Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 270: Một tỷ bảy trăm năm mươi triệu tiền sửa chữa



Hứa Thanh Tuyết không dám tin: "Anh... Anh đang đùa tôi đúng không?" “Chỉ có mấy tấm bản, mấy phụ tùng linh kiện, mà tới tận những mười con số?"

Người đó dáng vẻ nghiêm túc: “Tôi không nói "Chiếc giường bị phá tới mức này thì coi như là đống đổ nát." "Cô suy nghĩ giá tiền của chiếc giường này, rồi nghĩ đến cả chi phí sửa chữa nữa đi." “Nó giống như xe ô tô vậy, cứ hễ đụng đến sửa chữa là giá tiền sẽ rất kinh khủng. “Thôi dù sao thì ai khiến nó thành thế này thì mau đi tìm người đó đi." “Nếu không trách nhiệm này chẳng ai gánh vác nổi đâu” Người đó nổi xong thì dẫn theo người của mình rồi đi, không hề có ý định tình nguyện bắt tay vào giúp do.

Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đinh bốn mất nhìn nhau, biểu cảm của hai người họ đều rất gương gao.

Yên lặng giây lát thì Hoàng Kiến Đình khe khẽ nháy mắt ra hiệu với Hứa Thanh Tuyết.

Hứa Thanh Tuyết hiểu ý, vội vã nhìn sang Phương Như Nguyệt: "Mẹ, hay là nói anh rể gọi điện thoại cho phía người bán, nói bọn họ tới xử lý?"

Phương Như Nguyệt gật đầu: "Xem ra chỉ có thể như vậy thôi." “Lâm Mạc Huy, cậu gọi điện thoại cho phía người bán đi, bảo bọn họ cho người có kinh nghiệm đến sửa chữa "

Hứa Thanh Mây lập tức nói: “Mẹ, sửa chữa thi được, nhưng phí sửa chữa thì ai chi trả đây a?"

Phương Như Nguyệt ngây người, nhíu mày nói: “Chút chuyện vặt như này còn muốn ai trà?"

Hứa Thanh Mây: "Mẹ, lúc nãy mẹ cũng nghe thấy rồi đấy" “Người ta đã nói rồi, sửa chữa chiếc giường này ít nhất cũng phải mấy tỷ “Người bán hàng chẳng lẽ lại không cần phí sửa chữa?"

Hoàng Kiến Đình nói: “Chiếc giường này mới mua về được có mấy ngày, vẫn còn đang trong thời gian được bảo hành mà “phía người bán có nghĩa vụ phải tới đây sửa chữa!"

Phương Như Nguyệt ngay lập tức gật đầu: "Đúng, Kiển Đình nói không sai. "Vẫn đang trong thời gian bảo hành, không mất phí sửa chữa đâu." "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau mau gọi điện thoại cho người ta qua đây đi."

Hứa Thanh Mây không có cách nào cãi lại, chỉ đành nói Lâm Mạc Huy đi gọi điện thoại.

Không lâu sau nhân viên sửa chữa đã đến nơi, cũng chính là những người đã tới lắp ráp chiếc giường này vào tối hôm đó.

Nhìn thấy tình hình trước mắt, nhân viên sửa chữa khiếp đảm: "Đây... Chuyện gì thế này?" roi?" "Chiếc giường sao lại biến thành cái dạng này “Ai phá ra vậy?" "Sao lại phả ra thế?"

Chiếc giường này không thể tùy tiện di chuyển

Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết ngượng ngùng, cúi thấp đầu không dám lên tiếng. Phương Như Nguyệt bất mãn nói: "Anh nhiều chuyện thể làm gì?" “Chúng tôi muốn chuyển giường đi, thế nên tự tìm người đến giúp, có vấn đề gì sao?" “Tôi gọi các anh đến là để sửa giúp cho chúng tôi, thuận tiện thi chuyển đi luôn, bây giờ các anh còn cứ đứng đó thì nhau làm nhảm à?"

