Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1135: Bọn họ đều là bạn của anh trai em



**********

Chương 1135: Bọn họ đều là bạn của anh trai em

Hổ Đông An không thèm nhìn mấy người kia mà trực tiếp chạy đến phía trước Lâm Mạc Huy, lo lắng hỏi: “Anh Lâm, anh có sao không?” “Cô Quế Anh, cô không sao chứ?” “Cô Quế Anh, cô... mặt cô bị sao vậy?” “Ai đánh cô?” “Cô nói cho tôi biết, bây giờ tôi sẽ giúp cô xử hắn!”

Lâm Quế Anh chính là em gái duy nhất của Lâm Mạc Huy, cô ấy sống ở thành phố Hải Tân, thậm chí ở tỉnh Hải Dương, địa vị của cô ấy cũng giống như một nàng công chúa.

Hổ Đông An là do một tay Lâm Mạc Huy dìu dắt nên, anh ta có được địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn là do Lâm Mặc Huy cho anh ta. Vậy nên, khi Lâm Quế Anh xảy ra chuyện, Hổ Đông An còn kích động hơn cả Lâm Mạc Huy

Mặc dù bộ dạng này của Hổ Đông An nhìn có vẻ rất hung dữ, dữ dằn, nhưng Lâm Quế Anh không hề sợ anh ta.

Dù sao thì mỗi khi Hổ Đông An gặp Lâm Quế Anh, anh ta vẫn luôn vô cùng vui vẻ hòa nhã, Lâm Quế Anh biết đây là bạn của anh trai mình.

Tuy nhiên, cô giáo Lý kế bên thì lại sợ đến run rẩy.

Một vài tên con trai đi vào, trên tay đều mang theo vũ khí, cô ấy đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy hay chưa?

Lâm Mạc Huy vỗ vỗ vai Hổ Đông An: “Được rồi, bắt những tên kia lại “Ở đây là trường học, đừng làm giáo viên của Quế Anh so!"

Lúc này, Hồ Đông An mới nhìn thấy cô giáo Lý, anh ta vội vàng nở một nụ cười: “Thưa cô, thật ngại quá, làm cô sợ rồi, xin lỗi cô”

Cô giáo Lý khuôn mặt tái mét, run rẩy trả lời không sao. Nhưng nhìn cô có vẻ vẫn vô cùng sợ hãi, nằm mãi không buông tay của Lâm Quế Anh.

Lúc này, Lâm Quế Anh lại có chút bình tĩnh.

Cô ấy vỗ vỗ cô giáo Lý, thấp giọng nói: “Cô giáo Lý, cô đừng sợ. “Anh Hổ là người tốt, bọn họ đều là bạn của anh trai em."

Cô giáo Lý nhìn những người hình xăm đầy mình, trong tay còn mang theo vũ khí, sợ hãi đến tái mét mặt mày. Những người này, là người tốt sao?

Sắc mặt cô Vương cũng có chút biến đổi, nhưng cô ta không sợ hãi chút nào mà ngược lại lớn giọng nói: “Mấy người thật to gan, có biết tôi là ai không?” “Tôi nói cho mấy người biết, chồng tôi là Lữ Trường Minh. “Mấy người ở đâu đến? Lại dám gây chuyện với nhà họ Lữ chúng tôi, có phải là không muốn sống nữa phải không?”

Nói xong, cô ta còn ngạo mạn nhìn Hồ Đông An, giống như đang chờ Hổ Đồng An xin lỗi cô ta.

Những năm gần đây, Lữ Trường Minh cũng có chút danh tiếng.

Sau đó, sau khi nhà họ Lữ trở thành một trong mười đại gia tộc lớn nhất thành phố Hải Tân thì thực lực của Lữ Trường Minh tăng mạnh, địa vị cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều.

Trong mắt cô ta, ở thành phố Hải Tân, ngoài mười đại gia tộc ra thì không còn ai dám chống đối lại nhà bọn họ.

Vậy mà đám người Hổ Đông An lại tỏ vẻ khinh thường. Hổ Động An ngoáy ngoáy lỗ tai, bĩu môi nói: “Lữ Trường Minh?” “Là tên khốn nào vậy?” “Trong mấy người có ai biết không?” “Một nhân vật lớn rất tài giỏi sao?”

Mọi người đều cười phá lên, trong đó có một người cười nói: “Anh Hổ, anh đã từng gặp rồi!”

Hổ Đông An ngạc nhiên: “Tôi gặp rồi à?”

Người đó lại cười nói: “Anh quên rồi sao, tháng trước, anh ta có xích mích với nhóm anh Hỏa." “Lúc đó, anh ở ngay kế bên, tên Lữ Trường Mình nghe nói anh đến rồi, sợ đến mức quỳ luôn xuống đất.”

Hổ Đông An chợt nhớ ra: “Ồ, hóa ra là cái tên rác rưởi đó à!” “Tôi nhớ ra rồi, lúc đó tôi còn nói sao lại có một người quỳ dưới đất thế kia, thì ra là Lữ Trường Minh này!”

Mọi người lại một lần nữa cười phá lên.

Sắc mặt cô Vương vô cùng khó coi, tức giận nói: “Mấy... mấy người lại dám sỉ nhục chồng tôi như vậy sao?” "Được, mấy người chờ đấy cho tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho chồng tôi.” “Để tôi xem mấy người chết như thế nào!” Triệu Trạch Minh cũng tràn đầy tức giận, lạnh lùng nói: “Đám côn đồ các người mà lại dám vào trường làm loạn!” “Cô Vương, cô tuyệt đối không được tha cho bọn họ." “Một lúc nữa, anh Lữ đến rồi, nhất định phải để anh ấy dạy dỗ đám người này!”

Cô Vương vừa gọi điện thoại vừa kiêu ngạo nói: “Tất nhiên rồi!” "Những kẻ dám làm nhục người của của nhà họ Lữ chúng tôi thì đều phải chết.” “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ làm cho bọn họ phải hối hận vì những lời mà họ đã nói.”