Truyện Ngắn Được Viết Từ 800 Năm Trước

Chương 4: Câu chuyện 1: Nghe lời, nắm lấy tay của tôi 4



Thích, đó là thứ tình cảm hư vô mờ mịt mà chỉ có lẫn nhau mới cảm nhận được. Liệu cậu, có cảm nhận được không?

- Hạ Noãn Dương -

Tuy cô hiểu lời Thẩm Mặc Kỳ nói vào buổi chiều hôm ấy, nhưng mấy ngày nay Hạ Noãn Dương vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì, tin đồn trong trường càng lúc càng quá đáng. Hạ Noãn Dương gục đầu xuống bàn nhìn ra bên ngoài sân trường, trên sân không có đông học sinh, chỉ có vài bạn đang vui đùa, phần lớn trong số đó đều là các cặp đôi trai gái đang lén lút hẹn hò sau giờ học.

Vẻ mặt Hạ Noãn Dương có chút đờ đẫn, sau cuộc trò chuyện ngay hôm đó, cô có thể hiểu được ý trong lời Thẩm Mặc Kỳ, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi buồn, cũng không biết là vì sao. Cô lặng lẽ nhìn các cặp đôi nắm tay nhau dạo bước trên sân trường, trong lòng thầm cảm thấy ghen tị.

Từng có ai đó nói rằng, nếu một người mà bình thường tính tình ôn hòa, ít nổi nóng thì khi giận dữ lên sẽ rất đáng sợ. Có lẽ, người đó nói đúng.

Mấy hôm nay, Hạ Noãn Dương phát hiện đồ đạc của mình thường xuyên xuất hiện các tình trạng: Đầu bút bị bẻ gãy, vở bẩn, bàn ướt.. Lần nào cô cũng chỉ yên lặng thu dọn, cô cho rằng đợi họ đùa đủ rồi thì sẽ dừng lại. Nhưng không, những chuyện xảy ra sau đó càng lúc càng quá đáng hơn.

Sau khi kết thúc tiết thể dục, Hạ Noãn Dương bước vào lớp, cô kinh ngạc phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt thương hại, cảm thấy hốt hoảng, cô lập tức đi đến chỗ ngồi của mình. Tất cả đồ đạc của cô đều bị ném rải rác trên mặt đất, hơn nữa chúng còn bị ai đó dội nước làm cho ướt sũng. Cô ngồi xổm xuống, nhấc cái bao đựng tài liệu bằng da đã ướt nước từ trong đống sách ra với vẻ mặt u ám.

Tô Miên trở lại lớp học, đứng bên cạnh Hạ Noãn Dương, ngơ ngác nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt.

"Có ai trông thấy thủ phạm không?" Hạ Noãn Dương cầm bao tài liệu, cô bình tĩnh nói, nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ lạnh lùng chưa từng thấy, chậm rãi đi đến trước mặt một bạn nữ vẫn luôn không dám ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "cậu nhìn thấy, có đúng không?"

Có vẻ bạn nữ kia đã bị Hạ Noãn Dương dọa sợ, cô ta trừng lớn hai mắt, bàn tay đang cầm bút run bần bật.

"Là ai làm?" Hạ Noãn Dương siết chặt bao tài liệu, ngón tay có chút trắng bệch.

Bạn nữ kia cúi đầu không dám nói gì.

"Là Dương Thiến, phải không?" Hạ Noãn Dương sẽ không vì bạn nữ kia cúi đầu mà nhượng bộ, thấy cô ta càng run hơn, cô liền chắc rằng mình đoán đúng liền dứt khoát quay người rời khỏi lớp học.

"Noãn Dương, cậu muốn làm gì?" Tô Miên đuổi theo níu lấy tay Hạ Noãn Dương, cô ấy liền quay đầu lại, đây là lần đầu tiên Tô Miên trông thấy Hạ Noãn Dương như vậy, đôi mắt to tròn của cô ấy đang cố kìm nước mắt, cô ấy gắt gao cắn chặt môi dưới, không biết là đang nhịn khóc hay đang cố nén giận trong lòng.

"Tớ đi với cậu." Tô Miên mỉm cười, buông tay cô ra rồi khoác tay lên vai cô.

Nước mắt của Hạ Noãn Dương cuối cùng cũng không kìm được mà thi nhau chảy xuống, cô khẽ gật đầu. Không ít người trong lớp liếc mắt nhìn nhau, cũng lặng lẽ đi theo sau lưng bọn họ-- xem kịch.

Dương Thiến học ở lớp bình thường, lúc Hạ Noãn Dương bước vào, Dương Thiến còn đang trò chuyện với mấy bạn nữ bàn sau, Hạ Noãn Dương đẩy cửa lớp học đi vào trong.

Âm thanh trò chuyện trong lớp học từ từ nhỏ dần, ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía Hạ Noãn Dương.

"Có chuyện gì xảy ra thế?"

"Kia không phải là Hạ Noãn Dương của lớp chọn sao?"

"Hình như là vậy, chắc là Dương Thiến lại gây chuyện với người ta rồi."

"Haizzz, ai bảo gia đình Đường Thiến có quyền có thế làm chi."

Mọi người nhỏ giọng thì thầm, cả một lớp học chỉ nghe được tiếng trò chuyện của mấy bạn nữ, Hạ Noãn Dương cầm bao tài liệu ngón tay càng thêm trắng bệch.

"Ai là Dương Thiến?" Hạ Noãn Dương lạnh lùng hỏi.

