Đấu Phá Thương Khung

Chương 504: Lĩnh ngộ thước pháp



Tại trên đỉnh ngọn núi, có một thanh niên mặc áo bào mầu đen đang ngồi xếp bằng tu luyện. Hai tay kết ấn, hô hấp bình thản mà dài, sâu. Hơn nữa mỗi một lần thổ nạp, quanh thân không gian xuất hiện những luồng ba động rất nhỏ, một ngọn lửa nóng cháy từ từ thẩm thấu ra, cuối cùng theo hô hấp, xâm nhập vào cơ thể…

Lăng lẽ một mình tu luyện, ước chừng kéo dài gần một canh giờ đồng hồ, Tiêu Viêm từ trên đỉnh núi, áo bào tung bay chậm rãi hạ xuống, hai mắt đang nhắm chặt, run run nhè nhẹ mở ra

Hai tháng tại thâm sơn tu luyện, thu hoạch cũng không nhỏ, khẽ vặn vẹo cổ, cảm thụ được trong cơ thể có một dòng nước ấm chầm chậm lưu chuyển không ngừng, Tiêu Viêm khóe miệng nhịn không được khẽ cười.

Hai tháng khổ tu, Tiêu Viêm không chỉ có đem "Tam Thiên Lôi Động tu luyện tới tầng thứ nhất "Lôi thiểm " cảnh giới, hơn nữa đấu khí trong cơ thể cũng càng ngày càng tinh thuần. Tiêu Viêm đoán, hiện tại chính mình, trong thời gian tu luyện Tam Thiên Lôi Động, đấu khí đã đạt đến 8 tinh Đại Đấu Sư đỉnh điểm, đương nhiên thời gian hai tháng mới vừa rồi khiến cho chính mình đạt tới 8 tinh Đại Đấu Sư đỉnh, tốc độ này so với ở bên trong Thiên Phần Luyện Khí tháp vẫn chưa thể so sánh, nhưng Tiêu Viêm quả thật cảm thấy vừa lòng, có thể đem Tam Thiên Lôi Động tu luyện tới tầng thứ nhất, mà cùng lúc đấu khí càng thêm tinh tiến, cũng là điều đáng vui mừng.

Đang đứng ở trên tảng đá, Tiêu Viêm khoanh tay, ánh mắt trông về phía rừng rậm mờ mịt phía xa kia. Gió đang thổi nhẹ, nhưng khiến cho một mảng rừng rậm cây cối dập dờn từ xa cuộn tới liên miên, cơ hồ như biển rộng đang cuộn sóng, làm cho người ta cảm thấy uy lực của thiên nhiên thật là đáng sợ…

Đứng ở trên ngọn núi, Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn một mảng rừng rậm thổi từng đợt, từng đợt cây sóng nhấp nhô uốn lượn, lúc này nhìn bầu trời yên bình, Tiêu viêm bỗng chợt cảm thấy xúc động

Chắp tay ra sau, Tiêu Viêm khẽ híp mắt, nửa ngày sau, hai vai khẽ rung lên, Tử Vân Dực hai cãnh vẫy ra, thân hình bay lên trời cao lượn thành một đường cong tuyệt đẹp rồi bay nhanh về phía cánh rừng xa xa

Tử Vân Dực co rút lại quay về sau lưng, Tiêu Viêm một mình đứng thẳng ở trong rừng, nhìn khắp nơi, một mảnh rừng xanh biếc, hắn cảm thấy con người thật là nhỏ bé.

Song chưởng chậm rãi mở ra, xa xa từng đợt cây sóng gào thét nhanh chóng thổi quét đến, mang theo hàng loạt tiếng vang, giống như sấm nổ hướng về phía Tiêu Viêm thổi quét qua.

Hai chân giống như chân chim ưng, bám chặt vào một ngọn cây. Tiêu viêm thân hình dập dờn như sóng, theo gió phiêu lãng như những lá cây.., giống như bay rất nhanh, nhưng lại thủy chung không hề bị tốc độ kinh người đó xé rách.

Gió thổi tạo thành từng đợt sóng lớn dập dờn, kéo dài chừng mười phút dần dần lắng xuống.

Từng đợt sóng cây thổi qua, Tiêu Viêm sắc mặt có chút tái nhợt, mà trong mắt lại ẩn chứa sự hưng phấn cực độ, hắn quay đầu lại, nhìn về phía xa từng đợt sóng rất nhanh biến mất tại cuối tầm mắt, trong lòng chợt xúc động

Loại ý cảnh này....

