Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 51



Lại qua mấy ngày, Lăng Vương phủ rốt cuộc cũng nghênh đón một đạo thánh chỉ.

Tiêu Vị Tân quỳ gối trước cửa, cung kính khái đầu rồi mới đứng dậy tiếp chỉ, trên mặt y ổn trọng nhìn không ra một chút bại lộ, sai người dẫn lão thái giám tuyên chỉ kia đi lĩnh thưởng, còn mình thì cầm thánh chỉ minh hoàng đi vào thư phòng.

Du Thư đứng đợi đã lâu, thấp giọng nói: “Thuộc hạ chúc mừng Vương gia.”

Tiêu Vị Tân ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thư, ngày mai ta sẽ bắt đầu thượng triều.”

Y thân là thân vương, trên thực tế mấy năm nay vẫn luôn có quan phẩm trong người, chẳng qua đó chỉ là một chức quan nhàn tản, treo cái hư danh ăn quan hướng mà thôi, cơ bản không thể xử lý bất luận một việc liên quan đến triều chính nào, nhưng đạo thánh chỉ này của Tiêu Vị Thâm liền tương đương với việc cho y một nước cờ đầu tiến thẳng vào triều, tuy rằng chỉ là một thái thường thiếu khanh nho nhỏ, nhưng nếu đang tính toán muốn dùng y, ngày sau Tiêu Vị Thâm tất nhiên sẽ đặt y vào vị trí quyền lực trung tâm.

Y yên lặng chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thấy được một chút hy vọng, chỉ cần y có thể tiếp cận vị trí kia, tương lai sẽ càng dễ dàng thi triển tay chân.

Du Thư cũng vì y mà cao hứng.

Tiêu Vị Tân đẩy cửa sổ thư phòng ra, ánh nắng từ bên ngoài lập tức ùa vào trong, y ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, chỉ cảm thấy tâm tình vui sướng.

Đã là tháng tư.

Tiêu Vị Tân bắt đầu thượng triều, Du Thư liền có thêm nhiều thời gian tự do, bọn họ không cần phải một tấc cũng không rời như những lần vào cung lúc trước, nhưng nhiệm vụ cũng không vì vậy mà được giảm bớt, số lượng nhiệm vụ mà Ảnh Thủ đại nhân giao cho bọn hắn còn nhiều hơn cả ngày thường, bởi vì lúc này đã không còn là thời kỳ ngủ đông nữa.

Đại thần trong triều có tới mấy trăm người, trong đó có một bộ phận nhỏ là người do Tiêu Vị Tân xếp vào, một bộ phận khác là đám cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều nấy, cuối cùng là nhóm người bảo thủ, nhóm người này mới chính là chướng ngại lớn trên con đường đoạt vị trong tương lai của Tiêu Vị Tân. Muốn đối phó với bọn họ, có thể mượn sức liền mượn sức, nếu không thể mượn sức, vậy thì diệt trừ.

Việc mà Ảnh Vệ doanh cần làm chính là thu thập nhược điểm của bọn họ, lợi dụng những điều này mà diệt trừ từng người, để Tiêu Vị Tân có thể thuận lợi xếp vào nhân thủ của mình.

Ảnh Bát thở ngắn than dài, sáng sớm liền chạy tới tìm mấy người huynh đệ, trên mặt đều là khổ bức: “Lần này ta đã tính qua, có đi mà không có về, là một quẻ chết.”

“Dẹp đi.” Ảnh Cửu quyến rũ trợn trắng mắt, “Ngươi lần nào ra ngoài mà không nói như vậy, rồi lần nào cũng nguyên vẹn trở về đấy thôi.”

Ảnh Bát u sầu đầy mặt: “Lần này khẳng định là thật rồi, quẻ tương biểu hiện ta thi cốt vô tồn.”

“Trong người ta còn năm mươi lượng bạc, các ngươi thay ta phân đi.” Hắn phiền muộn nói, “Ta cũng không có người thân mật, để lại cũng khác gì ném đi, không bằng cứ phân cho các ngươi dùng, các ngươi nếu có tâm, năm sau lập cho ta cái mồ, ngẫu nhiên đốt chút tiền giấy, đừng để ta làm cô hồn dã quỷ là được, cũng không uổng công chúng ta từng là huynh đệ.”

Mọi người đều là người của Ảnh Vệ doanh, ngày thường đã quen nhìn cảnh sinh tử, đừng nói Ảnh Bát mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều phải diễn một màn như vậy, cho dù thật sự không qua được, bọn họ cũng đều thấy nhiều nên không trách, chỉ là chết mà thôi, đối với bọn họ mà nói đều là chuyện sớm hay muộn.

