Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 930: Chủ Ý Đánh Ngũ Nhạc Thành (1)



- Lão nhân gia, cái sự tình này không ngại, không ngại, không cần phải lo lắng, nếu ta dám động thủ, sẽ không sợ thành vệ quân, đừng nói là thành vệ quân, coi như là Thành chủ đến, cũng giống vậy, nếu như tùy ý bọn hắn tiếp tục làm như thế, có hại chịu thiệt, còn không phải người phàm bình thường , tu vi thấp sao, ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy, đó cũng không phải là số ít, ròng rã một ngàn khối Hạ Phẩm Linh Thạch ah.

Dương Lỗi âm thanh lạnh lùng nói, một ngàn khối Hạ Phẩm Linh Thạch, đầy đủ một phàm nhân bình thường của Tiên giới dùng một tháng rồi.

- Thế nhưng mà. . . Thế nhưng mà , bọn họ đều là không giảng đạo lý đấy.

Lão giả nói:

- Tiểu huynh đệ, nghe ta một câu, lui một bước trời cao biển rộng, ngươi còn trẻ, bọn họ đều là nhân vật ăn tươi nuốt sống ah.

- Lão nhân gia không cần phải lo lắng, ta ngược lại muốn xem xem, những cái gọi là thành vệ quân này, rốt cuộc là hung hăng càn quấy như thế nào, ép dân chúng như thế nào.

Dương Lỗi đối với lão giả khuyên bảo vẫn là rất cao hứng, lão nhân kia ở thời điểm này, còn khích lệ mình , vì an toàn của mình, rõ ràng không để ý nguy hiểm bị thành vệ quân phát hiện.

Chuyện như vậy, nếu như bị thành vệ quân biết rõ, lão giả này đoán chừng cũng không có tháng ngày tốt qua , cho nên để trong lòng Dương Lỗi có chút cảm động.

- Chuyện gì xảy ra?

Lúc này một thanh âm truyền tới, đám người tránh ra, chỉ thấy một tướng lãnh toàn thân xuyên áo giáp màu vàng đi tới , một cái Giám Định Thuật đi qua, Vương Cương, tu vi Kim Tiên hậu kỳ, một trong Ngũ Nhạc thành thành vệ quân tam đại Phó thống lĩnh.

- Thống lĩnh đại nhân, chính là tiểu tử này, hắn không giao lệ phí vào thành, còn đả thương thuộc hạ.

Cái thủ vệ bị Dương Lỗi đả thương kia nhìn thấy Vương Cương, liền cáo trạng nói.

- Thật sao?

Vương Cương nhìn Dương Lỗi một chút, nhíu mày , giọng điệu lại vô cùng bình thản, Vương Cương không phải người bình thường, nhãn lực không kém , thiếu niên này tuổi không lớn lắm, tuy rằng tu vi không cao , bất quá chỉ là phàm nhân Bát Quái Ngưng Thần mà thôi, lại có thể đánh bại Thiên tiên sơ kỳ hộ vệ , tăng thêm khí chất phi phàm , hiển nhiên không phải người bình thường, hơn nữa dường như không một chút e ngại nào, cái này càng thêm đáng giá suy nghĩ sâu xa rồi, thiếu niên này, hẳn là đệ tử đại gia tộc hoặc là đại tông môn nào đó, hơn nữa địa vị không thấp, vì một việc nhỏ như vậy, thay thủ vệ này ra mặt, đắc tội thiếu niên này , không đáng, không đáng.

- Nếu như ta phát hiện ngươi nói không phải thật, cái kia cũng đừng trách ta không khách khí.

Vương Cương nhìn xem thủ vệ kia, ánh mắt vô cùng lăng lệ ác liệt, ép tới hắn hầu như không thở nổi.

Lúc này trong lòng của hắn kinh hãi, đây là có chuyện gì, bình thường Vương thống lĩnh là không phải như vậy, mặc dù mình không phải thủ hạ lệ thuộc trực tiếp của hắn, nhưng cũng sẽ không đối xử với bọn người mình như thế, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ lão Đại của mình và Vương Phó thống lĩnh cãi nhau trở mặt rồi hả? Muốn nắm mình khai đao? Nếu như là thế này, vậy mình chỉ sợ sẽ đại họa lâm đầu rồi.

- Lão nhân gia này, ngươi tới nói.

Vương Phó thống lĩnh lạnh lùng nhìn hắn một cái , đưa mắt nhìn sang một ông lão cách Dương Lỗi không xa, vị lão giả này, chính là người nhắc nhở Dương Lỗi rời khỏi kia.

