Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 61



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Vị Minh ôm chén trà, vẫn còn có chút thấp thỏm: “Hoàng huynh đột nhiên coi trọng chúng ta như vậy, ta thật không quen.”

“Bên cạnh hắn không có người có thể trông cậy, tất nhiên sẽ liền nhớ tới chúng ta rồi.” Trên mặt Tiêu Vị Tân treo một nụ cười châm chọc lương bạc, “Với loại đầu óc ‘gan dạ sáng suốt’ kia của hắn, năm đó nếu không có lão tặc Hạ Mậu An kia ở phía sau chỉ điểm, hay vị mẫu thân hồ ly tinh kia của hắn không câu dẫn phụ hoàng, ngôi vị hoàng đế còn đến lượt hắn ư?”

Tiêu Vị Tĩnh cũng cười nhạo: “Còn phải nói sao? Năm đó thời điểm tất cả chúng ta còn ở thư phòng đọc sách, trong số mười mấy huynh đệ chỉ riêng công khóa của hắn là kém cỏi nhất, ngay cả Thái phó cũng nói hắn không có ngộ tính, ngu dốt khó mà khai hóa.”

“Hắn cũng xứng để so sánh với hoàng trưởng huynh sao?”

Ba người ngồi ở thư phòng khinh thường mỉa mai Tiêu Vị Thâm từ đầu đến đuôi, Tiêu Vị Minh vuốt mông ngựa mà nói: “Phải nói Thất ca vẫn là lợi hại nhất, đến bây giờ mỗi một bước đi đều không có sai lầm, hệt như trong dự đoán của ngươi.”

“Kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?”

Tiêu Vị Tân trầm tư một lúc lâu: “Nếu Tiêu Vị Thâm đã an bài cho ngươi tiến vào Trấn Bắc đại doanh rèn luyện, vậy cứ ấn theo lời của hắn mà làm, sáng sớm ngày mai liền cho người đi đưa tin.”

“Phải nhớ, đến doanh trại rồi thì đừng gây chuyện nữa, lấy điệu thấp làm đầu. Hiện giờ Trấn Bắc đại doanh đang nằm trong quyền kiểm soát của Hà Cần, mà kẻ này lại là vây cánh của Hạ Mậu An, đến lúc đó thế cục tất sẽ khó khăn cho ngươi. Ngươi cố gắng chịu đựng, đừng để bị hắn dễ dàng chọc giận, ngàn vạn không thể xằng bậy.”

“Huống hồ, dù nói thế nào đi nữa thì ngươi vẫn là thân vương, hắn cũng không dám quá phận.”

Tiêu Vị Minh gật đầu bảo đảm với y: “Thất ca ngươi yên tâm, lần này ta tuyệt đối sẽ không gặp rắc rối nữa đâu!”

Tiêu Vị Tân vẫn không ôm hy vọng gì đối với loại tính tình xúc động kia của hắn, nhưng cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào việc này. Toàn bộ kinh thành ai cũng đều biết Tần Vương tính tình xốc nổi, thường xuyên gây họa chuốc vạ vào người, Tiêu Vị Thâm đặt hắn ở địa bàn của thủ hạ của Hạ Mậu An mà rèn luyện, vốn dĩ cũng là vì có ý tứ muốn ngáng chân bọn người kia, nếu như Hà Cần thật sự làm ra hành vi gì quá khích chọc cho Tiêu Vị Minh động thủ, vừa vặn liền có thể tìm ra lý do để thay thế kẻ này.

“Vậy ta đây liền thành thành thật thật mà đi Đại Lý Tự sao?” Tiêu Vị Tĩnh lười biếng nói, “Nơi đó ta thật sự cũng không mấy ham thích.”

“Còn lựa chọn nào khác hay sao?” Tiêu Vị Tân cúi đầu vẽ vẽ trên giấy viết, “Bố cục quan hệ trên triều rắc rối phức tạp, chúng ta vẫn phải luôn ẩn nhẫn ngủ đông dưới mí mắt của Hạ Mậu An nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đổi lấy được cục diện ngày hôm nay, nhân lực mà Tiêu Vị Thâm có thể điều động thật sự hữu hạn, ngươi trước tiên cứ kiên nhẫn ở đó một thời gian, chờ ta tìm được cơ hội thích hợp, đến lúc đó tất nhiên sẽ nghĩ cách để ngươi ra ngoài.”     

