Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 54



Ngay ngày hôm sau, trong cung liền truyền đến một “tin vui”—— La quý phi có thai.

Vừa nghe nói đến tin tức này, Tiêu Vị Tân chỉ cười lạnh một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục xử lý công vụ trong tay, “Án binh bất động.”

“Dạ.” Tạ Phi Viên đáp.

“Chỗ Lý Lương có dị động gì không?” Tiêu Vị Tân nhớ tới chuyện này, “Đã tìm được bằng chứng lão ta cấu kết với Tây Nhung chưa?”

Tạ Phi Viên cúi đầu trả lời: “Lão hồ ly kia rất cẩn thận, mấy ngày nay vẫn luôn an phận không có hành động gì, thuộc hạ tạm thời không có phát hiện mới.”

“Tiếp tục theo dõi.” Tiêu Vị Tân nói, “Hãn Vương Tây Nhung vừa chết không lâu, bên kia tạm thời sẽ không có động tác gì lớn, bất quá sớm hay muộn cũng sẽ lòi đuôi cáo, ngươi cho người giám sát gắt gao cho ta.”

Tạ Phi Viên gật đầu, xoay người rời khỏi thư phòng.

Tiêu Vị Tân xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lẳng lặng nhìn cây lê kia hồi lâu, bỗng nhiên thở dài.

Cũng không biết lúc này Tiểu Thư đang làm gì.

Giờ phút này, Du Thư đang theo dõi một nam nhân, người này chính là Hạ Hoài Chương vừa được gỡ bỏ lệnh cấm túc. Lần trước bởi vì chọc giận Tiêu Vị Thâm nên bị bắt nhốt ở nhà một tháng, hai hôm trước vừa “mãn hạn tù”, đến hôm nay lại bắt đầu ra ngoài lêu lổng, Ảnh Thủ đại nhân phân phó theo dõi nhất cử nhất động của hắn, Du Thư tiếp lệnh liền một tấc cũng không rời mà đi theo phía sau.

Kỳ thật trong nguyên tác, Hạ Hoài Chương cũng không tính là BOSS lớn, quá lắm cũng chỉ coi như một vai ác, lại còn là cái loại không có đầu óc hay kéo chân sau người khác. Hắn đại khái là từ nhỏ bị Hạ phu nhân cưng chiều quá mức, một bụng bao cỏ, trong đầu nhét đầy phế liệu vàng (ý là chuyện người lớn), không có lấy một chút suy nghĩ đứng đắn, nhưng cố tình lại là một kẻ cuồng vọng tự cao tự đại mà còn không tự biết, nếu không có phụ thân là Thừa tướng thì loại tra nam như hắn đã sớm bị người khác đánh chết không biết bao nhiêu lần.

Du Thư theo hắn nguyên một ngày, cũng không thấy hắn làm nổi một chuyện chính sự gì. Sáng sớm vừa ra cửa liền cùng người đi uống rượu, uống đến chiều thì đi trà lâu nghe tiểu khúc, buổi tối chạy thẳng đến thanh lâu kỹ viện, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn bốn chữ ngợp trong vàng son, giống như sợ người khác không biết mình là một kẻ ăn chơi trác táng vậy.

Du Thư nấp trong chỗ tối tò mò vuốt cằm, thứ kia của Hạ Hoài Chương cực nhỏ đã gần như là chuyện mà mọi người đều biết, không nói đến cái khác, chỉ riêng việc thứ đó nhỏ như vậy, hắn lấy đâu ra tự tin mà mỗi ngày đều xuất nhập thanh lâu chứ? Bộ không cảm thấy tự ti sao?

Như vậy ngẫm lại, hắn vẫn có chút đồng tình với Hạ thừa tướng, sinh ra một đứa nhi tử không khác gì đồng đội heo như thế, không những không làm mà còn giỏi phá, khó trách Vương gia nhà bọn họ dù thế nào cũng không để hắn vào mắt, lưu lại cho hắn một cái mạng chó chính là để hắn tiếp tục kéo chân sau của Hạ thừa tướng.

