Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 58: Cưỡng Đoạt



Màn đêm đã sớm thành chúa tể của thế giới này, đầu đường đèn rực rỡ sáng chói, cả thành thị cũng trở nên đẹp đẽ xa hoa, không nhìn thấy được phía cuối của con phố dài, loáng thoáng ánh sáng màu bạc lành lạnh như ẩn như hiện, ẩn chứa trong đó có thể thấy cuộc sống về đêm trong thành Lạp Ma của Chafee có bao nhiều đặc sắc!

Ngồi ở trong chiếc xe xa hoa màu bạc, thân thể Thất Dạ co rúc ở một góc cửa xe, muốn nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một chút, chỉ tiếc là cô mới chỉ nghĩ vậy, thân thể mảnh mai liền bị một cánh tay dài có lực của đàn ông dùng sức chụp tới, trực tiếp ôm lấy cô đặt ngồi lên đùi của anh ta.

"Anh lại muốn như thế nào?" Trong đôi mắt sáng của Thất Dạ tụ lại phẫn nộ, cắn răng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cánh tay vùng vẫy, cố gắng giãy giụa thoát khỏi vòng tay kìm hãm của anh ta.

"Xua đuổi chút nhàm chán của thời gian lịch trình!" đầu ngón tay Gia Mậu dọc theo cằm đẹp tinh xảo của Thất Dạ nhẹ nhàng bóp một cái, gương mặt tuấn lãng với nụ cười sáng rỡ đến gần gương mặt cô, môi mỏng nhàn nhạt giương lên, giữa răng môi khạc ra ngôn ngữ phóng đãng không kềm chế được: "Cô vốn là đồ chơi mà tôi mua về!"

Con mắt sắc của anh ta tối tăm, lại thoáng qua chút ánh sáng không rõ ý vị, ẩn chứa mùi vị ranh mãnh, tùy tiện lại liều lĩnh!

Trong lòng Thất Dạ không nhịn được rét lạnh.

Ngoại trừ ngày đó ở trên hội đấu giá mơ hồ bắt được trong đáy mắt của người đàn ông hình như có vài phần mùi vị nhộn nhạo toát ra, lần này, cái loại cảm giác lo lắng đó lại lần nữa quanh quẩn trong tâm chí cô!

Cô khẽ cắn môi dưới, tiếng than nhẹ bật ra từ yết hầu: "Anh nghĩ làm cái gì?"

"Tôi đang nghĩ, nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung cho thỏa đáng. . . ."

Gia Mậu kéo dài thanh âm, mắt thấy trong con ngươi Thất Dạ có chút ánh sáng hoảng hốt lan ra, đôi mắt theo gương mặt của cô dời một đường xuống dưới, ngừng ở vị trí lồng ngực nhấp nhô bất định của cô, lời nói tiếp tục bật ra, từng từ từng chữ vang vang có lực: "Dùng từ nào để hình dung ý định bây giờ của tôi thì tốt nhỉ? Chơi, lên, ! Chen vào, duy trì. . . Hay là làm, cô?"

Rõ ràng là những lời lẽ ác liệt như vậy, từ trong miệng anh ta khạc ra, lại vẫn ưu nhã tự nhiên như cũ, giống như anh ta đã tu luyện trăm ngàn vạn lần, nên đã không cảm thấy có nửa phần xấu hổ —

Nhưng là, ở phương diện này, da mặt của Thất Dạ tuyệt đối là non mỏng đến vô cùng mịn màng.

"Câm miệng!" Cô cắn răng, không chịu nổi phát hỏa rống một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi màu mực thâm thúy đang nhìn cô của người đàn ông, giương nanh múa vuốt mắng một câu thô tục: "Cút cái tên XX khốn kiếp, hèn hạ vô sỉ, bỉ ổi —"

Cô gái ngốc này, anh chỉ là dùng ngôn ngữ trêu chọc cô đôi câu liền từ Tiểu Bạch Thỏ hóa thành cọp mẹ rồi, nếu anh thực giở trò với cô, không biết hậu quả sẽ như thế nào ——

Gia Mậu nghĩ vậy, cũng liền thực hiện.

Một cánh tay của anh áp giữ chặt eo nhỏ của cô, một bàn tay tự do vuốt dọc theo lớp y phục dạ hội bên dưới là thân thể có lồi có lõm của cô, bao trọn tấm thân ấp áp mềm mại tinh tế của cô vào trong, bắt đầu khinh nhờn bóp nắn!

Thân thể Thất Dạ bỗng nhiên cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn mắng Gia Mậu mở lớn thành hình chữ O, tim nhất thời đập mạnh, loạn nhịp, đáy lòng dâng lên ảo giác như lưu luyến.

Tuy là có quần áo cách trở, nhưng cũng không ảnh hường đến xúc cảm tuyệt vời mềm mại đàn hồi dưới lòng bàn tay này, con ngươi tinh xảo của Gia Mậu khẽ co lên, một tia ánh sáng ngấm ngầm tinh quái mãnh liệt mênh mông.

"Mẹ nó!" Lồng ngực bị ngón tay có lực của anh ta kéo ra đến nóng bỏng, một cỗ cảm giác nhục nhã từ đáy lòng của Thất Dạ dâng lên. Gương mặt cô mơ hồ để lộ ra một tia tâm tình nóng nảy, tay khua loạn muốn lôi cánh tay của Gia Mậu ra: "Dừng tay, không cho phép anh làm loạn, đừng đụng tôi!"

"Tôi không phải làm loạn!" Giọng nói khàn khàn mang ý cười từ môi mỏng của Gia Mậu xuất ra, phiêu đãng trong không khí, làm không khí cả buồng xe cũng bị đốt đến nhiệt độ tăng cao. Anh ta bỗng chốc cúi đầu, gương mặt tuấn mỹ dí sát lại gần cô gái, đồng tử tăm tối âm trầm, li ti ánh sáng cuồng dã lưu chuyển, không nhanh không chậm, nói: "Tôi là đang cưỡng đoạt!"