Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1176: Người ngông cuồng tự có trời đến thu



**********

Chương 1176: Người ngông cuồng tự có trời đến thu

Mắt thấy nhóm người xung quanh bắt đầu vây lại, Hồ Đông An lập tức xông đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, thấp giọng nói: “Anh Huy, anh chạy trước di, tôi giúp anh cắt đuôi.”

Trong phòng bao, Lão Thử, bác Lưu cũng sợ đến nỗi run rẩy.

Nhưng, cuối cùng Lão Thử cũng cầm một chai rượu lên, nghiến răng nói: "Bác Lưu, giúp tôi chăm sóc cho Điềm Điềm

Nói xong, anh ta cầm chai rượu xông đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, hét lớn: “Đừng qua đây, nếu không, tao... tao liều mạng với bọn mày”

Lâm Mạc Huy liếc nhìn Lão Thử một cái, anh biết người này bình thường cũng là một người nhát gan sợ chuyện.

Bây giờ, anh ta có thể chạy ra đứng bên cạnh mình, phải có bao nhiêu dũng khí chứ.

Lý Nam Cương đứng ở đối diện, cười điên cuồng: “Liêu mạng?” “Ha Tao ngược lại muốn xem xem, bọn mày có mấy mạng có thể liều được đây “ỡ địa bàn của ông đây, bọn mày coi như liều mạng thì làm sao chứ?” “Tao mẹ nó muốn đánh chết bọn mày, giống như đánh chết mấy con chó, có độ khó sao?” “Tên họ Lâm kia, nếu như bây giờ mà quỳ xuống xin tao, có lẽ tao có thể suy nghĩ tha cho hai người bạn của mày, thế nào?”

Lý Nam Cương cười híp mắt nhìn Lâm Mạc Huy, vẻ mặt đắc ý. Lâm Mạc Huy thở dài: “Mã Phú Qúy, đây là anh quyết định muốn hoàn toàn đối địch với tôi sao?”

Mã Phú Qúy nghiến răng, trầm giọng nói: “Họ Lâm kia, tao mẹ nó đã sớm nhìn mày không thuận mắt rồi.” “Mày cho rằng mày là cái thá gì, dám diễu võ dương oai trên đầu tao?” “Nói cho mày biết, mày chỉ là thừa kế lại mọi thứ của Nam Bá Lộc mới có được địa vị như ngày hôm nay “Nói trắng ra, mày chẳng qua chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.” Nói đến đây, cảm xúc của Mã Phú Qúy rõ ràng càng trở lên kích động.

Anh ta vung tay, tức giận nói: “Ông đây cà cuốc ở tỉnh Hải Dương mười năm, mới có mọi thứ của ngày hôm nay, mày dựa vào cái gì mà vừa lên đã giẫm đạp lên đầu tao?” “Trước kia mày chiếm thế thượng phong, tao không làm gì được mày “Nhưng, hôm nay, tạo sẽ cho mày biết, người ngông cuồng sẽ có trời đến thu dọn.” “Mày cho rằng mày là Hải Dương Tôn Sư, thì có thể hoành hành không kiêng kị ở bất kỳ nơi nào sao?” “Một mình mày chạy đến huyện Phương Xuyên, chính là tự đi tìm chết” “Có cơ hội tốt như vậy, tao không giết mày, lẽ nào đợi sau này mày đến giết tao sao?” Lý Nam Cương vỗ tay, cười nói: “Anh rể, nói hay lắm. “Hừ, họ Lâm kia, đừng cho rằng người khác gọi mày một câu Hải Dương Tôn Sư thì thật sự có thể vô pháp vô thiên. “Nói cho mày biết, ở trước mặt thái tử tỉnh Hải Dương tao đây, mày đến cái rắm cũng không phải “Ồ, đúng rồi, nghe nói vợ mày rất xinh đẹp, là người đẹp số một ở thành phố Hải Dương đúng không?” “Yên tâm, sau khi mày chết, tao nhất định sẽ giúp mày chăm sóc cho nó, ha ha ha.

Lâm Mạc Huy bất lực nhún vai, đột nhiên lên tiếng: “Các vị, các người có nghe rõ không?”

Mã Phú Quý và Lý Nam Cương ngẩn ra, không biết rất cuộc Lâm Mạc Huy đang nói chuyện với ai.

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Vô cùng rõ luôn.”

Sắc mặt Mã Phú Qúy thay đổi, bởi vì, anh ta nghe rất rõ, giọng nói này, chính là giọng nói của Thái tử Thành phố Hải Phòng.

Thái tử Thành phố Hải Phòng, sao lại đến đây?

Anh ta vội vàng quay đầu, muốn tìm kiếm trong nhóm người.

Còn chưa đợi anh ta tìm được, trong nhóm người đột nhiên hoảng loạn, nhóm người đứng ở cửa chạy toán loạn. Nhìn kỹ, là có một chiếc xe việt dã, xông từ bên ngoài vào.

Những người này tản ra, là đang trốn chiếc xe này.

Trên mặt xe còn có vết máu, mặt đất phía sau, có mấy người nằm trong vũng máu, đang gào thét.

Không còn gì nghi ngờ nữa, xe việt dã này là chèn qua những người này mà lao đến.

Mà phía sau xe việt dã, còn có một đoàn xe ô tô hạng nặng.

Những chiếc xe này, hoàn toàn không quan tâm đến những người bị thương nằm trên đất, lăn qua người bọn họ mà vào.

Những người bị thương này, may mắn thì vẫn bò đi được.

Không may mắn thì bị bao nhiêu xe đè lên người, cuối cùng bị chèn chết, dáng vẻ vô cùng thê thảm.