Tay phải chậm rãi nắm lại, một thanh cự thước màu đen rất lớn, Tiêu Viêm bàn tay nắm chặt, nhẹ giọng nỉ non nói;

- Nếu có thể công kích như sóng triều liên miên bất tuyệt kia, thì thật sự là một loại công kích tuyệt vời!

Bàn tay nắm Huyền Trọng thước, Tiêu Viêm hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt đen kịt, tràn ngập sự suy tư mờ mịt, thân thể lúc này giống như hoàn toàn đứng lại, mắt khẽ nhắm lại.

Tiêu Viêm tay phải nắm Huyền Trọng thước, miệng khẽ cười mỉm, trông bộ dáng như đang điều chỉnh cái gì đó…

Tiêu Viêm đứng lại, ước chừng gần một canh giờ đồng hồ, bản thân không ngừng suy nghĩ cảnh tượng sóng cây lúc trước, trong đầu chợt xuất hiện một chút linh quang, tại đây một loại trạng thái khác thường, thời gian lâu như vậy nhưng Tiêu Viêm cũng không biết mệt mỏi, cảm thụ được càng lâu càng cảm thấy rõ ràng cho đến khi làn sóng cây trôi qua và biến mất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sóng cây dâng lên, biến mất, lại vọt tới, lần nữa biến mất, như thế lặp đi lặp lại, cú tuần hoàn, kéo dài không thôi…

Thời gian vẫn như cũ tiếp tục trôi qua, mặc dù mới trải qua hơn một canh giờ đồng hồ nhưng Tiêu Viêm tiến vào trạng thái kỳ dị. Hắn cũng mong muốn cảm thụ được những làn sóng cây dâng lên, rồi biến mất cứ thế lặp lại, một loại cảm thụ kỳ diệu.

Dưới loại tình huống này, với vô số lần cảm ứng, Tiêu Viêm dần dần xuất hiện những tia lĩnh ngộ….

Di?

Tại thời điểm Tiêu Viêm tiến vào trạng thái kỳ dị. Dược lão phiêu phù trên không, cũng kêu lên cực kỳ kinh ngạc, thanh âm mặc dù rất nhỏ nhưng lại tỏ ra là quá ngạc nhiên, Tiêu Viêm tiến vào trạng thái như vậy, Dược Lão cảm thấy ngoài dự kiến,

Dược Lão kêu lên đầy kinh ngạc, cũng không đánh thức Tiêu Viêm đang ở trong trạng thái kỳ dị. Kinh nghiệm của lão phong phú, tự nhiên là biêt, đối với người tu luyện, cơ duyên tiến vào trạng thái kỳ dị, nếu bị ngoại giới đánh thức, thì không nghi ngờ gì, cả đời sẽ hối tiếc

Lặng yên quan sát, có một tia linh hồn lực từ giới chỉ trên ngón tay của Tiêu Viêm mạnh mẽ tỏa ra, đem phương viên mấy chục mét đều bao quát lại. Sau khi được linh hồn lực phong bế, những tiếng ma thú từ đằng xa truyền lại triệt để biến mất mà ở trong khu vực này, dưới tác dụng của linh hồn lực của Dược Lão nên tuyệt đối an toàn, sẽ không xuất hiện những gì ngoài ý muốn khiến Tiêu Viêm từ trạng thái kỳ dị thức dậy.

Thời gian thong thả trôi qua, từ lúc Tiêu Viêm tiến vào trạng thái kỳ dị đến bây giờ đã trôi qua gần ba giờ. Trong thời gian ba giờ này, thân thể Tiêu Viêm như hoá đá, không nhúc nhích, hắc xích trên tay thoáng run rẩy biến lớn một chút. Nếu ai nhìn thấy đều cho rằng thạch điêu này quá mức sống động.

Cách ly hoàn toàn với ngoại giới, hắc bào thanh niên bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên, mà thân thể cũng run lên, con mắt tối đen bên trong mờ mịt suy nghĩ cũng nhanh chóng hiểu ra, cũng là càng thêm mở rộng ra…

Tay phải nắm chặt chuôi thước, thân thể Tiêu Viêm như báng súng thẳng tắp, một cỗ sắc bén phong duệ khí, lặng yên tán phát ra, khuôn mặt căng thẳng trong tay hắc thước chậm rãi nâng lên, sau đó tốc độ, người nhẹ nhàng bổ, vẩy, huy, quét...

