giờ chiều sẽ tập trung đi đến sân trượt tuyết.

Trong phòng thay đồ nữ, Chu Mịch lần đầu tiên lĩnh hội được đồ trượt tuyết nặng nề đến thế nào, cô đi như bà cụ già tám mươi, bước chân lảo đảo.

Vạn Long là một trong số ít sân trượt tuyết ngoài trời có thể mở đến tháng năm ở trong nước.

Thật sự đi vào trong sân tuyết rồi, cô thấy như đặt chân lên một hành tinh màu trắng khác. Đưa mắt nhìn ra xa, dòng người chuyển động như những hạt kẹo màu sắc rơi tán loạn trong lớp vải nhung trắng.

Trời rét muốn đóng băng, nhiệt độ hạ thấp xuống. Là một người mới, Chu Mịch vẫn đang thích ứng với hoàn cảnh, cô hà hơi, gương mặt không tránh được bị đông lạnh đến đỏ ửng. Khi đang nhảy trên mặt tuyết mềm mại, tư thế của cô ít nhiều có chút từ tốn và cứng ngắc.

Đào Tử Y giơ cao gậy trượt tuyết cười cô: “Chu Mịch em thế này giống một con chim cánh cụt màu hồng quá.”

Chu Mịch vứt một nắm tuyết qua, hừ hừ: “Cần chị nói nhiều sao.”

Chỉ đứng không ở đó thì chỉ càng ngày càng lạnh, không lâu sau, Chu Mịch hứng thú bừng bừng ngồi vào trong lốp xe cùng một đồng nghiệp nữ tay mơ khác chơi “trượt cầu trượt”, từ trên cao trượt thẳng xuống dưới, lại rơi bùm làm tuyết bắn tung tóe.

Lần thứ ba cười trong trẻo lặp lại trò chơi này, Trương Liễm xuất hiện ở chỗ cách cô không xa.

Anh mặc một bộ đồ trượt tuyết màu đen, hoàn toàn không cồng kềnh, sắc bén thon dài như cây kiếm chuôi đen, còn kẹp theo ván trượt tuyết cùng màu, khung cảnh trắng xóa xung quanh làm làn da anh càng trắng như tuyết, mũ len ép mái xuống, nhìn anh trẻ trung tuấn lãng, phát sáng lấp lánh.

Anh hơi nghiêng đầu, đang nghe Teddy bên cạnh nói chuyện, đôi mắt lại nhìn về phía Chu Mịch. Ánh mắt bọn họ giao nhau trong cánh đồng tuyết, giống như được bỏ vào cùng một lọ thủy tinh chân không đựng đầy đường trắng mềm.

Đột nhiên, tiếng thét chói tai của Nguyên Chân chọc vỡ bầu không khí lúc này: “Fabian! Thế mà anh lại biết trượt ván đơn à?”

Trương Liễm mỉm cười, môi đỏ răng trắng: “Biết một chút.”

Hai tay Nguyên Chân bụm miệng: “Trời ạ! Tôi muốn xem quá!”

Đám người cũng phụ họa và “muốn xem!” theo.

Chu Mịch đứng trong đó, cũng hét lớn nội dung tương tự, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Trương Liễm âm thầm liếc qua phía cô một cái thật nhanh, làm nóng người thật đơn giản, sau đó khom lưng, thuần thục đi vào ván, đeo kính bảo hộ lên.

Một lúc sau, Chu Mịch cảm thấy bản thân đang được xem video trượt tuyết không lâu trước đây từng nhìn thấy trên mạng bản người thật.

Cùng với động tác nhảy lên, bọt tuyết bắn lên cao từng đợt bên cạnh Trương Liễm, hóa thành màn sương trắng nhỏ, giống như một con vũ yến màu đen, linh hoạt lưu loát lướt nhanh trên mạch tuyết.

Dọc đường có bạn trượt tuyết hoan hô reo hò vì anh.

Mọi người đều cổ vũ, vung tay, chụp ảnh ở trên đỉnh núi cao, không ngừng gào rú như ứng phó với thủ lĩnh của đám sói.

Có đồng nghiệp nam vòng tay bên miệng, hét lớn: “Sếp… Kiềm chế một chút…! Anh chính là sinh mệnh của Austar chúng ta đó…”

Lại là một trận cười điên cuồng.

Chu Mịch xem mà sắc mặt dại ra, tim đập thình thịch, miệng lưỡi khô chát, trong đáy lòng lại không ngừng chất vấn, sao có thể đẹp trai như vậy chứ??

Lại kinh hồn bạt vía vì những vật trở ngại trên đường, sợ rằng sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào.

May mà Trương Liễm không trượt quá lâu, qua một lúc thì kẹp ván quay trở về, đợi đến khi tới gần, chào đón sự trở lại của anh là những lời tán thưởng đồng thanh của đám nhân viên.

Anh hơi thở dốc, nhìn quanh một vòng, sắc mặt nghiêm túc: “Sao vậy.”

“Quá đẹp trai rồi!” Một đồng nghiệp gay trong công ty rên rỉ ôm tim, bị mọi người la ó.

HR xông qua, đưa video trên điện thoại cho anh xem: “Đoạn video này có thể thêm vào trong tin tuyển dụng năm nay, bảo đảm email sẽ bị nổ, ai lại không muốn làm việc dưới tay ông chủ thần tiên thế này chứ.”

Trương Liễm qua loa xem xong, tiếp đó ngẩng mặt, nhịn không được liếc mắt về phía Chu Mịch trong đám người, ý tứ trong ánh mắt rõ ràng.

Chu Mịch sờ đầu mũi bị lạnh đến đỏ bừng, con ngươi nhìn loạn, cuối cùng không tự nhiên nhìn lên trời, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Huấn luyện viên, tôi muốn học trượt tuyết.