Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 258: Họp lớp



Ngày hôm sau, Hứa Thanh Tuyết đặc biệt đi mua bộ quần áo mà Phương Như Nguyệt vừa ý trước đó, với để Hoàng Kiến Đình mua vài chai rượu.

Chạy về nhà nhõng nhẽo nũng nịu, tựu chung là để dỗ cho Phương Như Nguyệt vui, cuối cùng lại chuyển về nhà luôn.

Đương nhiên, mấy ngày nay bọn họ đã hòa thuận hơn một chút.

Vừa trải qua chuyện lần này, bọn họ cũng không dám có ý nghĩ gì với ngôi nhà của Lâm Mạc Huy nữa mà cư xử rất đúng mực.

Hứa Thanh Mây rất kinh ngạc, lễ nào cô em gái này cuối cùng cũng đổi tính rồi?

Nếu thật sự là như vậy thì tốt quá!

Lâm Mạc Huy vẫn hàng ngày đến bệnh viện như thường lệ.

Trước đây, phòng làm việc chỉ có mình anh, nhàn rỗi suốt cả ngày.

Bây giờ đã có thêm một Hạ Vũ Tuyết, vì lý do nào đó mà một số bệnh nhân lại cứ chạy đến đây.

Đều không phải là bệnh nghiêm trọng, Lâm Mạc Huy có thể dễ dàng giải quyết.

Thế nhưng sau đó Lâm Mạc Huy phát hiện, số bệnh nhân này không đến vì anh ấy mà hoàn toàn đến vì Hạ Vũ Tuyết.

Đa số đều là các chàng trai trẻ tuổi, đến gặp bác sĩ chỉ là phụ, gặp Hạ Vũ Tuyết mới là chính.

Lâm Mạc Huy không khỏi buồn cười, nhưng cũng mặc kệ.

Anh thật sự không có ấn tượng tốt với Hạ Vũ Tuyết. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này Hạ Vũ Tuyết biểu hiện không tồi.

Nếu như Hạ Vũ Tuyết có thể tu tâm dưỡng tính, tìm một người tốt để kết hôn, Lâm Mạc Huy cũng sẽ mừng cho cô ấy.

Buổi trưa hôm đó, Lâm Mạc Huy vừa đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh thì từ xa đã trông thấy Đặng Tiến Quân đứng ở cửa.

“Quân, có chuyện gì vậy?” Lâm Mạnh Huy hỏi.

Đặng Tiến Quân hưng phấn hỏi: “Huy, tối nay họp lớp, cậu đi không?”

Lâm Mạc Huy khẽ chau mày, thời còn đi học anh chính là kẻ vô hình trong lớp.

Vì gia cảnh không khá giả nên lúc đó bị bắt nạt và chế giễu không ít.

Mọi năm đều tổ chức họp lớp, nhưng trước giờ Lâm Mạc Huy chưa bao giờ tham gia.

“Quân, tớ không đi đâu..” Lâm Mạc Huy xua tay.

Đặng Tiến Quân liền vội nói: “Cậu đừng có từ chối mau lẹ vậy.”

“Nếu như chỉ là họp lớp bình thường, tớ chắc chắn sẽ không tìm cậu”

“Nhưng mà, lần này Niên cũng sẽ tham gia!”

Lâm Mạc Huy lập tức mở to mắt:

“Cái gì?”

“Niên?”

“Cậu ấy thật sự sẽ tới sao?”

“Cậu chắc chứ?”

Đặng Tiến Quân gật đầu lia lịa: “Chắc chắn luôn, lớp trưởng vừa mới gọi điện thoại thông báo.

“Còn nữa, Niên sắp kết hôn rồi, có thể sẽ đưa vợ sắp cưới của mình đến cùng!”

“Mạc Huy, lần này chúng ta nhất định phải đi!”

Lâm Mạc Huy mạnh mẽ gật đầu, vành mắt hoe hoe đỏ.

Khi còn đi học, anh và Đặng Tiến Quân, còn có Niên, được gọi là Tam giác sắt.

