Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 106



Ba ngày sau——

Sắc trời còn chưa sáng tỏ, Tiêu Vị Tân cũng đã thức dậy, Du Thư tự mình mặc cho y bộ y phục được Lễ Bộ đưa tới vào đêm trước ngày đại điển đăng cơ, tuy rằng những bộ y phục mà Tiêu Vị Tân vẫn thường mặc trước kia cũng đều làm từ chất liệu tinh xảo nhất, nhưng so với long bào thì vẫn kém hơn một chút, hiện giờ khi chính thức mặc long bào lên người, Du Thư mới phác giác ra, Tiêu Vị Tân thật sự sắp sửa trở thành hoàng đế rồi.

Hắn cúi đầu nhìn hình rồng thêu chạm nổi trên long bào, không nhịn được mà dùng ngón tay tinh tế chạm qua, thấp giọng nói: “Từ giờ trở đi, Mộ Thời chính là Hoàng thượng rồi.”

Tiêu Vị Tân duỗi tay nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt của hắn một cái, “Vậy, trẫm như vậy có đẹp không?”

“Đẹp.” Du Thư nghiêm túc gật đầu, “So với cẩu…… Tiêu Vị Thâm thì đẹp hơn nhiều.”

Hắn đã sớm nói qua, giá trị nhan sắc của cẩu hoàng đế giống như là thứ nhặt được ở trên đường cái, sao có thể so sánh với Vương gia nhà bọn hắn được chứ.

Trong mắt Tiêu Vị Tân tràn ngập ý cười, y rất thích nghe Tiểu Thư khen mình. Vốn còn có vài lời muốn nói với hắn, đáng tiếc sắc trời bên ngoài đã mơ hồ sáng lên, các cung nhân đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ còn đợi cánh cửa kia mở ra.

“Thời gian không còn sớm, đi thôi.” Du Thư một lần nữa sửa sang long bào chỉnh tề cho y, nhẹ nhàng đẩy y đi về phía cửa, “Tối hôm qua Lễ Bộ còn dặn dò, ngàn vạn không thể trễ giờ.”

Tiêu Vị Tân bị hắn đẩy ra ngoài, vừa đi đến trước cửa liền xoay người ôm chặt lấy hắn, “Tiểu Thư, chờ ta trở lại.”

Ta nhất định sẽ cho ngươi một thân phận quang minh chính đại.

“Ta đương nhiên là sẽ ở đây chờ ngươi.” Du Thư gật đầu bảo đảm với y, “Không chạy được đâu, yên tâm.”

Tiêu Vị Tân yên lòng, đứng trước cửa nín thở ngưng thần trong chốc lất, sau đó mới mở cửa phòng ra.

Trong nháy mắt cửa phòng vừa mở ra, toàn bộ cung nhân ở bên ngoài đều quỳ xuống.

Du Thư đứng trong phòng yên lặng nhìn cảnh tượng đó, người mặc long bào kia được lễ quan dẫn đi càng lúc càng xa, nhưng hắn cứ vẫn cố chấp đứng ở nơi đó, trong lòng không biết đang mang cảm xúc gì.

Chưa từng nghĩ tới, hắn thế nhưng lại có một ngày sẽ thật sự chính mắt chứng kiến hết thảy. Thật giống như trò chơi dưỡng thành, cùng vai chính đi từng bước một từ lúc nhỏ yếu đến lúc trở nên cường đại, từ một thiếu niên đáng thương cuối cùng đã trở thành một vị đế vương nắm quyền trong tay, loại cảm giác thành tựu này không thể chỉ dùng vài câu nói đơn giản là có thể miêu tả được.

Mà hắn cuối cùng cũng có thể không cần phải làm một thanh đao nữa.

Đại điển đăng cơ Du Thư đương nhiên là không thể vắng mặt, hắn xen lẫn trong nhóm văn võ bá quan, lễ bái với Tiêu Vị Tân đang từng bước đi lên đài cao, không khỏi có chút kiêu ngạo.

Một người anh tuấn ưu tú như vậy lại là của hắn.

Du Thư đứng cùng đám người ở trên đài cao, đúng lúc đối diện tầm mắt với Tiêu Vị Tân vừa đi ngang qua, cả hai đều để lại cho nhau một chút ý cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Đại điển diễn ra đúng theo trình tự, sau lưu trình tế thiên chính là thời gian dành cho các đạo nhân mã tiến đến chúc mừng, tuy rằng Đại Hạ hiện giờ đã xem như mặt trời sắp lặn, nhưng nói thế nào thì vẫn là một đại quốc, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chỉ cần quốc gia này vẫn sừng sững không ngã, các tiểu quốc xung quanh đều phải tới triều bái.  