Tiêu Vị Tĩnh câu được câu không mà đáp lời, “Mà này, bên ngoài vừa nháo ra khá lớn, gọi là khởi nghĩa quân gì đó, đệ tính toán xử lý như thế nào?”

“Không xử lý.” Tiêu Vị Tân nhàn nhạt nói, “Đó là tai họa do Tiêu Vị Thâm chuốc lấy, cứ để cho chính hắn gánh vác. Hơn nữa trước mắt quy mô của khởi nghĩa quân còn chưa thể coi là quá lớn, ta đã phái người đi đến Hồ Châu thăm dò tình huống, bên kia rốt cuộc như thế nào, rất nhanh là có thể biết được thôi.”

“Chậc.” Tiêu Vị Tĩnh thở dài, “Ta thấy, vị hoàng huynh bại gia chi tử này của chúng ta thật sự có thể phá hủy cơ nghiệp hàng trăm năm của tổ tiên, ngày sau xuống địa phủ, hắn lấy đâu ra thể diện mà đi đối mặt với bọn họ, rõ ràng không phải là một vị hoàng đế xứng chức.”

Tiêu Vị Tân trầm mặc không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào mặt bàn mà xuất thần.

Giữa trưa, thời điểm sắp sửa dùng bữa, hai người bọn Tiêu Vị Minh phi thường không có ánh mắt mà ở lại cọ cơm, Tiêu Vị Tân ngại hai người bọn họ vướng bận, nhưng lại không tìm được lý do để đuổi người đi, ba huynh đệ cũng đã hơn nửa năm không ở cùng nhau ăn một bữa cơm tử tế, khó khăn lắm mới có cơ hội, về tình về lý, nếu như y không bồi bọn họ thì quả thực là không thể nào nói nổi.

Đối với chuyện này, Du Thư cũng phi thường thiện giải nhân ý, tự giác mà trở về nhà ăn của Ảnh Vệ doanh ăn cơm, hắn đã sớm hỏi thăm qua, hôm nay có chân vịt to.

Vui quá.

Ảnh Nhị bưng chậu cơm ngồi xuống, quả nhiên còn rất tri kỷ mà mang theo chân vịt cho hắn, ôn nhu nói: “Mau ăn đi.”

“Đa tạ.” Du Thư giương mắt, quen thuộc mà gắp chân vịt vào trong chén của mình.

Tuy rằng có rất nhiều huynh đệ, nhưng Du Thư và Ảnh Nhị lại xem như hai người có quan hệ thân thiết nhất. Đều là chiến hữu cùng nhau trưởng thành, năm đó lại là cộng sự tốt của nhau, mức độ ăn ý giữa hai người cũng đã sớm đạt thành một thể, có đôi khi không cần nhiều lời cũng có thể biết người kia đang nghĩ gì, mà Ảnh Nhị cũng là người quan tâm hiểu biết hắn nhất ở nơi này, nói là thân huynh đệ cũng không quá.

Ảnh Nhị ôm chậu cơm trầm ngâm thật lâu cũng không thấy động đũa, do dự một lát mới nhỏ giọng hỏi hắn: “Lão tam, chuyện giữa ngươi và Vương gia…… rốt cuộc là như thế nào?”

“Hửm?” Du Thư cắn chân vịt nhìn hắn, ánh mắt có chút trốn tránh, “Có ý gì?

Ảnh Nhị trời sinh chân chất phẩm tính thuần lương, tuy mang vóc người cao lớn dáng người kiện thạc, nhưng lại có tính cách thích chiếu cố săn sóc cho người khác, giặt quần áo nấu cơm mọi thứ đều làm được, thậm chí còn biết cả thêu thùa may vá. Mấy huynh đệ ở Ảnh Vệ doanh không ai là không được hắn chăm sóc, y phục hay quần cộc rách tất cả đều nhờ có hắn giúp đỡ khâu vá sửa chữa, có thể nói, hắn hoàn toàn xứng đáng đảm đương vai trò đại ca ở trong doanh, ai nấy cũng đều rất tôn kính hắn.

Hắn cố ý đè thấp giọng nói: “Đừng giả ngơ, ta nhìn ra rồi.”