Tỷ như lúc này, Hạ Hoài Chương kia uống quá nhiều lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, ôm mỹ nhân cùng đám hồ bằng cẩu hữu nói ẩu nói tả.

“Lần này bị cấm đoán, lão tử thật con mẹ nó quá oan, thứ hỗn trướng Tiêu Vị Thâm kia cũng dám làm vậy với ta!”

“Hắn cho rằng mình là ai chứ? Nếu không có cha ta, hắn nào có thể ngồi an ổn trên chiếc long ỷ kia?”

“Cha ta đã sớm bất mãn với hắn, một ngày nào đó thật sự chọc giận hắn, dứt khoát——” Hạ Hoài Chương cười ha ha, cúi người hôn thật mạnh một cái lên người mỹ nhân, đắc ý nói: “Ta thứ tốt gì mà chưa từng hưởng qua, chỉ duy nhất chưa từng ngồi thử long ỷ thôi!”     

Đám người đi cùng Hạ Hoài Chương liền hai mặt nhìn nhau, loại lời nói đại nghịch bất đạo này cho dù có cho bọn họ một vạn lá gan cũng không dám hó hé, chỉ có thể cúi đầu làm bộ uống rượu, mà mặt mày các cô nương kia cũng đều bị dọa cho trắng bệch.

Loại đồng đội heo này, về sau chết như thế nào cũng không biết.

Du Thư trợn trắng mắt, vô lực mà phun tào hắn, vả lại thiên hạ này dù thế nào cũng là của họ Tiêu, còn đến phiên người của Hạ gia nhớ thương sao?

Nếu Hạ thừa tướng mà có mặt ở hiện trường, rất có khả năng sẽ lập tức nhào tới bóp cổ tên cẩu nhi tử này.

Hạ Hoài Chương không hề nhận ra vẻ khác thường của những người khác, lại uống lên vài chén rượu mà tiếp tục nói bậy: “Nếu lão tử được làm hoàng đế, việc đầu tiên chính là phải kéo Tiêu Vị Tân lên giường hưởng thụ một phen!”

“Mỗi lần thấy hắn tâm ta liền ngứa ngáy, cũng không biết nếu nếm thử thì sẽ là tư vị gì.”

“Lần nào gặp ta hắn cũng đều giả vờ thanh cao, xem thường ai chứ? Ngay cả Tiêu Vị Thâm ta cũng không thèm để trong lòng, huống chi là một con ma ốm?”

Du Thư ở chỗ tối nghe hắn ô ngôn uế ngữ nhục nhã Tiêu Vị Tân, bàn tay lặng lẽ siết chặt, vốn đang mang tâm thái ở đây xem náo nhiệt, nhưng vừa nghe thấy tên của Vương gia nhà mình liền không thể nhịn được.

Loại rác rưởi như Hạ Hoài Chương, cũng xứng mơ ước Vương gia nhà bọn hắn sao?

Nếu không vì hiện tại đang làm nhiệm vụ, Du Thư chỉ sợ là phải lao ra tẩn hắn một trận rồi tính sau.

Hắn nhắc nhở bản thân lúc này đang là thời kỳ then chốt, không thể làm rối loạn đại cục, về sau còn có rất nhiều cơ hội để thu thập Hạ Hoài Chương, chờ đến lúc phụ thân hắn ngã ngựa, ngày tàn của hắn cũng không còn xa nữa.

Bút trướng này trước tiên cứ ghim lại đã, về sau chậm rãi tính sổ.

Theo dõi một ngày, Du Thư nhìn nhìn thời gian thấy không sai biệt lắm, liền lặng yên không một tiếng động rời đi. Nhưng trong đầu đều là bộ dáng làm càn lang hổ kia của Hạ Hoài Chương, trước kia hắn cũng đã ghê tởm kẻ này thời khắc đều nhớ thương Vương gia nhà mình, nhưng hiện giờ ngoại trừ ghê tởm, đặc biệt còn có một ý nghĩ chỉ muốn không màng tất cả mà lao ra, thậm chí bàn tay trái của hắn cũng đã ngo ngoe rục rịch, muốn phóng ra tụ tiễn có tẩm kịch độc giết chết hắn.

