Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 262: Không biết đùa sao?



Lâm Mạc Huy không khỏi nhíu mày, Tạ Ngọc Phương này thật đúng là ghê tom.

Để thu hút sự chú ý của người khác mà đem mũi giáo chĩa về phía mình, đây không phải là cố ý để người ta cười nhạo anh sao!

Triệu Tổ Y vừa bước vào đã bị một đám nam sinh vây quanh, gần như không để ý đến Lâm Mạc Huy.

Nghe thấy tiếng liền lập tức nhìn sang, cô ta không khỏi sửng sốt, sắc mặt tức khắc trở nên lạnh lẽo.

Lần trước ở Bách Hạo Hiên bị Lâm Mạc Huy vả mặt, lúc ấy cô ta còn tưởng rằng Lâm Mạc Huy giàu có lắm.

Sau này từ chỗ Hứa Thanh Tùng cô ta mới hay, Lâm Mạc Huy chỉ là vô tình cứu con gái của Nam Bá Lộc nên mới có thể lấy được tấm thẻ diamond kia.

Hơn nữa lúc đó Nam Bá Lộc với Lâm Mạc Huy đã tính toán xong cả rồi, trong lời nói của Hứa Thanh Tùng lộ ra sự khinh thường đối với Lâm Mạc Huy.

Lúc đó cô ta tức giận lắm, cứ cảm thấy Lâm Mạc Huy giả bộ là kẻ có tiền rồi cố ý đi nhục nhã mình.

Triệu Tổ Y vẫn luôn nhăm nhe tìm cơ hội trả thù, ai ngờ đâu lại gặp Lâm Mạc Huy ở chỗ này.

“Ồ, đây chẳng phải là chàng rể nhà họ Hứa của chúng ta sao?”

“Sao nào? Đã xin phép người trong nhà chưa mà dám tới đây tham gia họp lớp thế?”

Triệu Tổ Y cười lạnh nói.

Mọi người đều kinh ngạc rồi hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Triệu Tổ Y lúc này mới lấy chuyện Lâm Mạc Huy ở rể ra lại thêm mắm dặm muối.

Mọi người nghe xong tức khắc cười ầm lên.

Tạ Ngọc Phương càng cười như được mùa, chỉ vào Lâm Mạc Huy nói: “Lâm Mạc Huy, không ngờ cậu còn vô dụng hơn tôi tưởng đấy!”

“Chạy tới bệnh viện dọn WC thì cũng thôi đi, lại còn đi ở rể nhà người ta cơ à?”

“Giờ đã thời đại nào rồi, vậy mà còn có người ở rể, ôi, thật là cười chết tôi rồi!”

“Lâm Mạc Huy, cho dù bản thân cậu không cảm thấy nhục nhã thì ít nhất cũng nên ở trong nhà ngẫm lại đi chứ?”

“Bố mẹ nuôi cậu lớn đến chừng này, cậu lại đi đến nhà người ta ở rể, mặt mũi họ biết để vào đâu?”

Lâm Mạc Huy nghiêm mặt trầm giọng nói: “Tạ Ngọc Phương, cẩn thận lời nói của cậu!”

“Cậu muốn nói tôi thế nào, cũng chẳng sao cả.”

“Nhưng mà, không được đụng chạm đến bố mẹ của tôi!”

“Cậu nghe rõ cho tôi, mặc kệ thế nào, đối với bố mẹ người khác đều phải tôn trọng, đây là nguyên tắc làm người tối thiểu nhất!”

Tạ Ngọc Phương bị Lâm Mạc Huy mắng một trận thì không khỏi tức giận.

“Cậu còn mặt mũi bàn luận nguyên tắc với tôi đấy à?”

“Cậu cũng không thử xem lại mình là cái thứ gì đi!”

“Một thằng ở rể, kẻ dọn vệ sinh WC ở bệnh viện.”

“Cậu tới đây tham gia họp lớp đúng là bôi nhọ mấy bạn học chúng ta mà!”

