Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 279: Cô ấy là một cô gái tốt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người đứng ở cửa lập tức chạy lên lầu.

Niên biến sắc, cũng nhanh chóng chạy lên trên.

Mọi người lao vào trong phòng ngủ, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa sổ la lên: “Liên ơi, con mau lên đây, con đừng dọa mẹ mà.”

Niên vội vàng chạy đến cửa sổ, anh ấy chỉ thấy thanh chắn cửa sổ đã bị hư.

Có một dây vải buộc vào thanh chắn của cửa sổ, miếng vải bị xé ra từ ga trải giường.

Nhìn xuống dưới, có một cô gái đang nắm sợi dây vải để leo xuống.

Mà cô gái này không phải là ai khác, chính là Vương Kim Liên!

Vừa nhìn thấy như vậy, Niên thiếu chút ngất xỉu.

Đây là lầu chín đó!

“Liên ơi!”

“Con leo lên nhanh, đừng làm những việc ngu ngốc!”

Bố của Vương Kim Liên là Vương Đạt Thụ cũng chạy đến, lo lắng hét lên.

Vương Kim Liên không trả lời, hai tay nắm chắc dây vải, trán đầy mồ hôi, tiếp tục leo xuống dưới.

Dù sao cô ấy cũng là con gái, sức lực không lớn đến như vậy, có thể thấy được cô ấy sắp không thể nắm được nữa rồi.

Bây giờ Vương Kim Liên mới tới lầu năm, nếu như có sự cố gì, thì thật sự là mất mạng đó.

Mấy người trong phòng đều như lửa đốt, nhưng mà lại không có cách nào.

Mẹ của Vương Kim Liên lo tới phát khóc: “Tôi...tôi đã nói các người đừng làm như vậy mà.”

“Các người cứ muốn khóa cửa phòng nó lại, bây giờ tốt rồi, bây giờ làm sao đây!”

“Con Liên mà có bất trắc gì, tôi làm sao sống nổi đây."

Vương Đạt Thụ mặt tái xanh, tức giận nói: “Bà im đi!”

“Nhanh chóng nghĩ cách cứu con lên đi!”

“Tụi bây còn ngây ra đó làm gì hả?”

“Mau lấy chăn, xuống dưới đón người đi!”

Hai anh trai của Vương Kim Liên ba chân bốn cẳng lấy chăn xuống dưới lầu.

Niên chạy đến bên cửa sổ, vội vàng nói: “Liên ơi, em đừng làm chuyện gì ngu ngốc đó.”

Vương Kim Liên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn thấy Niên, sự vui mừng lập tức lóe lên trong mắt cô.

“Anh Niên, em về cùng anh nhé, em muốn gả cho anh”

Một câu này, khiến cho những giọt nước mắt mà Niên cố nhịn trong một thời gian dài, cuối cùng cũng rơi xuống.

Tất cả sức mạnh ngụy trang của anh ấy cuối cùng đã bị đánh bại bởi câu nói nhẹ nhàng này.

Dây vải bên trên đột nhiên bị đứt, Vương Kim Liên ngả thẳng xuống dưới.

“Liên ơi!”

Niên hét lên, trực tiếp khụy trên mặt đất.

Lâm Mạc Huy mặt biến sắc, nhưng bây giờ làm gì cũng không kịp rồi.

Mắt thấy Vương Kim Liên bị ngã, nhưng khi rơi đến tầng ba, quần áo của cô ấy bị mắc vào phần cửa sổ nhô ra ngoài, cuối cùng không rơi xuống đất.

Mọi người trong nhà gần như nín.

“Làm sao đây? Làm sao đây?”

“Ai có thể cứu con gái tôi đây?”

Mẹ của Vương Kim Liên ngồi trên sàn khóc lớn.

Niên tựa vào tường, anh ấy đang rất hoảng loạn gần như không biết phải làm thế nào.

Lúc này, Lâm Mạc Huy đột nhiên chạy sang phòng bên cạnh, lấy vài cái ga giường và chạy tới.

Anh nhanh chóng xé chúng thành những dãy dài và buộc chặt lại.

Sau đó, anh buộc một đầu vào thanh chắn cửa sổ, đầu kia buộc quanh eo mình.

Hít một hơi sâu, Lâm Mạc Huy nhảy ra ngoài cửa sổ.

Anh nắm chặt ga trải giường, dùng chân giẫm lên tường, rồi nhanh chóng thả người xuống.

Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Mạc Huy đến bên cạnh Vương Kim Liên.