Nhưng hắn vẫn luôn nỗ lực nhẫn nại, khó khăn lắm mới có thể khắc chế được bản thân.

Trên đường hồi phủ, Du Thư vẫn luôn tự hỏi về vấn đề này, hắn tự nhận mình cũng không phải là một người hay xúc động, mấy năm nay quản lý cảm xúc gần như không có sơ hở, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hạ Hoài Chương biểu đạt mơ ước của mình đối với Tiêu Vị Tân trước mặt người ngoài, nhưng những lần trước hắn đều có thể bình tĩnh mà ngồi nghe tên này đánh rắm, nhưng hiện tại lại không thể chịu được nữa.

Vừa rồi trong một nháy mắt đó, hắn đã thật sự phẫn nộ đến mức muốn giết Hạ Hoài Chương.

Du Thư trầm mặc trở về, hắn cảm thấy bản thân có chút không thích hợp, rồi lại không thể nói rõ được là vì sao. Nhiều năm như vậy, Tiêu Vị Tân vẫn luôn là trụ cột tinh thần của hắn, hắn nghĩ rằng mình sẽ luôn đi theo phía sau y, nếu vẫn luôn tiếp tục như vậy, tương lai cũng có thể có cho mình một thân phận tự do, đường đường chính chính mà đứng ở phía sau y, chưa từng cầu mong điều gì khác, chỉ giống như một vị bằng hữu là tốt rồi.

Gió đêm thổi qua mang đến một tia lạnh lẽo, Du Thư dừng chân đứng trên nóc nhà dân, khoanh tay nhìn một mảnh tĩnh lặng ở phía dưới, mọi ngọn đèn dầu đều đã tắt, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác ngoài vầng trăng treo trên đỉnh đầu.

Lần đầu tiên, Du Thư cảm thấy bản thân như đang lâm vào một loại mê mang mờ mịt, tựa như một nhà lữ hành nhiều năm kiên trì giờ đây lại bỗng dưng lạc lối.

Y thích cái gì của mình chứ?

Nhưng ánh trăng thì chỉ biết lặng im.

——————

Năm ngày kỳ hạn nói dài không dài nói ngắn không ngắn, mấy ngày nay Du Thư vẫn luôn bôn ba ở bên ngoài, mà bước chân của Tiêu Vị Tân thì cũng không hề dừng lại, sự tín nhiệm của Tiêu Vị Thâm đối với y không tính là quá sâu, nhưng hiện tại ngoại trừ y, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

Để lót đường cho y, Tiêu Vị Thâm đã ra nhiều động tác rất lớn, liên tiếp chém một mạch nhân thủ của Hạ thừa tướng, trong khi Tiêu Vị Tân thì lại bất động thanh sắc, nương theo bàn tay của Thẩm Thanh Ngọc mà xếp người của mình vào thượng vị.

Tiêu Vị Thâm sẽ không bao giờ ngờ được, Thẩm Thanh Ngọc mà hắn cho rằng là một người trung lập, kỳ thật đã sớm âm thầm đạt thành hiệp nghị với Tiêu Vị Tân.

Hạ thừa tướng tổn thất thảm trọng nhưng lại không dám nhiều lời, hành sự lần trước lão đã để lộ ra mũi nhọn của mình, hơn nữa Hạ Hoài Chương lại là đứa không đáng tin cậy, đã có người bẩm báo những ngôn luận kinh thiên động địa vào hai ngày trước của Hạ Hoài Chương lên ngự tiền, khiến cho Tiêu Vị Thâm nổi trận lôi đình, Hạ thừa tướng cho dù có quyền thế ngập trời đến đâu cũng không dám che chở cho nhi tử trong chuyện này, chỉ có thể cúi đầu để mặc cho Tiêu Vị Thâm ra tay.