"Còn tôn trọng? Còn nguyên tắc?”

“Cậu cũng không nhìn lại dáng vẻ của cậu đi, tôi tôn trọng cậu, cậu nhận nổi à?”

Lúc này, Niên không nhịn nổi nữa: “Tạ Ngọc Phương, cậu... cậu đừng có quá đáng.”

“Người ta sống thế nào, đó là chuyện của người ta, cậu quản được sao?”

“Lâm Mạc Huy dùng hai tay lao động kiếm tiền, bẽ mặt chỗ nào?”

“Cậu... sao cậu có thể nói như thế?”

Triệu Nhiên Thuận thấy Niên nổi nóng bèn vội vàng hòa giải: “Ôi chao, đều là bạn học nhà mình, chỉ đùa chút thôi mà, đừng để ý quá.”

“Niên, cậu cũng đừng tức giận, Lâm Mạc Huy là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể không chịu nổi lời nói đùa được chứ?”

“Nhưng mà Lâm Mạc Huy, đây là cậu không đúng rồi.”

“Chúng ta đều là bạn học, có chuyện gì khó xử thì cậu nói với bạn bè một tiếng, mọi người chí ít cũng có thể giúp cậu nghĩ biện pháp mà.”

Lâm Mạc Huy hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm đếm xỉa loại đạo đức giả như Triệu Nhiên Thuận này.

Để trấn an Niên, cậu ta giả vờ cứ như thật vậy.

Cách đây không lâu, cậu ta còn lo lắng Lâm Mạc Huy không trả nổi tiền cơm tối đấy.

Tạ Ngọc Phương lầm bầm hai tiếng, bỗng cười nói: “Đúng rồi Lâm Mạc Huy, sao không dẫn cô vợ kia đến cho chúng tôi nhìn thử nào?”

“Xã hội ngày nay, chuyện tuyển rể đã không còn thấy nhiều đâu.”

“Nếu không phải trường hợp đặc biệt, ai lại đi tuyển rể?”

“Cô vợ kia của cậu, có phải xấu đến nỗi không gả được không, nên đành phải chọn kẻ vô dụng về nhà.”

Mọi người không nhịn được lại cười ầm lên.

Lâm Mạc Huy thờ ơ nhìn Tạ Ngọc Phương: “Cậu muốn kiếm chuyện phải không?”

Triệu Nhiên Thuận thấy tình hình không ổn liền vội vàng hào giải tiếp: “Ơ kìa Lâm Mạc Huy, cậu tức giận làm chi?”

“Tạ Ngọc Phương chỉ đùa chút thôi mà, một người đàn ông như cậu lẽ nào ngay cả một câu đùa giỡn cũng không chịu được sao?”

“Đều là bạn học cũ cả, sao nói có hai câu đã nổi nóng rồi?”

Mấy người khác cũng liên tục gật đầu: “Đúng thế, chỉ là bạn bè đùa nhau một chút, đầu đến mức thế!”

“Ôi, khó trách chỉ có thể ở bệnh viện dọn WC, loại đàn ông không có khí phách này, công ty nào muốn được đây?”

“Lâm Mạc Huy, nghe tôi khuyên một câu, đàn ông không nên quá hẹp hòi. Nếu không cho dù là ở rể cũng dễ bị người ta tổng cổ đi đấy!”

"Ha ha ha."

Mọi người nhìn thì như đang khuyên, nhưng thực chất đều đang châm chọc Lâm Mạc Huy.

Những người này đều biết quan hệ giữa Tạ Ngọc Phương với Triệu Nhiên Thuận, đương nhiên đều phải giúp Tạ Ngọc Phương rồi.

Niên mặt mày xanh mét: “Các người đủ rồi đó!”

“Đây mà là đùa giỡn à?”

“Sao lại xúc phạm nhân cách người khác như vậy?”

“Các người... Các người thật quá đáng!”

Tạ Ngọc Phương bĩu môi: “Hừ, bản thân nếu đã làm ra mà còn phải sợ người ta nói.”

