Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1201: Anh Lâm?



**********

Chương 1201: Anh Lâm?

Tiết Minh Thư vô cùng tuyệt tình, khiến Trần Lâm Vũ dường như muốn ngất đi.

Anh ta nghiền rằng: "Bố tôi không chọc gì cô, cô dựa vào cái gì mà nói ông ấy như vậy?” Tiết Minh Thư cười lạnh: “Tao muốn nói thì nói, mày có thể làm gì tao chứ?" “Trần Lâm Vũ, mày thật sự cho rằng mày vẫn còn là cậu chủ nhà họ Trần sao?" “Bây giờ mày chỉ là một con chó hoang bị nhà họ Trần ném đi mà thôi, mày có tư cách gì mà nói to nói nhỏ với tao chứ?"

Mọi người xung quanh cũng lập tức bật cười.

Tiền Tử Thiên cười điên cuồng: “Minh Thư, em nói quá hay rồi.” “Chó hoang? Ha ha ha, bây giờ nó thật sự rất giống một con chó. “Trần Lâm Vũ, tạo cho mày thêm một cơ hội” “Lập tức quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tao, tao có thể tha cho mày “Nếu không, tao mẹ nó chặt đứt hai chân chó của mình, để sau này mày không cần phải quỳ xuống nữa.

Trần Lâm Vũ nghiến rằng, trầm giọng nói: “Tiền Tử Thiên, tao sẽ không quỳ xuống đầu. “Mày có giỏi thì giết tạo đi, nếu như tao nhíu mày một cái, thì tao không mang họ Trần nữa. Tiên Tử Thiên tức giận: "Mày mẹ nó thật ngông mà “Được, nếu như mày đã một lòng muốn chết, vậy ông đây sẽ thành toàn cho mày

Nói xong, Tiền Tử Thiên cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, trực tiếp đâm về phía cổ Trần Lâm Vũ.

Trần Lâm Vũ nhìn Tiết Minh Thư một cái, chỉ thấy trong mắt Tiết Minh Thư xẹt lên tia sáng, không có gì không nỡ cả, ngược lại chỉ có cảm giác thích thú.

Trần Lâm Vũ cười khổ một tiếng, cũng không tránh né, từ từ nhắm mắt lại.

Tia hi vọng cuối cùng trên đời này của anh ta cũng đã tan biết rồi, vậy anh ta sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Tuy nhiên, anh ta nhắm mắt đợi một lúc lâu, dao hoa quả vẫn chưa đâm vào cổ anh ta.

Anh ta không khỏi ngạc nhiên, mở mắt ra chỉ thấy Tiền Tử Thiên đang ngã trên số pha phía sau, khỏe miệng hộc ra máu như thể bị thương nặng vậy.

Anh ta không khỏi ngẩn ra, quay đầu qua nhìn, chỉ thấy không biết ở bên cạnh đã có một người thanh niên từ lúc nào.

Người thanh niên đội mũ lưỡi chai, không nhìn rõ dáng vẻ, nhưng có một cảm giác quen thuộc nói không lên lời.

Người thanh niên này, chính là Lâm Mạc Huy. Vừa rồi anh ở ngoài cửa nhìn thấy hết mọi chuyện.

Thật ra, anh có thể vào sớm một chút.

Nhưng anh không làm như vậy.

Bởi vì, anh muốn để Trần Lâm Vũ trải qua mọi chuyện.

Chỉ khi Trần Lâm Vũ trải qua mọi chuyện, anh ta mới có thể hoàn toàn tuyệt vọng với Tiết Minh Thư, sau này mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Tiết Minh Thư.

Tiền Tử Thiên cố gắng ngừng nôn ra máu, nghiến răng nói: "Mày... mày là ai?” "Mày có biết, tạo... tạo là cậu chủ của nhà họ Tiền không? "Mày dám làm tao bị thương? Mày chính là đang đối đầu với nhà họ Tiền tao, chính là đang tuyên chiến với mười đại gia tộc tao, mày... mày chính là đang tìm chết.

Lâm Mạc Huy cười lạnh một tiếng, dùng giọng nói trầm thấp nói: "Tiền Tử Thiên, tạo không giết mày là bởi vì cái mạng chó của mày để lại cho Trần Lâm Vũ. "Mày đợi đấy, không lâu nữa, Trần Lâm Vũ sẽ đích thân giết mày"

Tiền Tử Thiên không khỏi ngẩn ra, sau đó nghiến răng: “Chỉ dựa vào đồ bỏ đi như nó? Mày đang nói mở sao?” “Hừ, dám chống đối với tao, hôm nay, đến mày cũng phải chết ở đây

Tiết Minh Thư đỡ Tiền Tử Thiên dậy, tức giận nói: “Các người còn ngẩn ra đấy làm gì chứ?" “Nó dám đánh anh Tiền, các người mau đánh chết nó đi."

Những người xung quanh khí thế hừng hực vây lên, nhìn tư thế, là đang chuẩn bị vây quanh Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy không quan tâm những người này, một tay anh nhấc Trần Lâm Vũ, trực tiếp quay người chạy đi. Ở cửa có hai người muốn ngăn cản, những bị Lâm

Mạc Huy đẩm cho mỗi người một đám, toàn bộ đều ngã trên đất.

Một đường chạy thẳng ra quốc tế Thiên Hoàng, Lâm Mạc Huy đưa Trần Lâm Vũ đến một nơi hẻo lánh, mới ném anh ta xuống đất.

Trần Lâm Vũ đỡ tường, lấy sức đứng lên, nhìn Lâm Mạc Huy, run rầy nói: "Anh... rốt cuộc anh là ai?” “Tại sao lại cứu tôi?"

Lâm Mạc Huy không nói gì, chỉ cởi mũ ra.

Lúc này Trần Lâm Vũ mới nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Mạc Huy, anh ta không khỏi ngạc nhiên: "Huy... anh Lâm"