Tiêu Vị Thâm cũng không thể thật sự làm dao động căn cơ của Hạ gia, nên chỉ mượn dịp này mà thay đổi một vài bộ mặt trên triều đình, cho rằng bản thân sẽ có thể an giấc một thời gian, nào có thể dự đoán được mình chỉ đang may áo cưới giúp cho Tiêu Vị Tân. Hơn nữa La quý phi vừa truyền đến tin tức có thai hai tháng, tâm tư của Tiêu Vị Thâm cũng không hoàn toàn đặt lên việc triều chính nữa, chỉ cần La quý phi thật sự có thể sinh được hài tử, nền tảng lập quốc liền được củng cố.

Xem ra vị quốc sư kia đã tính không sai, Tiêu Vị Thâm lại càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.

Sau khi hạ triều, Tiêu Vị Tân trên đường trở về vẫn luôn nghĩ tới thần sắc tối tăm trên mặt Hạ thừa tướng, lại so sánh với vẻ mặt hả hê đắc ý kia của Tiêu Vị Thâm, chỉ cảm thấy trò hay chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Cho dù Hạ thái hậu còn ở, nhưng hạt giống mâu thuẫn đã được chôn xuống giữa hai kẻ này, không lo ngày sau sẽ không xé rách mặt.

Tiêu Vị Tân cách thật xa mà trao đổi tầm mắt với Thẩm Thanh Ngọc, từng người đều rời đi theo hai hướng khác nhau.

Hồi phủ không nhìn thấy Du Thư, y nhíu mày hỏi: “Hắn đi đâu rồi?”

Tạ Phi Viên cũng không hiểu ra sao: “Hôm nay ta chưa an bài nhiệm vụ cho hắn, ở huấn luyện doanh cũng không thấy đâu, kỳ quái, tiểu hỗn đản kia cũng sẽ không tự mình chạy loạn.”

Sắc mặt Tiêu Vị Tân trầm xuống, y vẫn luôn đếm từng ngày trôi qua, hôm nay vừa vặn là ngày thứ sáu, vốn tưởng rằng sau khi hạ triều liền có thể nhận được đáp án của Tiểu Thư, không ngờ mình thế nhưng lại chụp phải khoảng không, lòng tràn đầy vui mừng đều như công dã tràng.

Không thể có chuyện trùng hợp như vậy, chẳng lẽ…… Tiểu Thư vì muốn tránh né mình, mà lén lút chạy trốn rồi?

Tiêu Vị Tân không nhịn được mà suy nghĩ đến khả năng này, rồi lại cảm thấy xác suất là rất nhỏ, phương thức huấn luyện của nhóm ảnh vệ rất tàn khốc nhưng không có lấy một người dám chạy trốn, nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Tạ Phi Viên xuất thân là một sát thủ, tất nhiên cũng hiểu biết cách thức ngự hạ.

Kế ước bán thân của bọn họ đều nằm trong tay của Tạ Phi Viên, không có tịch khế bọn họ liền một bước khó đi, ngay cả một chút đường sống đứng đắn cũng không tìm được. Hơn nữa, trong người bọn họ đều có một loại độc tố luôn luôn âm thầm hoạt động, không có bất luận một chút đau đớn nào, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, chỉ cần mỗi năm đúng giờ uống vào một viên giải dược liền bình an không có việc gì. Nhưng nếu không có giải dược này, qua kỳ hạn sẽ liền thất khiếu đổ máu mà chết.

Ảnh Vệ doanh trói buộc bọn họ không chỉ bằng một tầng gông cùm xiềng xích, muốn rời đi gần như là không có khả năng, trừ phi bọn họ chết đi.

Tiêu Vị Tân không cảm thấy Tiểu Thư sẽ bỏ trốn, nhưng y ở trong phủ chờ mãi chờ mãi cũng không thấy người trở về, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo âu, hoài nghi có phải hắn đã thực sự chạy rồi không.

Nếu hắn thật sự không màng tất cả mà đào tẩu, không nói đến vấn đề tịch khế, nhưng thứ độc kia thì phải làm sao bây giờ?

Tiêu Vị Tân trước tiên thế nhưng lại không vì hắn bỏ chạy mà phát hỏa, ngược lại chỉ lo lắng chuyện hắn không có giải dược, y đi qua đi lại trong thư phòng, “Ngươi phái người ra ngoài đi tìm, nhất định phải mang được người về!”

