Truyền Thuyết Hồ Ly

Chương 13: Nhưng hắn cũng đã quên ngươi rồi



Những ngày sau Mã Gia Kỳ rời phủ đi đến quân doanh, Sở Nhiên ở trong phủ luôn tìm cách để làm khó dễ Đinh Trình Hâm cho thoả lòng đố kỵ.

Chàng từ đầu đến cuối đều nhẫn nhịn, chỉ là không để nàng ta làm tổn thương đến bản thân mình.

Không loại bỏ được Đinh Trình Hâm, Sở Nhiên càng lúc càng trở nên nham hiểm, nàng ta sai người bôi mỡ lên cầu độc mộc ở giữa hồ, rồi cắt bớt dây trên thành cầu, sau đó sai Đinh Trình Hâm mang chậu thuốc lớn đi qua bên kia bờ hồ.

Đinh Trình Hâm nghĩ cũng chẳng có gì to tác, bèn đồng ý. Đoạn, cầu đi được nửa, dây treo đã bắt đầu phát ra tiếng đứt đoạn, chân đứng không vững, thành cầu không chắc, Đinh Trình Hâm muốn thi pháp lại không tài nào thực hiện được.

Rầm một tiếng, Đinh Trình Hâm chìm sâu xuống dưới đáy hồ. Chàng giãy giụa trong nước, chỉ mong có thể trồi lên, nhưng cầu gãy vùi xuống liên tục, dây thừng quấn chặt vào thân, chàng lại không thể thi pháp bởi trước đó lão Vô đã đặt ấn chú quanh phủ.

Thời gian dần trôi qua, Đinh Trình Hâm chỉ biết chấp nhận để bản thân chìm xuống đáy hồ, từ từ mất đi ý thức.

Không biết bao lâu sau đó, Đinh Trình Hâm tỉnh lại, bên cạnh còn có Mã Gia Kỳ đang ngồi và Sở Nhiên thì đang quỳ dưới đất.

Mã Gia Kỳ tức giận tối mặt, lớn giọng nói, “Nếu ta không trở về kịp, nàng xem chuyện tốt mà nàng làm ra sẽ truyền đi đến đâu? Đường đường là vương phi Phong Vương phủ lại đi ra tay giết chết người từng cứu mạng mình, mặt mũi của ta để ở đâu?! Mặt mũi của cả vương phủ này phải để ở đâu đây?!”

Sở Nhiên nước mắt giàn giụa, cúi đầu nhìn dưới đất, hai tay nàng ta bấu chặt vào nhau, trông bộ dạng rất không cam tâm.

“Nếu không phải hắn câu dẫn chàng, ta hà cớ gì phải làm như vậy!”

“Câu dẫn?!”

Sở Nhiên nhìn thẳng vào mắt y, nước mắt liên lục rơi xuống, “Hắn ta là nam nhân kia mà vương gia, từ trước đến nay chàng chỉ có ta, tại sao bây giờ lại... hắn còn là một nam nhân, dựa vào đâu mà có thể cướp chàng đi chứ, ta chỉ hận không thể xé xác hắn ra thành trăm mảnh!”

“Rầm”

“Ăn nói hàm hồ!” Mã Gia Kỳ đập xuống bàn, “Nàng thật sự thay đổi rồi, thay đổi đến mức ta không còn nhận ra nàng nữa!”

“Người thay đổi là chàng! Không phải ta!”

“Nàng vào từ đường ở đó đến khi cảm thấy hối lỗi thì hẳn ra ngoài gặp ta!”

Sở Nhiên không cam tâm mà đứng dậy rời đi, còn lại Mã Gia Kỳ đang nắm chặt tay thành nắm đấm trên bàn.

Tình yêu quả thực là thứ khiến người ta mù quáng. Sở Nhiên đúng là từng yếu đuối, nhưng là một công chúa được nuôi dạy kỹ lưỡng, Sở Nhiên tất nhiên nắm rõ được điều gì có thể giúp nàng ta đạt được thứ mình muốn và giữ lấy thứ thuộc về mình.

Mã Gia Kỳ từ trước đến nay đều không nạp thêm thê thiếp, dù đối với Sở Nhiên không mấy mặn nồng nhưng ít nhiều vẫn khiến nàng ta an tâm với ngôi vị vương phi của mình.

Ấy vậy mà nay đột nhiên lại có một nam nhân xinh đẹp đến đây, hắn lại khiến Mã Gia Kỳ làm ra những chuyện kỳ lạ khiến Sở Nhiên vô cùng lo sợ.

“Ta xin lỗi..” Đinh Trình Hâm khẽ lên tiếng.

Mã Gia Kỳ nghe thấy Đinh Trình Hâm lên tiếng, lửa giận liền lập tức dịu lại, y quay đầu, áy náy mà nhìn chàng.