Du Thư cũng được phân cho mấy lượng bạc, nặng trĩu rất có phân lượng, hắn bảo đảm nói: “Ngươi yên tâm, nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ nhớ dâng hương thay ngươi.”

Ảnh Bát nước mắt lưng tròng tiến lên ôm lấy hắn, “Ta biết ngay chỉ có lão tam mới là đáng tin cậy nhất mà!”

“Ta phải đi rồi.”

Ảnh Bát gạt lệ, xoay người cưỡi ngựa đón ánh mặt trời mà đi, hắn phải đến Hồ Châu một chuyến, nội trong thời gian ngắn sẽ không trở lại.

Đám Ảnh Cửu thấy người đã đi xa liền cợt nhả xoay người đi làm việc của mình. Du Thư biết bọn họ bên ngoài nhìn như không hề để bụng, nhưng kỳ thật trong lòng cũng đều cảm thấy khó chịu, chẳng qua mọi người đều đã quen với việc không hiển lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ mong Ảnh Bát có thể bình an trở về.

Những khi Tiêu Vị Tân không ở nhà, Du Thư liền ra ngoài bôn ba cùng Ảnh Nhị, giơ tay chém người khó tránh khỏi sẽ dính phải máu của những kẻ này, hắn chỉ thong dong lau vết máu trên thân kiếm, sau đó lại tiếp tục dấn thân vào nhiệm vụ tiếp theo.

Tiêu Vị Tân sau khi hạ triều cũng không có hứng thú đi uống rượu cùng nhóm đồng liêu, có khi bận bịu công vụ cả ngày trước sau đều nhớ thương tiểu ảnh vệ, muốn sớm trở về gặp hắn, mà Du Thư mỗi lần đều sẽ tẩy đi mùi máu trên người, sau đó liền giống như thường ngày mà bồi y ăn cơm.

Mặc dù hắn tự nhận là không để lộ ra sơ hở gì, nhưng Tiêu Vị Tân vẫn có thể nhận ra nét u buồn nhàn nhạt giữa hai mày của hắn.

“Có tâm sự sao?” Tiêu Vị Tân quan tâm hỏi.

Du Thư buông đũa lắc đầu: “Không có việc gì, thuộc hạ có lẽ là có chút mệt mỏi.”

Tiêu Vị Tân cũng biết Ảnh Vệ doanh gần đây có động tác khá lớn, trên triều sóng vân quỷ quyệt, Hạ thừa tướng không dám nhắm vào y nhưng cũng không để y vào mắt, y cấp bách cần nhân thủ, chỉ có thể chọn một ít tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà xuống tay, để ngừa vạn nhất.

“Chờ trận này qua đi, ta sẽ để ngươi nghỉ ngơi mấy ngày.” Tiêu Vị Tân đã quen gắp đồ ăn cho hắn, ôn hòa nói.

“Đa tạ Vương gia.” Du Thư gật đầu, hắn kỳ thật cũng không thật sự mệt mỏi, chính là vì hai ngày nay thường xuyên giết người nên có chút tâm quyện thôi, nhưng những lời này cũng không thể nói với Tiêu Vị Tân được.

Trước nay đế vương chi lộ đều ngập trong huyết tinh, nếu trong tay Tiêu Vị Tân vẫn luôn sạch sẽ, y vĩnh viễn sẽ vô duyên với vị trí kia, Du Thư đã hạ quyết tâm muốn đi theo y, tất nhiên hai tay sẽ phải nhuốm máu. Hắn cũng có thể lý giải được nỗi bất đắc dĩ của Tiêu Vị Tân, kể cả khi giết người không phải là mong muốn của hắn, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện làm thanh đao của y.

Có lẽ là vì trong lòng có phiền muộn, Du Thư không nhịn được liền uống một chút. Khi buồn rượu liền trở nên thật dễ uống, vừa lơ đãng liền uống quá nhiều, chờ đến khi hắn phát hiện ra thì người đã có chút say, có điều đầu óc vẫn còn thanh tỉnh.

Tiêu Vị Tân không rõ suy nghĩ trong lòng hắn, gần như là dung túng mặc cho hắn uống, hai người ở trong phòng ngủ trầm mặc đối ẩm, ngược lại liền không mấy động đến thức ăn.

Rượu quá ba tuần, Tiêu Vị Tân cũng có chút say.

