Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 208: Làm sao có thể thắng?



Cô ta giải thích rõ với ông cụ Phong xong, vội vàng rời đi.

Hạ Vũ Tuyết nhấc điện thoại lên, trên đó có một tin nhắn của Lý Duyên, mời cô ta đi quán bar.

Hạ Vũ Tuyết do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn là đáp lại một chữ tốt.

Tâm trạng tối nay chán nản quá, cô ta định đi nhậu nhẹt một chúy, say cho vơi bớt nỗi muộn phiền.

Ở phía bên kia, Tống Lan Ngọc đưa Lâm Mạc Huy đến tầng dưới nhà của Hứa Thanh Mây và nhân tiện lấy ra một chiếc hộp.

"Cậu Huy, đây là Linh Tâm Thảo mà anh nhắc tới, tôi đã lấy được rồi."

"Bệnh của con gái tôi khi nào sẽ được chữa trị?"

Tống Lan Ngọc nôn nóng hỏi thăm.

Lâm Mạc Huy tiếp nhận cái hộp nhìn thoáng qua một chút, gật đầu nói: "Cô trước tiên phải sắp xếp người cho tốt, nhớ rõ phải phù hợp với nhóm máu của con gái cô."

“Chờ phía bên kia cô an bài xong xuôi, tôi sẽ giúp cô chữa trị."

Tống Lan Ngọc vui mừng khôn xiết.

Tình trạng của con gái luôn là nỗi lo lắng lớn nhất của cô ta.

Hiện tại rốt cuộc cũng có hi vọng, cô ta có thể không vui mừng sao?

Tahm biết Tống Lan Ngọc, Lâm Mạc Huy đi lên lầu.

Mở cửa phòng, trong phòng một mảnh hỗn loạn.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang ngồi trong phòng khách, hai người họ trông có vẻ mặt lo lắng.

Khi Lâm Mạc Huy quay về, cả hai người đều sửng sốt.

"Lâm Mạc Huy, anh... Sao anh lại trở về?"

Phương Như Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Theo bọn họ mà nói, lần này Lâm Mạc Huy nhất định sẽ thua, nói không chừng sau khi kết thúc anh chắc chắn sẽ chết ở bên ngoài, căn bản sẽ không quay lại nữa.

Hứa Thanh Mây nghe thấy tiếng động, lập tức đẩy cửa phòng ngủ đi ra.

Vừa nhìn thấy Lâm Mạc Huy, nước mắt lưng tròng, cô vội vàng chạy tới ôm Lâm Mạc Huy.

"Lâm Mạc Huy, anh cảm thấy thế nào? Anh có sao không?"

"Thực xin lỗi, em... Em quá ích kỷ, nhưng em không thể nhìn Thanh Tuyết chết!"

"Bất kể như thế nào, anh sẽ cùng em lo liệu mọi chuyện cần thiết."

"Vô luận là bao nhiêu tiền, cho dù phải bán cả công ty dược phẩm Hưng Thịnh, em cả đời làm công kiếm tiền, cũng sẽ giúp anh trả tiền!"

Phương Như Nguyệt cau mày:

Hứa Thanh Mây và nhân tiện lấy ra một chiếc hộp.

"Cậu Huy, đây là Linh Tâm Thảo mà anh nhắc tới, tôi đã lấy được rồi."

"Bệnh của con gái tôi khi nào sẽ được chữa trị?"

Tống Lan Ngọc nôn nóng hỏi thăm.

Lâm Mạc Huy tiếp nhận cái hộp nhìn thoáng qua một chút, gật đầu nói: "Cô trước tiên phải sắp xếp người cho tốt, nhớ rõ phải phù hợp với nhóm máu của con gái cô."

“Chờ phía bên kia cô an bài xong xuôi, tôi sẽ giúp cô chữa trị."

Tống Lan Ngọc vui mừng khôn xiết.

Tình trạng của con gái luôn là nỗi lo lắng lớn nhất của cô ta.

Phương Như Nguyệt chế nhạo: "Ha, là nhà chúng ta làm hại cậu ta sao?"

"Thanh Mây, con để cho cậu ta tự nói."

"Ngay cả khi không có chuyện của Thanh Tuyết, cậu ta có thể thắng được không?"

"Các bác sĩ nổi tiếng của sáu tỉnh đều đến, cậu ta lấy cái gì để so sánh với những người khác?"

Hứa Thanh Mây giận tới mức run lên, cô thực sự không ngờ mẹ mình lại có thể quá sông đoạn cầu như thế này.

"Lâm Mạc Huy, anh không cần lo lång."

"Bất kể như thế nào, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh gánh chịu!"

Hứa Thanh Mây lớn tiếng nói.

Phương Như Nguyệt lập tức nói: "Lâm Mạc Huy, cậu đã gây ra chuyện lớn như vậy, gây ra tai họa lớn như vậy, anh chạy về để vợ khổ cùng mình, cậu coi như chưa được tính là đàn ông đi?"