“Không phải lỗi của ngươi”

Đôi mắt của Đinh Trình Hâm cũng rưng rưng nước mắt, lời muốn nói lại nuốt gọn vào lòng, “Ta muốn an tĩnh một lúc”

Mã Gia Kỳ nhìn chàng, lẳng lặng quay người đi ra ngoài.

[Mã Gia Kỳ, rõ ràng ta mới là người đến trước, tại sao mọi chuyện lại thành ra cớ sự này? Người nói xem ta phải làm thế nào đây?]

Nếu khi ấy Hồ đế không kịp thời ngăn cản, có lẽ Đinh Trình Hâm lại lao vào vết xe đổ của Đinh Trình Đan. Nhìn tỷ tỷ luôn sống trong áy náy và tội lỗi với nữ nhân kia, chàng vô cùng chua xót.

Nhưng người biết sai lại chấp mê bất ngộ, Đinh Trình Hâm dù muốn tự cứu lấy mình, để không phải khiến Sở Nhiên chết đi, nhưng lại không có cách nào thoát ra khỏi.

Ngoài cửa nghe tiếng náo nhiệt, hạ nhân chạy vào báo rằng lão Vô đã quay trở lại khiến Sở Nhiên vui mừng khôn siết. Nàng ta cứ lẽo đẽo theo lão mà hỏi han về con quỷ hồ nọ đã bị bắt hay chưa.

Lão Vô đặt tay nải xuống bàn, nhìn chầm chầm vào người Sở Nhiên, đoạn, lão bước đến gần, trầm giọng hỏi, “Đường về ta đi hết một vòng quanh phủ không hề thấy có tung tích của con yêu nghiệt đó, sao trên người vương phi lại có mùi của hồ ly?”

Sở Nhiên hoảng hốt, hoảng loạn nhìn quanh, “Gì.. gì chứ?! Ta luôn ở trong phủ, cũng chưa từng tiếp xúc với người ngoài... à đúng rồi, ban sáng có kẻ đến đưa ba sấp lụa, ta thấy hắn mặt mày gian xảo, chắc chắn là hắn!” Rồi nàng chỉ tay vào đống vải lụa mà người tiệm vải đưa đến.

Lão bước đến gần, khẽ chạm tay vào sờ vân lụa, “Vương phi e là đã nhầm, chỗ vải lụa này không hề có quỷ khí, người cứ yên tâm sử dụng, việc khác lão sẽ tự lo liệu”

Nói rồi lão gật đầu ra hiệu xin phép rời đi, cầm theo tay nải mà hướng về phía phòng của lão, thế nhưng nửa đường, lão lại chuyển hướng mà đi về phía phòng của Đinh Trình Hâm.

Cửa vừa mở, Đinh Trình Hâm đã ngồi ở đối diện mà nhìn lão, tay vừa mới rót xong chén trà thứ hai mà đẩy về phía lão.

“Mời ngồi” Chàng nói.

Lão Vô cười, “Nhi tử của Hồ đế, sao lại đích thân đến tận nơi này rồi?”

“Cửa lớn mời ta đến, lý nào lại không vào?”

Lão Vô cười lớn, cái giọng khàn đặc của lão chầm chậm vang lên, “Ngươi nên rời khỏi đây thì hơn, ở đây đã có ta lo liệu rồi, hay là Hồ đế còn muốn cứu con hồ ly đó?”

Đinh Trình Hâm nhấm nháp tách trà trong tay, ngắm nghía hoa văn khảm chặt trong lớp sứ trong suốt, tuy nhìn đơn giản nhưng để tạo ra được nó lại phức tạp vô cùng, chàng khẽ cười, “Lão nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là đến đây để chữa bệnh, còn về con hồ ly đó, nó sớm đã bị đuổi ra khỏi tộc rồi”

“Ngày mà ngươi hoá người, cũng là lúc quỷ hồ hoá thành người, không ăn được tim của hoàng thất nó cũng tự biết tìm đến người khác mà giết, mấy hôm trước nghe tung tích của nó ở gần phía núi ta đã đi đến đó tìm… Ấy vậy mà chẳng tài nào tìm ra”

Nói rồi, lão Vô tiếp lời, “Trong phủ đã được ta đặt rất nhiều bùa chú, không cẩn thận sẽ làm tổn hại đến ngươi, đến lúc đó Hồ đế tìm đến ta tính sổ thì không hay rồi”

Đinh Trình Hâm không nhìn lão, tay khẽ đặt xuống bàn, chàng nhìn chầm chầm vào tách trà nhỏ trong tay. Rồi chàng khẽ cười, “Quả thật là suýt mất một chiếc đuôi rồi”

“Ta biết người không nỡ” Lão quay đầu nhìn về phía cửa sổ hướng ra hoa đình, “Nhưng hắn cũng đã quên ngươi rồi”

Nói xong, lão đứng lên rời đi, để lại một mình Đinh Trình Hâm ngồi thẫn thờ ở đó thật lâu.