Ba người ở cùng một phòng ký túc xá, ngồi học cùng nhau.

Tính cách Niên có hơi nhu nhược, hoàn toàn đối lập với Đặng Tiến Quân.

Thế nhưng, nếu như cậu ấy đã xem ai là bạn mình thì cậu ấy sẽ dốc hết tấm lòng đối xử tốt với người đó.

Lúc còn đi học, nhà Lâm Mạc Huy là nghèo nhất, thường xuyên không có gì để ăn.

Bố mẹ Niên đều là công nhân viên chức, điều kiện trong nhà khá tốt. Mỗi tuần đều sẽ mời Lâm Mạc Huy ít nhất hai ngày cơm.

Sau đó, nhà Lâm Mạc Huy xảy ra chuyện, Niên vừa đi làm không bao lâu, đã đưa Lâm Mạc Huy toàn bộ 175 triệu mà anh ấy đã đi làm rất vất vả mới tiết kiệm được, đến cả giấy nợ cũng không cân.

Nếu như không có 175 triệu này của Niên, em gái Lâm Quế Anh của anh có lẽ sớm đã không còn.

Trong lòng Lâm Mạc Huy vô cùng cảm kích người anh em này, chỉ đáng tiếc, sau này Niên phải chuyển đến nơi khác, ba năm nay cũng không thấy quay về.

Lâm Mạc Huy lúc đó đến điện thoại di động cũng không có, hai người dần dần mất liên lạc từ đấy.

175 triệu đó, Lâm Mạc Huy chưa thể trả lại, đây vẫn luôn là nút thắt trong lòng anh.

Bây giờ thì Niên đã quay lại, bất luận thế nào thì Lâm Mạc Huy cũng sẽ tham gia buổi họp lớp này.

“Khi nào?”

“Tổ chức ở đâu?”

Lâm Mạc Huy lo lắng hỏi.

Đặng Tiến Quân buồn cười: “Tối nay"

“Chắc là 6 giờ sẽ bắt đầu, nhưng tối nay tớ còn phải đón một chuyến hàng, có thể hơn 7 giờ mới đến nơi.

“Địa điểm là khách sạn Thịnh Vượng, đến giờ cậu cứ đến đó trước đi!”

Buổi tối lúc 5 giờ rưỡi, Lâm Mạc Huy đã đến trước kkhách sạn Thịnh Vượng.

Cuối cùng cũng có thể gặp lại Niên rồi, anh bây giờ đang rất hào hứng.

Vốn dĩ Lâm Mạc Huy định sẽ đến cùng Hứa Thanh Mây, nhưng buổi tối công ty phải họp hội đồng quản trị nên Hứa Thanh Mây không đến được.

Thịnh Vượng cũng được xem là một khách sạn tốt của thành phố Hải Tân.

Lâm Mạc Huy đã liên lạc trước, buổi họp lớp lần này là do lớp trưởng Triệu Nhiên Thuận tổ chức.

Triệu Nhiên Thuận là người Hải Tân, gia cảnh khá tốt.

Mặc dù lúc đó cậu ta cũng đi học ở trường dạy nghề, nhưng lại xem thường bạn học đi học trường dạy nghề.

Chủ yếu là do bố mẹ cậu ta giúp chạy chọt một ít, sau này cậu ta cũng tự học đại học rồi tốt nghiệp.

Ngoài ra thì bố mẹ cậu ta cũng có không ít của cải, sau khi tốt nghiệp liền tới công ty họ hàng làm việc được hai năm.

Sau này, cậu ta lên chức phó giám đốc, cũng kiêu căng ngạo mạn hơn.

Trong vòng bạn bè của cậu ta, chỉ có mấy người bạn học cùng lớp rất biết nịnh hót kia thôi.

Còn người như Lâm Mạc Huy, nói thật, cả hai chưa từng liên lạc.

Thậm chí có một lần Triệu Nhiên Thuận đến bệnh viện, nhìn thấy Lâm Mạc Huy đang dọn dẹp vệ sinh còn giả vờ không nhìn thấy mà đi ngang qua anh.