“Tiểu Thư……” Tay trái y chống cằm, ở dưới đèn ngắm nhìn Du Thư, trên má có chút ửng đỏ, ánh mắt không còn thanh tỉnh như ngày thường, y nhìn Du Thư không nói lời nào, chỉ lẩm bẩm gọi tên hắn.

Du Thư chỉ có chút hơi say, nghe Tiêu Vị Tân không ngừng gọi tên mình, mỗi một tiếng đều đáp lời, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy y có phân phó gì, tựa như chỉ là vô thức gọi như vậy mà thôi.

“Vương gia uống quá nhiều rồi.” Du Thư thở dài, đứng dậy tự chủ trương mà cầm lấy chén rượu trong tay phải của y, nhẹ giọng nói: “Không thể uống nữa.”

Tiêu Vị Tân bị người lấy đi chén rượu cũng không có phản ứng, mỗi người khi uống say đều sẽ có trạng thái khác nhau, có người khóc lớn đại nháo, có người điên điên khùng khùng, có người lại an an tĩnh tĩnh, có người thì ngã đầu ngủ say như chết, Tiêu Vị Tân say rượu cũng không thất thố, cả người hệt như bị một loại ma lực gì đó phong ấn, hiện ra bộ dáng phản ứng trì độn, người khác nói với y cái gì y cũng không có phản ứng, lại còn ngây ngốc nhìn chằm chằm người khác, hoàn toàn khác xa dáng vẻ cô độc quạnh quẽ cao cao tại thượng lúc bình thường.

Không, không được, Du Thư ngươi phải bình tĩnh, không thể bởi vì Vương gia lúc này nhìn khả khả ái ái mà liền xuống tay nựng mặt y được.

Bằng không đợi sau khi y tỉnh rượu hắn nhất định sẽ phải chết.

Du Thư làm bộ ổn định, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà thỉnh thoảng lại nhìn lén.

Chẳng trách người cổ đại đều thích cái gì mà “ngắm mỹ nhân dưới đèn”, quả nhiên càng nhìn càng thấy đẹp. Làn da trắng của Tiêu Vị Tân dưới ánh nến như lóe lên điểm điểm ánh sáng màu bạch ngọc, ánh mắt mờ mịt mông lung, khóe miệng vẫn luôn mang ý cười, thoạt nhìn có vẻ dễ thân cận hơn vài phần so với mọi khi, không còn là vị tiên nhân băng lãnh khó có thể tiếp cận kia nữa.      

Du Thư nhìn lén một hồi, nhớ tới lần trước ở trong chùa y có nhắc tới chuyện vì tình mà khổ sở, càng thêm tò mò là dạng người gì mới có thể cự tuyệt một Tiêu Vị Tân đẹp như vậy.

“Tiểu Thư……” Tiêu Vị Tân lại bắt đầu lẩm bẩm tự nói, “Ngươi thật là đẹp mắt……”

Du Thư có chút xấu hổ, buông chén rượu liền tâng bốc sếp mình: “Vương gia lớn lên cũng rất đẹp.”

“Thật ư?” Tiêu Vị Tân mê mê hoặc hoặc hỏi hắn, “Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”

Du Thư ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ lên: “Vâng.”

Tiêu Vị Tân cười, y giơ tay thuần thục mà di động khắp trên mặt Du Thư, từ đôi mày đến cái mũi, rồi lại đến bờ môi, ngón tay thon dài trắng nõn kia hơi có chút lạnh lẽo, vẫn luôn dừng ở bên môi của hắn lưu luyến không chịu rời đi, phảng phất như nơi đó có thứ gì hấp dẫn y vậy.

Du Thư cảm thấy môi mình có chút ngứa, nhưng lại không dám kéo tay y ra.

Ai, Vương gia lại học thêm tật xấu là thích sờ mặt hắn, chẳng lẽ hắn thật sự đẹp đến mức có thể làm người ta yêu thích đến nỗi không muốn buông tay sao?

Tiêu Vị Tân lưu luyến không rời thu tay về, thấp giọng nói: “Ta có chút say, ngươi đỡ ta lên giường đi.”

“Dạ.” Du Thư đứng lên, thật cẩn thận mà nâng y dậy, tận lực không để mình chạm phải bất cứ chỗ da nào trên người y, ngưng thở dịch y dần dần tới chỗ mép giường.