Mấy bạn nữ kia quay đầu, liếc Hạ Noãn Dương một cái rồi lại tiếp tục bàn tán truyện trò.

"Hạ," Hạ Noãn Dương cười lạnh một tiếng, "Tôi nhắc lại một lần nữa, ai là Dương Thiến!" Lần này cô nói to và rõ hơn rất nhiều. Bạn nữ mà lần trước Tô Miên chỉ cho cô bước ra, đứng trước mặt Hạ Noãn Dương.

"Mấy chuyện lần này, đều do cậu gây ra nhỉ!" Hạ Noãn Dương nhìn cô gái cao hơn mình một cái đầu đang đứng trước mặt hỏi.

Trước cửa lớp Dương Thiến đã tụ tập không ít người, Hạ Noãn Dương vốn nổi tiếng tại Cửu Lam, hơn nữa lần lại lại có liên quan đến Thẩm Mặc Kỳ, cô liền càng nổi tiếng hơn, mà Dương Thiến vẫn luôn nổi tiếng ở Tây Nam bởi tính cách vênh váo huênh hoang. Mặc dù chuyện cô ta làm với Hạ Noãn Dương không bị nói thẳng ra, nhưng vẫn có rất nhiều người biết được.

"Này, Thẩm Mặc Kỳ, sao giờ này cậu vẫn còn ở đây? Cô bạn nhỏ của cầu đi tìm Dương Thiến rồi, không biết Dương Thiến đã làm gì với Hạ Noãn Dương, để một người vốn luôn dễ tính tìm đến tính sổ với cô ả."

Thẩm Mặc Kỳ hơi hơi sửng sốt, còn không đợi bạn nam kia dứt lời, liền quăng bút, lao ra ngoài.

Mọi người nhìn bóng dáng của Thẩm Mặc Kỳ, âm thầm liếc mắt nhìn nhau: Chẳng lẽ lời đồn là thật?

Dương Thiến vẫn luôn không trả lời, cô ta liếc nhìn Hạ Noãn Dương từ trên xuống dưới, trong mắt toát ra sự ghét bỏ cùng khinh thường nồng đậm khiến Hạ Noãn Dương cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Chuyện chính tay mình làm mà cũng không dám thừa nhận à?" Mặt Hạ Noãn Dương không chút biểu cảm, toàn thân toát ra khí lạnh.

Dương Thiến không quan tâm mà cười cợt: "Đúng thế, là tôi làm đấy thì sao nào? Cậu làm gì được tôi?"

"Tôi nghe nói, cậu từng học trường quốc tế." Hạ Noãn Dương nhìn thẳng vào mắt Dương Thiến, từng chút từng chút một siết chặt nắm tay,

"Còn tưởng cậu tài giỏi thế nào, hóa ra cũng chỉ biết dùng mánh khoé của lũ con nít ở nhà trẻ mà thôi."

Nét mặt Dương Thiến dần vặn vẹo dữ tợn.

"Có phải cậu cảm thấy tôi dễ bắt nạt?" Hạ Noãn Dương bước về phía trước một bước, cô ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt của cô ta: "Bởi vì cậu trong mắt tôi, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, mà đối xử với trẻ nhỏ không thể thiếu sự khoan dung, cho nên hết lần này đến lần khác tôi đều lựa chọn tha thứ cho cậu, từ trước đến nay tôi luôn cho rằng đã là con người thì ít nhiều cũng phải giữ cho mình ít liêm sỉ, tôi cứ nghĩ cậu sẽ sửa, không ngờ rằng, cậu lại coi sự bao dung của tôi thành mềm yếu."

"Nói đủ chưa?" Tay Dương Thiến vừa giơ lên, Hạ Noãn Dương nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cô nghe Dương Thiến nói: Thẩm Mặc Kỳ.

Hạ Noãn Dương từ từ mở mắt, nhìn người đứng ngay cạnh mình, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống. Tuy rằng thường ngày Thẩm Mặc Kỳ không biểu hiện gì ra mặt, nhưng chỉ cần là người thì đều có thể nhìn ra bây giờ cậu vô cùng tức giận, anh hất tay Dương Thiến ra, nhìn biểu hiên kinh ngạc của Hạ Noãn Dương liền mỉm cười.

"Không sao chứ?" Thẩm Mặc Kỳ nhỏ giọng hỏi, Hạ Noãn Dương lắc đầu, nước mắt không kìm được lại chảy xuống, thấy vậy Thẩm Mặc Kỳ khẽ nhíu mày.

Dương Thiến cau mày, chỉ trong nháy mắt nét mặt cô ta liền thay đổi, cô ta mỉm cười điềm đạm mà nhìn Thẩm Mặc Kỳ, gương mặt hình còn có chút ửng đỏ: "Có chuyện gì sao?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Mặc Kỳ quét qua mặt cô ta, mặc dù không thể hiện ra ngoài, nhưng Hạ Noãn Dương vẫn là từ trên người cậu cảm nhận được sự chán ghét rõ ràng.

"Từ nay về sau, xin cậu kiềm chế một chút." Rõ ràng Thẩm Mặc Kỳ không muốn nhiều lời với cô ta, nói xong liền trực tiếp nắm tay Hạ Noãn Dương dắt ra ngoài, lúc khi đến cửa cậu chợt dừng lại "ba năm cao trung không thuộc về chế độ giáo dục bắt buộc chín năm, cho dù nhà cậu quyền thế ngập trời, tôi đều có cách để cậu rời khỏi đây"

Dương Thiến dựa người vào bàn, trên mặt lộ vẻ mờ mịt.