Anh nắm lấy thanh chắn cửa sổ và kéo mạnh bằng cả hai tay, khiến cho ga giường bị rách.

Anh lại nắm lấy phần còn lại của ga giường, nhanh chóng buộc lại vào thanh chắn cửa sổ tầng ba, sau đó cởi phần dây buộc eo mình ra, buộc cho Vương Kim Liên.

“Em dâu, đừng sợ, anh đưa em xuống.”

Lâm Mạc Huy thấp giọng, từ từ đưa Vương Kim Liên xuống đất.

Thời điểm Vương Kim Liên tiếp đất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Niên trực tiếp khóc ngất.

Mẹ của Vương Kim Liên ôm lấy cửa sổ mà khóc: “Ân nhân ơi, ân nhân, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu cứu con gái tôi, cậu đã cứu con gái tôi.”

Lâm Mạc Huy lấy nửa sợi dây còn lại và hạ cánh dễ dàng.

Vào lúc này tiếng vỗ tay như sấm nổ ra từ khắp nơi.

Vừa rồi những người có mặt ở gần đó đều cảm thấy kinh ngạc trước hành động của Lâm Mạc Huy, và họ đều bày tỏ sự kính trọng từ tận đáy lòng!

Mọi người từ trên lầu chạy xuống, tất cả mọi người đều vây quanh xem tình hình của Vương Kim Liên.

Niên gần như dựa vào vách tường chạy xuống, mặt đầy cảm kích, ôm chặt lấy cánh tay Lâm Mạc Huy, nước mắt rơi không ngừng.

Lâm Mạc Huy hiểu được lòng của Niên, anh nhẹ nhàng vỗ vai anh ấy.

“Niên, cô gái này tốt thật đấy.”

“Bắt đầu từ bây giờ, cô ấy chính là vợ cậu, là em dâu tớ, là người nhà của chúng ta!”

"Ai không cho cậu cưới cô ấy, đều không được!”

Lâm Mạc Huy chân thành nói.

Niên gắng nhịn mà nghẹn ngào: “Huy à, chỉ cần cô ấy không sao, thì những chuyện khác đều không quan trọng nữa.”

“Tớ hiểu được tâm ý của cô ấy, nhưng tớ không thể ích kỷ."

Lâm Mạc Huy cười khúc khích lắc đầu: “Cậu không ích kỷ."

“Cậu quên rồi sao? Lúc còn đi học, cậu rộng lượng nhường nào!”

Niên cười khổ: “Lúc đó và bây giờ không giống nhau.”

“Bố mẹ tớ không còn việc làm rồi, nhà có hai người bệnh tật, cơ thể tớ lại như thế này..

Lâm Mạc Huy cắt đứt lời của Niên: “Đúng vậy, chính xác là không giống nhau.”

“Cậu không giống, nhưng mà, chúng ta cũng không giống nhau.”

“Nhớ kĩ, cậu là anh em với bọn tớ. Chuyện mà cậu muốn làm, bọn tớ tuyệt đối sẽ cố hết sức giúp cậu!”

Niên thì thầm: “Mạc Huy, tớ không muốn liên lụy đến các cậu...

Lâm Mạc Huy cười nhẹ: “Tớ là kêu cậu tới làm việc giúp tớ, không phải liên luy."

Niên: “Nhưng mà cơ thể tớ.….……

Lâm Mạc Huy nói: “Yên tâm, bệnh của dì tớ còn trị được, bệnh của cậu, tớ cũng trị được!”

"Được rồi, nói điều này trước đã.”

“Cô gái này là một cô gái tốt, cậu đừng để lỡ mất đó.”

Niên nhìn ánh mắt Lâm Mạc Huy, chậm rãi gật đầu.

Anh ấy đi qua, muốn xem xem Vương Kim Liên như thế nào rồi, nhưng lại bị Vương Kim Linh đẩy ra: “Cậu còn qua đây làm gì?”

“Cậu xem cậu hại em tôi thành bộ dạng gì rồi hả?"

“Có phải cậu rất muốn hại chết nó không?”

Thân thể Niên yếu ớt, trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.

Vương Kim Liên vội vàng chạy đến, cố gắng giúp Niên, nhưng đã bị chị gái giữ chặt.

“Liên ơi, em đừng qua đó.”

"Chúng ta đều là vì muốn tốt cho em thôi.”

“Em gả cho nó, em sẽ không hạnh phúc đâu!”

Vương Kim Linh vội nói.