Vì thế, những năm gần đây, mặc dù mỗi năm Triệu Nhiên Thuận đều tổ chức họp lớp mấy lần.

Nhưng thực tế, cậu ta đều không liên lạc với Lâm Mạc Huy lần nào cả.

Hôm nay, Lâm Mạc Huy đến sớm, Triệu Nhiên Thuận đang cùng vài bạn học ngồi trong phòng riêng.

Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, Triệu Nhiên Thuận liền ngạc nhiên nhìn: “Lâm Mạc Huy, cậu...sao cậu lại đến đây?”

Lâm Mạc Huy: “Tối nay không phải là họp lớp sao?”

“Nên tôi đến thôi.”

Triệu Nhiên Thuận lập tức nhìn về phía mấy người kia: “Ai trong các cậu báo cho Lâm Mạc Huy?”

“Sao không nói với tôi một tiếng?”

“Cứ vậy mà đến, phòng chứa đủ không?”

Những người khác đưa mắt nhìn Lâm Mạc Huy, tựa như đang trách anh không nên đột ngột mà xuất hiện.

Những người này từng là chân sai vặt của Triệu Nhiên Thuận khi còn đi học.

Sau khi tốt nghiệp, còn qua lại với Triệu Nhiên Thuận khá thân thiết.

Vả lại, lúc còn đi học, Lâm Mạc Huy chỉ như người vô hình, những người này cũng không thích anh.

Theo họ thì Lâm Mạc Huy chỉ đến để ăn chực uống chực.

Lâm Mạc Huy cũng không quan tâm, anh biết những người này không xem anh là bạn, anh cũng chẳng xem trọng họ.

“Thật ngại quá, đến mà không báo trước.”

“Hay là chúng ta đổi sang một phòng lớn hơn đi.”

Lâm Mạc Huy mỉm cười.

Một cô gái liếc nhìn anh: “Lâm Mạc Huy, cậu có biết một bữa ăn ở khách sạn Thịnh Vượng tốn bao nhiêu tiền không?”

“Chỉ căn phòng này, lấy giá thấp nhất đã là mười triệu rưỡi.”

“Đó là nhờ thể diện của lớp trưởng chúng ta, người ta mới chỉ lấy có mười triệu rưỡi.”

“Đổi lại là người khác, cũng phải tốn ít nhất 12 triệu hơn.”

“Lại còn muốn đổi phòng lớn hơn? Cậu bỏ tiền à?”

Cô gái này tên Tạ Ngọc Phương, là người yêu của Triệu Nhiên Thuận lúc còn đi học.

Cô ta nổi tiếng là cay độc, nhưng không ngờ tốt nghiệp rồi vẫn chẳng thay đổi gì.

Lâm Mạc Huy cười: “Không phải chỉ là tiền thôi sao?”

“Không sao, bạn bè tụ tập là chuyện vui.”

“Tôi trả, tôi trả"

Triệu Nhiên Thuận bĩu môi: “Cậu bỏ qua đi.”

“Lâm Mạc Huy, bọn tôi cũng không phải là không biết tình cảnh của cậu.”

“Gian phòng lớn ở đây tốn ít nhất cũng hơn 17 triệu”

“Cậu dọn vệ sinh ở bệnh viện, tiền lương mấy tháng mới đủ ăn một bữa cơm đây?”

Đám người bên cạnh lập tức ồn ào “Không phải chứ? Lâm Mạc Huy làm người dọn vệ sinh ở bệnh viện?”

“Bệnh viện nào thế?”

"Mấy việc dọn vệ sinh này không phải đều là mấy bà thím làm sao?”

Triệu Nhiên Thuận chế nhạo: “Vậy là mọi người không biết sao?”

“Lâm Mạc Huy đẹp trai của chúng ta đang dọn vệ sinh bệnh viện đó.”

“Còn nữa, cậu ta không chỉ dọn dẹp vệ sinh không đâu mà còn dọn cả toilet đấy.”

“Lần trước tới bệnh viện, tôi đã tận mắt thấy cậu ta dọn nhà vệ sinh.”