Trọng thước trụ cột công kích là chính, lúc này Tiêu Viêm toàn bộ thi triển ra, mà theo bàn tay run run, huy động tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, tới cuối cùng toàn bộ thân thể Tiêu Viêm cơ hồ đều là bị bao bọc lại như một viên cầu màu đen, thi triển được thước pháp cực kỳ tinh diệu mà trước đây Tiêu Viêm không thể thi triển được.

Ở bên trong rừng rậm cuồng phong vù vù vang lên. Có một quả cầu đen to lớn cấp tốc bay ra. Quả cầu đen này bay đến đâu, cành lá, cây cối vô tình va chạm vào nó, liền trong khoảnh khắc hóa thành phấn mạt.

Trọng thước huy động càng lúc càng nhanh, nhưng mà ngay tại lúc này, tốc độ sắp đạt tới đỉnh điểm, trọng thước cũng dần dần chậm lại, người bên trong quả cầu đen dường như có chút khó chịu.

Cúi đầu khẽ kêu rên một tiếng, từ bên trong quả cầu đen như ẩn như hiện một người, trong miệng truyền ra. Trông lờ mờ, vẫn có thể nhìn thấy một người thanh niên sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt đi rất nhiều.

Mặc dù trông sắc mặt tái nhợt, nhưng mà Tiêu Viêm cũng chưa lập tức dừng lại, trong đầu không ngừng hiện ra những tia lĩnh ngộ, trong tay liền huy động trọng thước. Trong lúc này, Tiêu Viêm đã vô tình lĩnh ngộ được quỹ tích quỷ dị của thước pháp.

Chợt lĩnh ngộ, Tiêu Viêm vội vàng sử dụng trọng thước đánh theo những gì mà bản thân mình đang dần lĩnh ngộ ra.

Tiếng gió sắc bén dần dần chậm lại, lúc này Tiêu Viêm huy động trọng thước cũng dần chậm lại. Người bên ngoài nhìn thấy đều có cảm giác thước pháp có rất nhiều sơ hở, chỉ cần tuỳ ý tấn công một kích, cũng đủ làm cho người sử dụng trọng thước này bị trọng thương.

Theo bóng thước, thân thể cũng vũ động theo, hai con ngươi tối đen lại lần nữa nảy lên những tia mờ mịt kỳ dị, Tiêu Viêm thân thể có đôi chút cứng ngắc, trong lúc phát động thân thể chuyển hoán theo thước cũng thông thuận, mà theo như vậy thước pháp huy động rất nhiều sơ hở, rồi đột nhiên đại biến, quỹ tích trọng thước huy động, thừa thượng tiếp được, thước ở chỗ giáp giới vũ động hình thành lên một quả cầu lớn không có gì phá nổi.

Như vậy so với Tiêu Viêm sử dụng thước pháp lúc trước, bằng vào thân mình tự lĩnh ngộ cách sử dụng thước pháp, có thể cách biệt một trời một vực.

Tiêu Viêm từ khi có được trọng thước, cũng chưa tu luyện đầy đủ thước pháp, đối phó với địch nhân, phần lớn đều dựa vào thân thể lực lượng mạnh mẽ. Nhưng dựa vào lực lượng thân thể mạnh mẽ khi gặp phải đối thủ yếu hơn cũng phải dốc hết sức. Nhưng có thêm chiêu thức tinh diệu, gặp phải đối thủ có lực lượng xấp xỉ mình thì cũng có thể dễ dàng đánh bại.

Luận chiêu thức tinh diệu, Tiêu Viêm sử dụng thước pháp so với Bạch Sơn thương pháp kém hơn một ít, nếu so về lực lượng và tốc độ, Tiêu Viêm dĩ nhiên là mạnh mẽ hơn. Thế nhưng, về mặt chiêu thức tinh diệu, hẳn nhiên là hơi yếu, nếu sau này gặp phải đối thủ lực lượng xấp xỉ, tất nhiên là có đôi chút thiệt thòi, mà bây giờ hắn bỗng lĩnh ngộ ra chiêu thức tinh diệu, đã đem nhược điểm này hoàn toàn bù lại.

