Thần Ma Hệ Thống

Chương 470: Ngưu Tinh Hà chết cháy



- Hừ! Chỉ có thao túng trọng lực mà muốn ngăn cản tao sao? Thằng thao túng trọng lực mạnh hơn mày cũng bị tao giết sáu bảy thằng rồi đấy!

Ngưu Tinh Hà hành động lập tức điều chỉnh hoàn tất, trong mắt của hắn hung quang hiện ra liên tục, mang theo khí thế đáng sợ, mang theo uy lực một búa chém nát cả núi chém vào Ngạc Trọng.

Hàn quang hiện ra trong mắt của Nhạc Trọng, lập tức phát động kỹ năng ma viêm, bàn tay lớn của hắn chỉ vào Ngưu Tinh Hà và một đoàn hỏa diễm khủng bố từ trong tay phải của hắn bắn thẳng ra ngoài, thoáng cái trực tiếp thôn phệ Ngưu Tinh Hà.

- Ah!!!! Đau quá!!! Đau quá!! Ah!!

Ngưu Tinh Hà mỗi lần bị ma viêm khủng bố kia thôn phệ, chợt phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương, thân thể của hắn cũng bắt đầu đốt cháy.

Chỉ trong một giây đầu của Ngưu Tinh Hà đã bị đốt cháy thành tro tàn, thân thể của hắn đã bị ma viêm thiêu đốt thành tro bụi, chỉ có trang bị hệ thống thần ma và sáo trang da thú biến dị cấp ba là còn sót lại mà thôi.

Nhạc Trọng đi qua, lật xem trang bị hệ thống thần ma trên người của Ngưu Tinh Hà.

Trang bị hệ thống thần ma trên người của Ngưu Tinh Hà đại bộ phận là Nhạc Trọng có được rồi, chỉ có một kiện trang bị hết sức đặc thù.

- Bảo vật cấp bốn: vòng cổ thanh tỉnh! Sau khi trang bị tinh thần +8. Sau khi trang bị vòng cổ này thì trong 24 tiếng đồng hồ có thể ngăn cản một lần công kích tinh thần cấp ba, bốn lần công kích tinh thần cấp hai, mười sáu lần công kích tinh thần bình thường.

Cũng là nhờ vào vòng cổ thanh tỉnh này ngăn cản Khủng Cụ Thuật của Nhạc Trọng công kích tới.

Nhạc Trọng do dự một hồi, trực tiếp đem vòng cổ cấp ba trên người thay đi, trang bị vòng cổ thanh tỉnh này vào. Tuy tinh thần lực của hắn rất mạnh, nhưng mà sau khi trang bị vòng cổ này, trên cơ bản hắn có thể bỏ qua đủ loại công kích tinh thần và bảo trì thanh tỉnh.

Thu hồi trang bị mà Ngưu Tinh Hà còn sót lại, Nhạc Trọng nhìn qua phía dưới, chỉ nhìn thấy Tống Diệu Y cùng hai tên hộ pháp của Thông Thiên thần giáo đang triền đấu với nhau.

Thương thuật của Tống Diệu Y cực kỳ tinh xảo, nàng giống như con báo với thương thuật kéo dài, đem hai tên hộ pháp của Thông Thiên thần giáo bao phủ vào trong thương ảnh.

Thân thể của tên thao túng sáu thanh dao găm không ngừng bị đẩy ra ngoài, thân thể bị đâm vài cái, bị lực trùng kích đánh bay xa hai ba mét.

Tên hộ pháp còn lại tinh thông chiến đấu cho nên không ngừng triền đấu với Tống Diệu Y, nhưng mà không ngừng lui ra phía sau.

Trên người của hai tên hộ pháp này có mặc giáp da biến dị thú cấp ba, ngăn cản thương ảnh sắc bén của Tống Diệu Y đánh tới, đồng thời ngăn cản được phân nửa lực lượng, chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ chiến đấu với Tống Diệu Y mà không thua. Nếu như không có da biến dị thú cấp ba kia, bọn họ đã sớm bị Tống Diệu Y đâm thành cái sàng!

Nhạc Trọng nhìn qua hướng khác, chỉ thấy lính trong nơi này đang áp trận với chiến xa bộ binh, sáu chiếc xe súng máy và không ngừng săn giết giáo đồ Thông Thiên thần giáo.

- Hiện tại chính là lúc tận trung với thánh giáo, chúng ta nên dùng máu tươi của mình làm nên huy hoàng của thánh giáo! Tận trung với thánh giáo thì sau khi chết sẽ đi tới thần quốc!! Mọi người cùng tôi xông lên nào.

Một tên cuồn tín đồ của Thông Thiên thần giáo không ngừng kêu gào lên và lao về phía lính của Nhạc Trọng.

- Thần Tiên hộ thể, đao thương bất nhập!

"..."