“Một kẻ dọn WC, cậu cũng không nhìn thử, đây là nơi cậu có thể tới sao?”

“Tự mình chạy tới đây rước lấy nhục, ngược lại còn không cho người khác nói, cái này là cái lý lẽ gì?”

“Loại đàn ông này, ha ha, đúng là cực phẩm.”

“Biết đâu được cô vợ kia của cậu cũng không chịu được mặt hàng như cậu đấy!”

“Theo tôi ấy, cô vợ kia của cậu ta, chắc cũng chỉ là đồ vô dụng thôi.”

Lâm Mạc Huy hoàn toàn nổi giận, đứng bàn đứng lên: “Tạ Ngọc Phương, cậu đừng có mà được đẳng chân lân đằng đầu.”

“Tôi không nổi nóng không có nghĩa là cậu có thể tùy ý sỉ nhục vợ của tôi.”

“Ngay bây giờ lập tức xin lỗi, nếu không tôi tuyệt đối không tha cho cậu!”

Tạ Ngọc Phương hoảng sợ, hốc mắt tức khắc đỏ lên: “Cậu... Cậu hù dọa ai đấy?”

“Cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu à?”

Nét mặt Triệu Nhiên Thuận cũng trầm xuống: “Lâm Mạc Huy, cậu làm gì vậy?”

“Đều là bạn học cũ, cậu đập bàn nổi cáu có ý gì?”

“Còn muốn bắt nạt bạn học nữ sao?”

“Tự cậu cũng không thấy xấu hổ ư?”

Mấy người khác cũng đều như hổ rình mồi nhìn Lâm Mạc Huy, nhìn tư thế kia, chỉ cần Lâm Mạc Huy động thủ, mấy người này sẽ lập tức xông lên hội đồng Lâm Mạc Huy.

Triệu Tổ Y thì cười lạnh lườm Lâm Mạc Huy, cô ta đã tính nhờ vào chuyện tối nay để dạy dỗ Lâm Mạc Huy một chút.

Nhưng ngay lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Đặng Tiến Quân ôm một cô bé nhỏ đi đến.

Triệu Nhiên Thuận biến sắc, nhanh chóng nở nụ cười qua chào hỏi: “Ôi chao, giám đốc Quân, ngày ước đêm mong, cuối cùng cũng trông được ngài đến đây rồi!”

“Mau mau mau, mời vào trong, mời vào trong, mời ngồi.”

“Mọi người mau mời giám đốc Quân ngồi nào.”

“Còn nữa, nhanh chóng bảo phục vụ đến sắp xếp lại.”

“Giám đốc Quân, chúng ta vào trong thôi.”

Triệu Nhiên Thuận cúi đầu khom lưng mời Đặng Tiến Quân vào

Đám người Tạ Ngọc Phương cũng đều đứng dậy, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Đặng Tiến Quân.

Triệu Tổ Y lại vội vàng chào hỏi: “Ôi, anh Quân, vài năm không gặp, anh càng trở nên đẹp trai hơn nha.”

“Cô bé đáng yêu này là con gái của anh sao?”

Tố Ny thu mình vào trong lòng Đặng Tiến Quân, rụt rè không muốn buông tay.

Triệu Tổ Y cười ha ha: “Cô bé này cũng sợ người lạ ghê ta!”

“Đáng yêu quá đi, cho dì ôm một cái nào.”

Tố Ny vùi đầu vào ngực Đặng Tiến Quân, dứt khoát không thèm nhìn cô ta.

Đặng Tiến Quân mỉm cười: “Ngại quá, Tố Ny có chút xấu hổ.”

Triệu Tổ Y không khỏi cảm thấy lúng túng, che miệng cười nói: “Bé con mà, đều là thế cả.”

“Giống như hồi chúng ta còn đi học ấy, em luôn cảm thấy anh rất đẹp trai nhưng hồi đó thẹn thùng quá, thế là cũng chẳng dám nói với anh luôn.