Nhân viên sửa chữa cau mày: "Sửa chữa thì được, nhưng với tình hình hiện tại, để có thể sửa chữa được chiếc giường này thì ít nhất phải cần một tỷ bảy trăm năm mươi triệu

Hứa Thanh Tuyết bật nhảy người lên: “Anh nói cái “Một tỷ bảy trăm năm mươi triệu?" “Anh... Anh đi ăn cướp đấy à?".

Nhân viên sửa chữa nói: "Xin lỗi, giá tiền này gi?" không phải do tôi quyết định". “Một tỷ bảy trăm năm mươi triệu mà tôi nói vẫn chỉ là ước tỉnh trước mắt thôi “Chiếc giường này là hàng giới hạn, toàn thế giới không đến một nghìn cái đầu. “Tất cả các phụ tùng linh kiện cũng được chế tạo riêng biệt." “Nếu muốn đặt làm thì xưởng sản xuất phải dừng lại dây chuyển, đề đặt hết chú tâm vào sản xuất phụ tùng linh kiện này." “Tổn thất của việc ngừng sản xuất sản phẩm thi khó mà lường được.

Mọi người đều nghe đến hồ đồ, đến ngay cả Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây cũng đần hết cả mặt ra.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Ai mà nghĩ tới được sửa chữa một chiếc giường lại phức tạp vậy chứ.

Hứa Thanh Tuyết hoảng sợ, vội vã nói: “Nhưng mà chiếc giường này các anh mới mang đến vào tối hôm trước.

Theo lý mà nói thì vẫn còn trong thời gian bảo hành, thế nên việc sửa chữa chẳng phải là trách nhiệm của các anh sao?"

Thợ sửa chữa liếc cô ta một cái: “Nếu chất lượng của chiếc giường có vấn đề thì đương nhiên sẽ nắm trong phạm vi bảo hành của chúng tôi, hơn nữa còn là bảo hành trọn đời. "Nhưng đây đâu phải là vấn đề về chất lượng đầu, rõ ràng là do mọi người tự tháo gỡ rồi dẫn đến tổn hại."

Hửa Thanh Tuyết há mồm liên tục nhưng lại không có cách nào phản bác lại được.

Thợ sửa chữa này nói không sai, tổn hại do người mà nên thì chắc chắn sẽ không được bảo hành.

Phương Như Nguyệt vội la lên: "Vậy... Vậy bây giờ phải làm sao?"

Thợ sửa chữa nhún vai: "Tạm thời không sửa được. “Tôi có thể tính toán trước tổn thất, sau đó quay về báo cáo lại với xưởng sản xuất, sau đó sẽ đặt làm những phụ tùng cần thiết "Chỉ nhưng mà chi phí sửa chữa cần mọi người tự chịu" “Hơn nữa phải trả tiền trước thì bên đó mới có thể đặt làm "

Phương Như Nguyệt: “Thật... Thật sự là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu ư?"

Thơ sửa chữa: "Ước tính trước mắt là một tỷ bảy trăm năm mười triệu, cũng có thể sẽ còn cao hơn nữa. Phương Như Nguyệt hoảng hốt, vội nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?" “Lúc nãy là ai tháo gỡ đấy hả?" "Hoàng Kiến Đình, con mau chóng tìm bọn họ về đây, để bọn họ chịu chi phí sửa chữa, mau lên!” Hoàng Kiến Đình đau đầu, mặt củi thấp không dám ho hé nua loi.

Phương Như Nguyệt sốt sắng: “Sao con không nói gì thế?" “Thanh Tuyết, gọi điện thoại đi, gọi mấy người đó quay lại đây!”

Hứa Thanh Tuyết cũng cúi thấp đầu không dám nói gì.

Hứa Thanh Mây không nhìn nổi nữa, bực tức nói: “Mẹ, mẹ không cần giục giã nữa." “Lúc nãy hai người họ đã nói với người ta rồi, xây ra vấn đề gì thì bọn họ sẽ chịu trách nhiệm!" "Vì vậy, phí sửa chữa bây giờ sẽ do hai người họ

Phương Như Nguyệt trợn mắt há mồm: “Thật hay chịu giả thế g “Thanh Tuyết, con... sao con có thể nói như vậy với bọn họ chứ "Đây là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu tiền sửa chữa đấy! Con có trả nổi không?”