Một việc khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, vị tân Hãn Vương Tây Nhung vừa thượng vị chưa đến một tháng kia cũng phái người đến tặng hạ lễ, mặc dù bản thân không đến tham dự, nhưng cũng đã xem như tỏ thái độ hảo hữu, việc này làm cho tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, dù sao Tây Nhung chính là thế lực vẫn luôn đối đầu với Đại Hạ suốt nhiều năm qua, không biết vị tân Hãn Vương này tính nết thế nào.

Du Thư không thích bầu không khí ở trong triều, hắn lén lút nhìn thoáng qua Tiêu Vị Tân một mình ngồi trên đài cao ứng đối tự nhiên, thầm nghĩ nếu mình không nói nghĩa khí mà lặng lẽ rời đi, y hẳn là sẽ…… không tức giận đâu nhỉ?

Thời điểm vừa nghĩ như vậy, Du Thư đã nhanh chân chuồn mất, hắn mà thèm ở lại diễn tuồng với đám người trong yến hội kia, đặc biệt là có vài người cũng đã bắt đầu chú ý đến hắn, cố ý vô tình đi tới bắt chuyện, phiền thật sự.

Đường đi trong hoàng cung trước kia đi nhiều cũng coi như quen thuộc, Du Thư tùy tiện đi dạo xung quanh, không cẩn thận liền đi tới phụ cận lãnh cung.

Trước kia nơi này vốn đã ít người lui tới, hiện giờ bên ngoài khắp nơi đều là tiếng cười vui chúc mừng tân đế, tất cả cung nhân đều chạy tới trước điện Thái Hòa, tranh thủ tìm chút cơ hội để được tân đế cho một cái liếc mắt, cho nên lãnh cung liền trông có vẻ quạnh quẽ hơn hẳn mọi ngày.

Mặc kệ hậu cung của Tiêu Vị Thâm vốn có bao nhiêu người, lúc này toàn bộ đều đã bị dời đi, tân đế vừa mới đăng cơ, ban đầu trong phủ có duy nhất một vị trắc phi là Chu thị cũng bị hưu bỏ, hậu cung trống rỗng không có lấy một người, nhưng chỉ có lãnh cung là không giống như vậy.

Du Thư biết, có một người đang tạm thời sống ở nơi này, đó chính là Hạ Linh Vi, người đã từng là Hoàng hậu của Tiêu Vị Thâm.

Vốn dĩ cũng không định đi vào, nhưng xuất phát từ tính tò mò, rốt cuộc hắn vẫn lén lút nhảy lên đầu tường, từ trên cao nhìn xuống, hắn trước sau đều tràn ngập sự tò mò đối với nữ nhân này, mọi hành vi của nàng đều không thích hợp với thân phận của mình, thật sự là một người vô cùng mâu thuẫn.

Vốn chỉ muốn trèo tường nhìn lén một cái, nhưng không ngờ Hạ Linh Vi lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải tầm mắt của hắn, hai người đều sửng sốt.

Du Thư xấu hổ không biết nên làm sao bây giờ, đành phải thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Hạ Linh Vi chỉ hơi kinh ngạc một chút liền bình tĩnh trở lại, nàng thấy Du Thư định rời đi, vội mở miệng nói: “Ngươi…… tên là gì?”

Chỉ là một vị tiên Hoàng hậu bị nhốt ở lãnh cung không có hy vọng xoay người, Du Thư cảm thấy nàng không có tính uy hiếp, vì thế liền trả lời: “Tại hạ Du Thư.”

“Du Thư?” Hạ Linh Vi nhẹ giọng lặp lại một lần, ngẩng đầu nói với hắn: “Tới cũng tới rồi, ngồi đi.”

Hả?

Du Thư rối rắm trong chốc lát, cuối cùng lòng hiếu kỳ đã lớn hơn hết thảy, hắn nhảy xuống tường, thật sự ngồi xuống đối diện với Hạ Linh Vi, “Hoàng hậu nương nương có chuyện gì?”

“Ta đã sớm không còn là Hoàng hậu nữa.” Hạ Linh Vi thấp giọng nói, tay nàng cầm khăn không biết đang thêu cái gì, nhìn thoáng qua có vẻ là ương uyên hí thủy, “Nghe động tĩnh…… Có phải đại điển đăng cơ đã bắt đầu rồi hay không?”