Hai mươi mấy tên cuồng tín đồ đi theo tên cuồng tín đồ của Thông Thiên thần giáo kia không ngừng lao tới lính của Nhạc Trọng.

- Sát!

Trịnh Minh Hòa nhìn thấy hai mươi mấy tên cuồng tín đồ xông tới thì hét lên.

Họng súng máy thay đổi, chợt phụt ra ngọn lửa điên cuồng, viên đạn dày đặc bắn hai mươi mấy tên cuồng tín đồ nằm trong vũng máu, trong đó không ít cuồng tín đồ bị trúng đạn mà chết, nhưng cũng có tên đang nằm trong vũng máu rên rỉ.

Trịnh Minh Hòa dẫn theo chiến sĩ không ngừng tiến lên phía trước, đi tới bên cạnh đám giáo đồ Thông Thiên thần giáo còn chưa chết thì tiễn lên đường, trực tiếp đưa bọn chúng về thần quốc.

Nhìn thấy một màn đáng sợ kia, đại bộ phận giáo đồ còn sót lại của Thông Thiên thần giáo mặt xám như tro tàn, nhao nhao làm chim thú tán đi, chạy ra khắp bốn phương tám hướng, cũng không phải tất cả mọi người là cuồng tín đồ của Thông Thiên thần giáo, rất nhiều người gia nhập Thông Thiên thần giáo cũng chỉ vì muốn kiếm miếng ăn, sống sót trong tận thế.

- Đừng giết tôi! Tôi đầu hàng!

- Tôi đầu hàng!

"..."

Mà những giáo đồ của Thông Thiên thần giáo trực tiếp bỏ vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy sợ hãi nhìn qua chiến xa bộ binh và sáu xe súng máy đang chạy tới. Đối với người bình thường mà nói những trang giáp bộ đội kia cơ hồ là tồn tại vô địch, bọn họ không dám phản kháng lại.

Trịnh Minh Hòa dẫn người một đường tiến lên không có ai chống cự được cả, cũng một đường thu tù binh. Những cuồng tín đồ thì không do dự giết chết, dễ dàng đi tới khu vực chiến đấu khác. - Đáng chết! Tôn Sơn! Chúng ta rút lui!

Tên hộ pháp thao túng dao găm nhìn thấy chiến xa bộ binh đi tới thì nhìn qua tên hộ pháp khác hét lên.

Tên hộ pháp Tôn Sơn liều bị mạng trúng một thương của Tống Diệu Y thì lập tức quay đầu bỏ chạy ngay.

- Lưu mạng lại cho tao!

Nương theo âm thanh của Nhạc Trọng vang lên, một đạo sóng tinh thần khủng bố đâm vào thức hải của Tôn Sơn, hắn lập tức bị ảo giác tinh thần tra tấn. - Ah!

Tôn Sơn phát ra tiếng kêu sợ hãi, chợt trực tiếp té trên mặt đất.

- Quỳ xuống!

Nhạc Trọng chậm rãi đi tới mang theo uy thế đáng sợ, lạnh lùng trừng mắt nhìn qua tên hộ pháp thao túng sáu cây dao găm kia.

Tên hộ pháp kia nhìn thấy Nhạc Trọng, sắc mặt đại biến nói:

- Là Mày! Ngưu trưởng lão bị mày giết!

Nhạc Trọng nhìn qua tên hộ pháp và thản nhiên nói:

- Mày đầu hàng hay là tao sẽ tiễn mày xuống địa ngục với thằng kia? - Không cho phép hàng! Mày phải chết trong tay của tao!

Tống Diệu Y đôi mắt dễ thương cơ hồ phóng ra lửa nhìn qua tên hộ pháp kia, răng ngà cắn chặt, một thương đâm vào mặt của tên hộ pháp thao túng dao găm. Nàng đã biết rõ mệnh môn của tên hộ pháp này.

Tên hộ pháp kia cũng là người cường hóa thân kinh bách chiến, tâm niệm của hắn dao động, chợt ba cây dao găm đâm lên trường thương, đem thương của Tống Diệu Y đẩy ra ngoài.

Tên hộ pháp kia tâm niệm thay đổi thật nhanh và nhìn qua Nhạc trọng nói:

- Tôi đầu hàng!! Tôi đầu hàng!! Vị thủ lĩnh này! Tôi đầu hàng! Cầu ngài bảo vệ mạng nhỏ của tôi!

Những cao tầng của Thông Thiên thần giáo hiểu rõ Thông Thiên thần giáo là mặt hàng gì, trừ số ít người trong đó ra, không có người nguyện ý bán mạng cho Thông Thiên thần giáo. Cũng chỉ có những giáo đồ không có lực lượng mới bị lưa bịp, trở thành cuồng tín đồ của Thông Thiên thần giáo.

- Dừng tay!

Tên hộ pháp kia vừa đầu hàng, Nhạc Trọng bước nhanh về phía trước, Ngạc Nha Cứ Nhận đẩy trường thương của Tống Diệu Y ra.