Sắc mặt Hứa Thanh Tuyết đỏ ửng, đột nhiên nói: "Hứa Thanh Mây, chị đừng có mà ở đây ăn nói huyện thuyền" "Em nói em sẽ chịu trách nhiệm lúc nào?"

Hứa Thanh Mây không khỏi sững sở, cô không ngờ rằng Hứa Thanh Tuyết lại có thể chối bỏ lời do chính mình nói ra. Giờ phút này, Lâm Mạc Huy rút di động ra, khẽ nói: "Cũng may lúc nãy những lời em nói anh đã ghi âm lại hết rồi." "Hứa Thanh Tuyết, em có muốn nghe lời nói của chính mình lúc ấy như thế nào không?"

Hứa Thanh Tuyết bối rồi, cô ta quả thật muốn chơi họ một vố.

Nhưng cô ta không ngờ rằng Lâm Mạc Huy lại ghi âm lại từ trước.

Hứa Thanh Mây phì cười, đứng sau lưng đẩy Lâm Mạc Huy một cái, thấp giọng nói: “Anh làm việc cũng chu đáo quá." Làm Mạc Huy cũng cười khẽ: "Hai người đó giờ trò không chỉ lần một lần hai rồi, thế nên phải chuẩn bị kỹ càng trước mới được "

Phương Như Nguyệt giật lấy di động, nghe đoạn ghi âm,

Trong đó là đoạn ghi âm ghi lại lời nói rõ ràng của Hứa Thanh Tuyết

Nghe thấy đoạn ghi âm đó Hứa Thanh Tuyết thâm tái mặt máy. Hai người họ có muốn giở trò cũng không giở trò nổi nữa.

Phương Như Nguyệt nổi đóa: “Thanh Tuyết, con... sao con lại hồ đồ thế hả?" “Chiếc giường đắt như vậy, sao con có thể để bạn họ tùy tiện chạm vào?" “Bọn họ làm hỏng rồi thì phải bắt bọn họ chịu trách nhiệm chứ." "Con... Con lại còn to mồm nói bản thân sẽ chịu hết trách nhiệm, con gánh nổi không?”

Hửa Thanh Tuyết nhăn nhỏ mặt mũi: “Mẹ, con... con cũng không ngờ chuyện sẽ ra nông nỗi này". "Con nghĩ chỉ là tháo gỡ một chiếc giường mà thôi, có cái gì to tát dầu "Ai biết được lại trở thành tình trạng như bây giờ chứ?" "Con cũng chỉ muốn bố mẹ nhanh chóng được nghỉ ngơi trên chiếc giường này thôi." Phương Như Nguyệt cạn lời: "Vậy chuyện này phải làm sao đây?" “Chi phí sửa chữa một tỷ bảy trăm năm mươi triệu con có trả nổi không?"

Hứa Thanh Tuyết cúi gằm mặt không lên tiếng, sau đó giơ tay lên lau nước mắt.

Nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta, Phương Như Nguyệt không khỏi đau lòng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, rồi nhìn về phía Hứa Thanh Mây.

Sắc mặt Hứa Thanh Mây thoáng biến đổi, vội nói: “Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến con" “Đây là nó tự rước họa vào thân, thế nên để nó tự thu dọn đi." "Con không rành mà đi dọn dẹp bãi phân chó này

Phương Như Nguyệt giận dữ: “Thanh Mây, con nói gì thế hả?" "Con bé dù gì cũng là em gái con, hai chị em các con đáng ra phải giúp đỡ lẫn nhau mới phải " “Con không giúp em thì ai giúp đẩy “Chị em ruột thịt mà còn không giúp đỡ, chẳng lẽ lại mong chờ người ngoài tới giúp hay sao?"