Du Thư chưa từng nghĩ đến mình sẽ có một ngày ngồi xuống chậm rãi nói chuyện với Hạ Linh Vi như thế này, nghe nàng hỏi vậy liền trả lời: “Đã kết thúc rồi, lúc này đang là thời gian mở tiệc chiêu đãi quần thần tứ phương.”

“Chẳng trách.” Hạ Linh Vi cúi đầu tiếp tục cầm kim chỉ mà bận rộn, trên người nàng là bộ quần áo vải thô mộc mạc, không còn bộ dáng mũ phượng áo gấm hoa lệ như hắn nhìn thấy lúc trước nữa, trên đầu cũng chỉ dùng một nhánh cây khô làm đầu thoa, vừa khả nhân lại vừa thanh lệ thoát tục, ngược lại liền trông có vẻ linh tú hơn vài phần so với ngày xưa.

Vừa nhìn, nàng và Hạ Ngâm Tú quả thật đúng là có vài phần giống nhau.

Hắn do dự một chút, lại nói: “Trước kia ta có gặp qua Hạ cô nương.”

“Ngâm Tú?” Động tác trên tay Hạ Linh Vi dừng lại, nhưng rồi nàng lại lắc đầu, “Hiện giờ Hạ gia rơi vào hoàn cảnh này, nàng có thể yên ổn thế nào đây.”

Du Thư thấy nàng đau lòng, không nhịn được mà nói: “Hoàng thượng nhân từ, sẽ lưu cho nàng một mạng.”

“Phải không……” Hạ Linh Vi lẩm bẩm tự nói, “Vậy cũng tốt.”

Du Thư không có nhiều chuyện để nói, Hạ Linh Vi thoạt nhìn có vẻ là rất bận rộn, nhưng lại không hề lên tiếng bảo hắn rời đi, Du Thư cảm thấy mình quả nhiên là đầu óc có hố, đi thẳng về phòng ngủ một giấc chẳng phải tốt rồi sao, một hai phải tò mò chạy tới xem, đúng là tự mình tìm khổ mà.

Ngay khi hắn vừa chuẩn bị rời đi, Hạ Linh Vi lại nói: “Công tử cảm thấy uyên ương này của ta thêu có được không?”

Du Thư giương mắt nhìn một lúc, không khỏi khen ngợi: “Tay nghề của nương nương rất tốt.”

Khóe miệng của Hạ Linh Vi rốt cuộc cũng lộ ra một chút ý cười, đó có lẽ chính là nụ cười duy nhất của nàng trong nhiều năm qua, “Ta cũng cảm thấy tốt.”

“Đáng tiếc, không thể dùng đến nữa.”

Nàng nhẹ nhàng vuốt lên đôi uyên ương thêu sinh động như thật kia, trong mắt toát ra một chút thương cảm, “Ta vốn cho rằng, người bên cạnh hắn khẳng định chính là Ngâm Tú, nhưng ai ngờ…… Thôi, vốn đã vô duyên, một người sắp chết như ta còn quản nhiều như vậy làm gì.”

“Chỉ là đáng tiếc cho một tay nghề tốt như vậy.”

Hạ Linh Vi đi xong một mũi kim cuối cùng rồi cắt đứt sợi chỉ, nàng cầm khăn trong tay ngó trái ngó phải, trong mắt tràn ngập vui mừng tựa như một nữ hài bình thường.

Không biết vì sao, nhìn thấy nàng như vậy, Du Thư bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng, mặc dù hắn căn bản không hề thân quen với vị Hoàng hậu này, trước đó cũng chưa từng nói qua một câu, nhưng tại nơi lãnh cung thanh lãnh này, hắn lại bỗng nhiên có chút hiểu rõ nàng.

Nàng thật sự thích Tiêu Vị Tân.

“Ta biết trong lòng hắn có người.” Hạ Linh Vi buông khăn xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Du Thư hồi lâu, “Một người trời quang trăng sáng, thanh tuyển thần võ tựa như công tử đây, đích xác không phải là người mà muội muội của ta có thể so bì.”

Du Thư không nghĩ đến việc nàng đột nhiên lại dẫn đề tài tới trên người mình, hắn không khỏi có chút bất ngờ trở tay không kịp, thậm chí còn không hiểu nàng làm sao mà biết được chuyện này.

Hạ Linh Vi tự mình giải thích nghi hoặc cho hắn, “Ngày đó ở Ngự Hoa Viên, hắn cẩn thận tiểu tâm ngươi như vậy, ta đều nhìn thấy.”