“Ngươi có biết……”

Du Thư “suỵt” một tiếng, nuốt xuống một miệng thịt vịt mới trả lời: “Thay huynh đệ giữ bí mật đi.”

Ánh mắt của Ảnh Nhị có chút phức tạp, hắn lớn hơn Du Thư 4 tuổi, từ nhỏ đã biết đứa nhỏ lão tam này không giống như những người khác, không chỉ có bộ dáng sáng sủa ưa nhìn nhất trong số mọi người, mà tính tình cũng cứng cỏi hơn bất kỳ ai, chỉ làm một ảnh vệ thực sự quá đáng tiếc, hắn cũng từng nghĩ, về sau nếu Ảnh Tam trở thành Ảnh Thủ, bản thân sẽ dốc hết sức lực phụ trợ không để hắn phải khó xử.

Hắn biết Ảnh Tam tương lai sẽ không chỉ dừng lại tại nơi này, sớm hay muộn cũng sẽ có một phen đại sự nghiệp. Nhưng khi hắn phát hiện ra giữa Ảnh Tam và Vương gia có mối quan hệ không thể nói rõ, tính tình ưa nhọc lòng kia lại bắt đầu tái phát, cũng vì chuyện này mà sầu não suốt đêm không được an giấc.

“Muốn ta giữ bí mật tất nhiên là không thành vấn đề. Nhưng ngươi phải biết rằng, tâm tư của các chủ tử đều cực kỳ khó đoán. Hôm nay hắn yêu thích thứ mới mẻ, đặt ngươi vào trong lòng bàn tay mà sủng ái, nhưng trên đời này có quá nhiều mỹ nhân, ngày sau hắn lại muốn nếm thử thứ mới mẻ khác, ngươi còn có thể làm thế nào đây?”

“Xưa nay lấy sắc thờ người, hơn phân nửa đều không có kết cục tốt.”

Du Thư ngậm chân vịt an tĩnh nghe hắn nói, cũng không mở miệng phản bác. Hắn biết nỗi lo lắng của Ảnh Nhị là rất đúng, dù là thời cổ đại hay hiện đại cũng vậy, thứ khó có thể chống lại sự khảo nghiệm của thời gian nhất chính là nhân tính, đặc biệt là nhân tính của những kẻ thượng vị.

Đến tận lúc này hắn cũng không biết vì sao Tiêu Vị Tân lại thích mình, lại càng không biết khi nào y sẽ ghét bỏ, giữa nam và nữ còn chẳng thấy bao nhiêu mối tình thiên trường địa cửu, nói gì đến giữa hai nam nhân, e là chỉ có những câu chuyện trong tiểu thuyết đam mỹ mới có được kết cục hoàn mỹ, hắn biết con đường này có lẽ là không nên đi, mà tương lai cũng không phải là không có lựa chọn nào tốt hơn.

“Tới ngày đó rồi nói sau.” Du Thư than nhẹ một tiếng, “Nhắc nhở của ngươi ta sẽ ghi tạc trong lòng.”

Nếu hắn đã lựa chọn tiến về phía trước một bước, vậy thì đừng nên hối hận. Đêm đó, ánh mắt của Tiêu Vị Tân khi y nhìn mình thật sự có hàm chứa sự ôn nhu, đối với một người phải trải qua mười lăm năm trong cô độc và vắng lặng như hắn mà nói, đó chính là một sự dụ hoặc trí mạng, khi đó hắn căn bản là không có năng lực để cự tuyệt.

Ai mà không muốn có được một phần tình yêu nồng hậu, chân thành tha thiết kia chứ?

Huống chi, Du Thư cảm thấy hai người đều là nam nhân, đào đâu ra nhiều thảm kịch tình yêu ngươi chết ta sống đến như vậy, thích nhau liền ở bên nhau, qua mấy năm không yêu nữa thì tách ra, mỗi người đi con đường khác nhau làm việc mình nên làm, trên đời này cũng không có chuyện rời khỏi một người liền không sống nổi.

Nói trắng ra chính là, nếu như Tiêu Vị Tân thật sự muốn thay lòng đổi dạ bắt hắn cút đi, dù sao hắn cũng không quản được những việc kia, còn không bằng cứ nhân khoảng thời gian mấy năm này mà hưởng thụ một phen yêu đương lạc thú. 