Xuy

Trọng thước huy động, đột nhiên mạnh mẽ bị kiềm hãm, một cỗ kình phong sắc bén từ thân thước bạo xuất, chỉ nghe một tiếng răng rắc, cách đó hơn mười mét, cây đại thụ, toàn bộ ngọn cây đều bị chặt đứt.

Thân thể vẫn duy trì tư thế bổ mạnh thước xuống, Tiêu Viêm trong mắt mờ mịt cấp tốc biến mất, nháy mắt sau, khuôn mặt mang theo một tia ngạc nhiên nhìn trọng thước trong tay. Lúc trước quỹ tích cùng độ cong của trọng thước huy động thật tinh diệu, thế nhưng ở đầu bên kia không điều khiển được, giống như chẳng có chút dấu vết gì cả.

- Này..

Miệng há to lên, Tiêu Viêm lúc này không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng mờ mịt, hắn phát hiện bản thân mình nắm bắt được một chút tinh diệu của thước pháp. Chỉ như sử dụng lúc ban đầu, thế nhưng là uy lực của nó đã muốn mạnh mẽ hơn. Ngày sau nếu trải qua tôi luyện, không khó tưởng tượng nó sẽ trở thành trợ lực tốt nhất cho Tiêu Viêm.

- Không cần kinh ngạc, tu luyện như thế này, đó cũng không phải thu hoạch ngoài ý muốn, mà là một loại cơ duyên, ngươi đụng phải nó, hơn nữa còn may mắn nắm lấy nó, đây là ngươi may mắn.

Thanh âm Dược Lão chậm rãi ở trong lòng Tiêu Viêm vang lên:

- Loại cơ duyên này, rất nhiều người đều có thể gặp, nhưng là bọn họ không có thể nắm bắt được, ngươi có thể nắm bắt được, điều này có thể chứng minh ngươi có bản lĩnh cùng thiên phú, còn loại người không làm mà hưởng thì chỉ đáng chê cười mà thôi.

Nghe vậy, Tiêu Viêm nhẹ nhàng gật đầu, sự ngạc nhiên trong lòng cũng giảm đi...

- Thước pháp có một tia sóng triều ý cảnh liên miên, nói vậy lúc trước cùng sóng cây có chút quan hệ, mặc dù hiện tại có chút nhỏ yếu, bất quá cũng không cần nản lòng, đây chỉ là mở đầu, chỉ cần ngày sau tôi luyện cho tốt, ta nghĩ ngươi có thể sáng tạo ra một thước pháp đấu kỹ.

Dược Lão cười nói, trong tiếng cười có một ít vui mừng, vạn sự khởi đầu nan, hiện giờ Tiêu Viêm mới bắt đầu, khoảng cách thành công, chỉ sợ cũng chỉ là vấn đề thời gian, tuy nói sáng tạo đấu kỹ rất là khó khăn, nhưng là đối với tiều tử luôn gây ra kỳ tích, Dược Lão thật là có điểm tin tưởng.

Cười gật đầu, Tiêu Viêm đem trọng thước đeo vào sau lưng, từ trong nạp giới lấy ra một quả hồi khí đan nhét vào trong miệng, cảm thụ được trong cơ thể bốc lên một tia nhiệt khí, tìm kiếm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút, bỗng nghe tiếng thú rống lên, nghe như tiếng sấm sét, mạnh mẽ từ bên trong dãy núi xa xa vang lên.

- Tiếng rống to thật, nghe tiếng kêu này, ma thú này cũng ngang với cấp bậc cường giả đấu vương?

Tiêu Viêm đột ngột bị tiếng kêu này tỉnh lại, sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn phía dãy núi xa xa, kinh ngạc nói

- Ân, đích thật là một đầu ma thú cấp bậc Đấu Vương, tại trong phạm vi này, vẫn còn có một ít hơi thở không kém, song phương hẳn là đang diễn ra chiến đấu.

Dược Lão cười nhạt nói.

Lại có người đấu với ma thú cấp bậc đấu vương? trên khuôn mặt hiện lên một chút kinh ngạc, Tiêu Viêm trong lòng có chút tò mò, cười nói:

- Qua đó xem đi?

- Ân, tùy ngươi.

Dược Lão cũng không có ý kiến gì.

Nghe vậy, Tiêu Viêm cười, Tử Vân Dực từ phía sau lưng bắn ra, hơi hơi rung lên, thân thể phóng lên cao rồi phi hành tới hướng thú gầm mà đến.