"Chỉ cần cậu có một chút tâm huyết, cậu nên tự mình làm tất cả, không nên liên lụy tới Hứa Thanh Mây nhà tôi!"

"Nếu cậu muốn yêu nó, cậu nên làm cho nó một cuộc sống tốt hơn mà không phải đi theo cậu ở cùng một chỗ chịu khổ sở, cậu hiểu không?"

Lâm Mạc Huy bất lực thở dài: "Mẹ, mẹ đừng sốt ruột."

"Con đâu có thua trong cuộc gặp gỡ giao lưu này, vậy tại sao lại phải chịu đựng gian khổ?"

Ba người trong phòng lập tức sững sờ cả người, tất cả đều ngây người nhìn Lâm Mạc Huy.

Một lúc sau, Phương Như Nguyệt liền bật cười: "Lâm Mạc Huy, có phải cậu giận đến nổi điên rồi không?"

"Không thua?"

"Làm sao vậy, cậu đã thắng?"

"Đừng nói với tôi, y thuật của cậu còn tốt hơn tiết thần y Lữ Tứ Đằng sao!"

Hứa Thanh Mây cũng kinh ngạc: "Lâm Mạc Huy, anh... Anh nói cái gì?"

"Tại sao... Tại sao anh không thua?"

"Lâm Mạc Huy, anh không nên lo lắng. Bất kể như thế nào, em sẽ cùng anh gánh chịu!"

Lâm Mạc Huy bất lực nói: "Thanh Mây, những gì anh nói đều là sự thật."

"Cuộc gặp gỡ trao đổi này, thành phố Hải Tân của chúng ta, là người thắng lớn nhất!"

Hứa Thanh Mây sững sờ, Lâm Mạc Huy hình như không nói dối, chẳng lẽ là sự thật sao?

Hứa Đình Hùng cau mày: "Lâm Mạc Huy, cậu nói không thua, đã là khoe khoang."

“Cậu còn nói là cậu thắng lớn nhất sao?"

"Nhau thế nào? Các bác sĩ nổi tiếng của sáu tỉnh phía Nam cộng lại với nhau. Chẳng lẽ không bằng một danh y tìm không thấy tên như cậu?"

"Cậu tìm được ai? Hoa Đà trên trời?"

Phương Như Nguyệt cười tỏ vẻ khinh thường: "Nếu thành phố Hải Tân có thể trở thành người chiến thắng lớn nhất, tôi về sau sẽ đi bộ lộn ngược!"

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Hứa Đình Hùng thản nhiên nhấc máy: "Xin chào, đang tìm ai vậy?"

Trong điện thoại vang lên một giọng nói hưng phấn: "Ông Hứa, đúng không? Là tôi, ông Trương!"

Hứa Đình Hùng sững sờ: "Ông Trương? Chuyện gì vậy?"

Ông Trương này là một trong những cổ đông của công ty.

Khi Lâm Mạc Huy tổ chức phái đoàn thành phố Hải Tân, Ông Trương đã đầu tư hơn 10 nghìn vạn vào đó.

Ông là một trong số ít người trong công ty dược phẩm Hưng Thịnh ủng hộ Lâm Mạc Huy.

Ông Trương rất cao hứng: "Lâm Mạc Huy đâu? Cậu ta về đến nhà rồi sao?"

"Ông thay tôi nói cho Lâm Mạc Huy biết cho tôi, mời cậu nhớ bớt chút thời gian ra ngoài."

"Trong hai ngày này, chúng ta chuẩn bị mở tiệc ăn mừng, mời Lâm Mạc Huy đến bữa tiệc!"

Hứa Đình Hùng bối rối: "Cái gì... Tiệc ăn mừng sao? Có bao nhiêu người? Ai?"

"Tại sao lại mời Lâm Mạc Huy?"

Ông Trương nói: "Ông còn chưa biết sao?"

"Tại cuộc gặp mặt trao đổi y tế sáu tỉnh lần này, thành phố Hải Tân đã thắng lớn, giành vị trí thứ nhất."

"Số tiền chúng tôi đầu tư lần này có thể tăng lên ít nhất sáu hoặc bảy lần."

"Chúng tôi, những cổ đông đã đầu tư, hợp lại cùng một chỗ muốn làm một bữa tiệc ăn mừng."

"Được rồi, ông Hứa, tôi không thèm nói với ông nữa, chúng tôi hiện tại đi uống một chút."

"Ông nói với anh Huy, trong hai ngày này, chúng ta có thể làm bất cứ lúc nào cậu ta muốn, mời anh Huy nhất định phải tới!"

Ông Trương nói xong liền cúp máy. VX tìm tòi công chúng: "Vân bàn tay Văn học", nhẹ nhàng khoan khoái không