Du Thư đỏ mặt, không biết phải mở miệng thế nào.

Hạ Linh Vi cúi đầu nhìn khăn uyên ương trong tay, thở dài: “Thôi, ta nói chuyện này với ngươi để làm gì.”

“Vì sao nương nương lại muốn giết Tiêu Vị Thâm?” Du Thư rốt cuộc vẫn không nhịn được mà buột miệng thốt ra, “Kỳ thật căn bản là không cần phải làm vậy, không phải sao?”

Mặc kệ Hạ thừa tướng thành hay bại đều không liên quan quá nhiều đến Hoàng hậu là nàng, nàng vốn dĩ không cần phải tự mình gánh lấy tội danh thiên cổ.

Hạ Linh Vi lại hơi mỉm cười, “Ta muốn giết liền giết, còn cần đến lý do sao?”

Du Thư nghiêm túc nhìn nàng, cảm thấy cho dù lúc này nàng đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại tựa như thấp thoáng giọt lệ.

Cả đời này của nàng chỉ sợ là thật sự quá khổ sở, vậy nên cho dù đã đến lúc này nhưng nàng vẫn không chịu nói thật.

“Công tử có thể nhận chiếc khăn này giúp ta không?” Hạ Linh Vi bỏ khăn vào trong cái hộp nhỏ trên bàn rồi đẩy qua, “Ngày sau nếu gặp lại Ngâm Tú, hãy thay ta đưa cho nàng.”

“Tỷ muội chúng ta nương tựa lẫn nhau, tương lai nàng xuất giá ta lại không có cơ hội nhìn thấy, thứ này cũng xem như hạ lễ.”

Du Thư cúi đầu vuốt ve cái hộp gỗ nho nhỏ kia, khẽ gật đầu: “Nương nương yên tâm.”

Hạ Linh Vi gật đầu, váy áo trên người bị gió lạnh thổi cho lay động, cả người mảnh khảnh giống như sắp bị gió cuốn bay đi, “Đa tạ công tử bồi ta một hồi, nơi này gió lớn lạnh lẽo, công tử sớm trở về đi, kẻo hắn lo lắng.”

“Hắn” trong miệng nàng là chỉ ai, trong lòng Du Thư cũng biết rõ ràng.

Hắn bỏ hộp gỗ vào trong lòng ngực, đứng dậy cúi đầu thật sâu với Hạ Linh Vi: “Khổ tâm của nương nương, ta đều minh bạch.”

“Đa tạ.”

Hắn đưa lưng về phía Hạ Linh Vi mà nhấc chân rời đi, bỗng nhiên lại nghe nàng nhỏ giọng nói:

“Nếu có kiếp sau, chỉ mong ta cũng có thể tìm được phu quân.”

Du Thư xoay người, thành khẩn nói: “Nương nương cát nhân thiên tướng, nhất định có thể được như ý nguyện.”

Bọn họ cũng đều biết, Hạ Linh Vi không có khả năng được sống, đây chẳng qua chỉ là một kỳ nguyện tốt đẹp trước khi lâm chung mà thôi.

Đợi Du Thư đi rồi, Hạ Linh Vi cũng đứng dậy, bước tới chỗ Du Thư vừa rời đi mà yên lặng đứng ở nơi đó, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên.

Trên bầu trời thái dương rực rỡ, nàng suýt nữa đã quên mất hôm nay là trừ tịch.

Vị công tử kia tới như một cơn gió, rồi lại tựa như một cơn gió mà rời đi, thật khiến người ta hâm mộ.

Hạ Linh Vi cảm thán một tiếng, xoay người chậm rãi đi vào trong nhà.

Những luyến mộ không thể nói ra thời niên thiếu kia của nàng, đời này cũng không cần phải nói ra nữa, chỉ tổ tăng thêm phiền não mà thôi.

Đêm giao thừa muôn nhà sáng đèn, lại đúng lúc tân đế đăng cơ thay đổi niên hiệu, khắp kinh thành một mảnh vui mừng, mỗi nhà đều tràn ngập tiếng cười.

Năm nay lãnh cung cũng phá lệ rực sáng, từ xa đã có thể trông thấy ánh lửa cao đến tận trời, chiếu rọi một mảnh trời đêm lạnh lẽo, quả thực đẹp mắt vô cùng.

Lúc đó Du Thư đang bồi Tiêu Vị Tân uống rượu, còn chưa nói được mấy câu đã nghe Họa Xuân tới báo tin.

Vị nương nương trong lãnh cung kia đã qua đời.