Lão giả kia nhìn Dương Lỗi một chút, lại nhìn Vương Cương một chút, do dự xuống, ngay sau đó ánh mắt kiên nghị nói:

- Thống lĩnh đại nhân, sự tình là như thế này, vị tiểu huynh đệ này muốn vào thành, nhưng hai vị quan gia muốn thu một ngàn khối Hạ Phẩm Linh Thạch, mà tiểu huynh đệ mặc kệ, cho nên hai vị quan gia liền nổi giận , nói là vị tiểu huynh đệ này khiêu khích uy nghiêm của thành vệ quân, muốn đem hắn bắt về xử trí.

- Lão gia hỏa , ngươi. . . ngươi dám vu hãm ta, ta muốn giết ngươi.

Gặp lão giả kia rõ ràng nói thật, thủ vệ kia lập tức thẹn quá hoá giận, rút đao lao lên. . .

- Muốn chết.

Dương Lỗi đang muốn động thủ, lại không nghĩ tới Vương Cương ở một bên đá mạnh một cước ra, thủ vệ kia lập tức bị đá bay, nặng nề ngã xuống đất, sống chết không rõ.

- Thống. . . Thống lĩnh đại nhân , chuyện này. . . Chuyện này. . .

Một thủ vệ khác bị tình huống này làm sợ ngây người, như thế nào cũng thật không ngờ sẽ là một kết quả như vậy.

- Người đến , bắt lại hai người này, đánh vào đại lao.

Vương Cương lập tức vung tay lên, lớn tiếng nói.

- Vâng, Thống lĩnh đại nhân.

Gặp tình huống như vậy, mọi người vây xem dồn dập vỗ tay.

- Vị công tử này, thật không tiện, là Vương Cương ta quản thuộc hạ không nghiêm, rõ ràng xuất hiện loại bại hoại này, hi vọng công tử không nên so đo.

Làm xong tất cả những thứ này, Vương Cương đối với Dương Lỗi nói.

- Thống lĩnh đại nhân nói gì vậy, đại nhân công chính liêm minh, mọi người chúng ta rõ như ban ngày.

Dương Lỗi thấy thế trên mặt nở nụ cười, nói ra.

Đối với những hành vi này của Vương Cương, Dương Lỗi ngược lại là vô cùng kinh ngạc, nhưng mà cũng đoán được, gia hoả này là cố ý, không chừng muốn xem bản thân sâu cạn , nếu như đổi lại những người khác mà nói, chưa chắc sẽ như thế, bởi vì nếu như hắn thật là loại người công chính nghiêm minh kia, như vậy loại tình huống này, như thế nào đến bây giờ mới phát hiện đây này?

Đương nhiên, cũng có khả năng là nguyên nhân khác, hai thủ vệ này cũng không phải thuộc hạ trực hệ của hắn, mà là người đối đầu của hắn, nếu như là như thế này, cái kia cũng có thể giải thích được rõ ràng.

Sau khi vào thành, Vương Lam nói:

- Vị thống lĩnh kia thật là người tốt.

- Chẳng lẽ Lam Nhi vừa ý hắn?

Dương Lỗi nghe vậy cười nói.

- Mới không phải, Dương đại ca, ngươi chê cười người ta, biết rõ lòng của người ta, rõ ràng còn mở loại vui đùa này, người ta không để ý tới ngươi nữa.

Gặp Dương Lỗi nói như vậy, vẻ mặt Vương Lam bất mãn nói.

- Đúng đấy, sư đệ ngươi như vậy là không đúng, chẳng lẽ là sư đệ ngươi ghen?

Tô Anh con ngươi đảo một vòng nói.

. . .

- Được rồi, là ta không đúng.

Dương Lỗi gặp hai nữ đều đối với mình bất mãn , nói gấp.

Nói giỡn, mình sao có thể là đối thủ của các nàng, nếu như tiếp tục như vậy, vậy mình khẳng định không có tháng ngày tốt để qua , nữ nhân , đều là động vật không thể trêu vào.

- Vương Cương kia cũng không phải vật gì tốt, cá mè một lứa, nếu hắn quả thật là công chính liêm minh mà nói, Ngũ Nhạc thành này còn sẽ xuất hiện tình huống như vậy sao? Hiển nhiên không có khả năng, những chuyện này hẳn là đã sớm biết, về phần tại sao Vương Cương kia muốn làm như vậy, liền không biết được rồi.

Dương Lỗi giải thích nói.

- Thật sự là thế sao?

Vương Lam có chút không tin.

- Ha ha , các ngươi vẫn là quá mức đơn thuần rồi, chuyện như vậy rất bình thường.

Dương Lỗi cười cười nói.