Tạ Phi Viên vẻ mặt mộng bức: “Vương gia, không đến mức đó đi? Ảnh Tam hài tử kia không có khả năng sẽ tự mình đào tẩu, hắn luôn luôn ổn trọng, có chuyện gì đáng để hắn chạy ra ngoài như vậy chứ?”

Tiêu Vị Tân muốn nói ngươi thì biết cái gì, nhưng lời đã tới bên miệng rồi lại nuốt vào, “Bớt vô nghĩa, đi mau.”

Tạ Phi Viên đành phải bất đắc dĩ trở lại Ảnh Vệ doanh, triệu tập toàn bộ những ảnh vệ không có nhiệm vụ lại một chỗ: “Mau đi tìm nhãi ranh Ảnh Tam kia về đây cho ta, lão tử muốn lột da hắn!”

Ảnh Nhị vô cùng khiếp sợ.

Ảnh Thất ôm đao vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Ảnh Thập cảm thấy Ảnh Thủ đại nhân có khả năng là điên rồi.

Ảnh Tam chính là hình tượng mẫu mực nhất của Ảnh Vệ doanh, hắn mà dám chạy trốn, trừ phi trời sập.

Nhưng mọi người cũng không dám lên tiếng, lập tức đứng dậy nhận lệnh, lặng lẽ chạy khắp thành tìm người.

Mà giờ phút này, Du Thư cũng đồng thời đang trở về vương phủ, hắn ở ngoài thành suy ngẫm cả ngày, tự viết cho mình một đại thiên bản thảo rồi mới gấp gáp trở về, chỉ là hắn không hề hay biết rằng, một ngày không thấy bóng dáng của mình, toàn bộ Ảnh Vệ doanh đều đã gà bay chó sủa.

Khi trăng treo trên đầu cành liễu, Du Thư rốt cuộc cũng về tới vương phủ, xa xa vẫn có thể nhìn thấy ánh nến trong thư phòng của Tiêu Vị Tân.

Chưa ngủ sao?

Du Thư hít sâu một hơi, đẩy cửa sổ nhảy vào trong phòng, tuy rằng Tiêu Vị Tân không cho phép hắn đi đường cửa sổ, nhưng thói quen nhiều năm cũng không dễ dàng như vậy mà sửa được.

Tiêu Vị Tân ngồi dưới ánh đèn, phát ngốc nhìn quyển sách đang mở ra trên bàn, đôi mắt ảm đạm mất mát, ngay cả tiếng mở cửa sổ cũng không nghe thấy.

Du Thư gãi gãi đầu, hít sâu một hơi đi qua, thấp giọng nói: “Vương gia, thuộc hạ đã tới.”

Tiêu Vị Tân bất chợt quay đầu, quả nhiên nhìn thấy hắn một thân hắc y đang bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, y ngây người nhìn trong chốc lát, “Ngươi…… không đi?”   

“Đi?” Du Thư khó hiểu, “Đi đâu?”

Lại qua một cái chớp mắt, Tiêu Vị Tân bỗng nhiên đứng dậy một phen ôm chặt lấy hắn, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, “Tiểu Thư……”

Du Thư bị động tác bất ngờ này của y làm cho hoảng sợ, hơn nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng.

Tiêu Vị Tân lo lắng cả một ngày, y biết khả năng dịch dung của Du Thư rất cao siêu, nếu như hắn thật sự ra khỏi thành, có khả năng đời này đều không thể tìm được, y rất sợ hắn sẽ thật sự không màng tất cả cũng muốn rời khỏi mình, các loại ý niệm đều xẹt qua một lần ở trong lòng.

Cũng may, hắn đã trở lại.

Du Thư hơi nghiêng đầu khó hiểu, dở khóc dở cười nghĩ tới một khả năng.

Vương gia sẽ không cho rằng hắn bỏ trốn đấy chứ?

Tiểu kim khố còn chưa mang theo, sao có thể cứ như vậy mà đi được.