Tiêu Vị Tân chỉ là trông có vẻ nhu nhược, nhưng thể trọng và chiều cao lại không thể kém hơn những nam nhân khác, Du Thư lùn hơn y nửa cái đầu, đỡ một nam nhân thành niên đã hoàn toàn say rượu liền phải dùng toàn bộ sức lực, từ chỗ bàn đi đến giường chỉ cách một tấm bình phong, nhưng hắn lại cảm thấy trên vai cực kỳ nặng nề, cả người Tiêu Vị Tân đều dồn hết trọng lực đè ở trên người hắn.

Khó khăn lắm mới đặt y nằm xuống giường, Du Thư lại đứng dậy đi rót một chén nước ấm, đỡ y ngồi dậy uống nước. Nhưng người say căn bản là không chịu phối hợp, nước đút tới bên miệng liền từ bên trong chảy ra, thấm ướt cả nửa bên tấm chăn.

Du Thư thở dài, đành phải buông chén xuống, lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm chăn sạch sẽ đắp lên cho y, thử thăm dò hỏi: “Vương gia, ngài có muốn trước tiên nghỉ ngơi một chút hay không?”

Tiêu Vị Tân hai mắt mờ mịt nhìn hắn, giống như không hiểu hắn đang nói gì, Du Thư thấy bộ dạng này của y liền phỏng chừng người này khẳng định là đã uống đến ngốc rồi, nghĩ thôi cứ để y nghỉ ngơi, liền không quấy rầy nữa.

Đắp chăn đàng hoàng xong xuôi, hắn vừa định rời khỏi, nhưng mới vừa đi được một bước lại phát hiện vạt áo của mình đã bị người nắm chặt, cúi đầu liền thấy bàn tay của Tiêu Vị Tân đang nắm lấy vạt áo của mình, y nhìn chằm chằm hắn, thì thầm: “Tiểu Thư, đừng đi.”

Giọng nói đó vừa mềm vừa nhẹ, mang theo một chút dụ hoặc khó có thể miêu tả.

Lỗ tai Du Thư ngứa ngáy, đành phải nghe lời mà ngồi trở về.

Làm sao bây giờ, Vương gia nhà ta quá đẹp, ta rất muốn chọc chọc mặt y.

Không được, phải nhịn xuống, ý tưởng này thật biến thái, Du Thư ngươi không thể như vậy.

Phải có chuẩn tắc của một thẳng nam quốc tế.

Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ khắc chế bản thân, Tiêu Vị Tân lại bỗng nhiên mạnh mẽ kéo hắn xuống, Du Thư không hề phòng bị liền mất trọng tâm ngã vào trên người y, lập tức sợ tới mức mồ hôi lạnh túa ra.

Xong rồi, sẽ không bị đánh chết đấy chứ?

Hắn vừa định hỏa tốc đứng dậy, lại phát hiện eo của mình đã bị người gắt gao siết chặt, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện này là như thế nào thì trên môi đã truyền đến một mảnh xúc cảm mềm mại ấm áp.

Du Thư mở to hai mắt nhìn, không cách nào tiếp thu được tin tức hiện tại.

Hắn nhìn thấy mặt của Tiêu Vị Tân gần trong gang tấc, mũi y dựa gần vào mũi mình, môi…… cũng dựa gần vào môi mình.

Tiêu Vị Tân chỉ nhẹ nhàng dùng môi bao lấy bên ngoài môi của hắn, cũng không có bước hành động xâm phạm tiếp theo, ngây ngô tựa như một hài đồng vụng về, thật cẩn thận ôn ôn nhu nhu mà thử, dường như rất sợ hắn sẽ tức giận.

Du Thư bị y ôm chặt vào trong ngực quên mất giãy giụa, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa đã cho rằng mình đang nằm mơ.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Vị Tân tựa hồ như đã mệt nhọc, rất nhanh liền nhắm mắt lại, đôi tay siết chặt trên eo hắn cũng buông lỏng, hô hấp đều đều mềm nhẹ, hẳn là đã ngủ rồi.

Du Thư lập tức tránh khỏi cái ôm của y, thất hồn lạc phách mà chạy như bay ra ngoài, suýt nữa đã bị tấm bình phong vướng ngã, lỗ mãng hấp tấp hoàn toàn không giống tính cách của hắn.

Mà khi hắn vừa ra khỏi phòng, Tiêu Vị Tân vốn dĩ say rượu nằm trên giường lại mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh, bộ dáng hoàn toàn không giống như là đang say.

Y giơ tay sờ sờ lên môi mình, có chút thở dài.

Quá uất ức.