Ảnh Nhị thấy bộ dáng không có vẻ gì là quá để tâm của hắn, nghĩ thầm muốn khuyên can vài câu, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị người khác cắt ngang.

Hai tên chỉ sợ thiên hạ không loạn là Ảnh Tứ và Ảnh Cửu cũng bưng chậu cơm đi tới, cười hì hì mà trêu ghẹo: “Hôm nay rốt cuộc cũng bị Vương gia đuổi ra ngoài rồi à?”

“Ngồi đi.” Du Thư thoải mái trả lời.

Ảnh Cửu vuốt cằm cười như không cười, “Ngươi mà còn không trở ra, ta thiếu chút nữa đã cho rằng ngươi bò giường Vương gia rồi đấy.”

Ảnh Nhị khẩn trương đến độ suýt làm rớt đũa, trông còn chột dạ hơn chính bản thân đương sự là Du Thư, người không biết còn tưởng rằng hắn mới là người có gì đó với Vương gia.

“Cửu ca ngươi đừng nói bậy.” Ảnh Thập dụng tâm bảo vệ cho thần tượng của mình, giận dỗi nói: “Tam ca không phải loại người như vậy.”

Du Thư vô cùng hổ thẹn, ngượng ngùng mà ngẩng đầu nhìn tiểu thập.

“Nói giỡn thôi mà.” Ảnh Cửu tiếp tục cười hì hì, “Vương gia của chúng ta thật sự là vô cùng xót lão tam, các ngươi nhìn đi, hiện giờ làn da của lão tam đều bóng loáng kia kìa.”

Du Thư sặc một ngụm, bưng chén uống một hớp canh mới áp xuống được. Gần đây hắn luôn cùng ăn cơm với Tiêu Vị Tân, được đủ loại thức ăn tinh xảo ở nơi đó dưỡng đến mức du quang thủy hoạt, hơn nữa mỗi ngày Họa Xuân đều buộc hắn phải uống dược thiện bồi bổ, cho nên làn da cũng đẹp lên từng ngày, muốn giấu cũng không được.

Ảnh Tứ vẻ mặt hâm mộ: “Ta còn chưa từng được ăn đồ ăn của chủ tử bao giờ, có ngon không?”

“Tuyệt đỉnh.” Du Thư thành thật trả lời.

Ngay cả tên võ si là Ảnh Thất cũng phải quay đầu sang, ánh mắt cực kỳ hâm mộ, đám tiểu tử choai choai bọn họ hợp lại liền có thể ăn nghèo Ảnh Thủ đại nhân, không có người nào là không thích ăn, tuy cơm ở nhà ăn tập thể cũng thơm, nhưng ai mà không muốn nếm thử món ngon mỹ vị do ngự trù làm ra chứ?

Du Thư gánh áp lực to lớn trên vai mà nhanh chóng ăn xong bữa trưa, ném chậu cơm lập tức bỏ chạy, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng cười của hai tên gia hỏa Ảnh Cửu và Ảnh Tứ ở sau lưng, nói hắn khẳng định là đang chột dạ.

Sư môn bất hạnh, cả bọn đều là một đám huynh đệ thiếu đạo đức.

Hôm nay vương phủ có khách, Du Thư không tiện đến bồi Tiêu Vị Tân, nhưng cũng không phải ngày làm việc, hắn nghĩ nghĩ liền đi đến huấn luyện doanh, đã lâu không tập luyện, có chút ngượng tay.

Huấn luyện doanh to như vậy nhưng trong sân chỉ có mỗi mình hắn, Du Thư tập luyện không bao lâu liền ướt đẫm mồ hôi, bỗng nhiên nhận thấy có một bóng trắng lướt qua, Du Thư theo bản năng mà móc tụ tiễn ra bắn về phía bên đó.

Một con thỏ vừa béo vừa đô chợt xuất hiện ở trước mặt hắn, Du Thư nhìn một lúc lâu mới nhớ ra thứ này chính là con thỏ mà Tiêu Vị Tân đã đưa cho mình lúc trước. Hiện giờ ngẫm lại, bản thân lúc đó quả thật là không tinh ý, ý tốt rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra, còn làm trò trước mặt người ta mà cân nhắc xem nên hấp xả hay xào cay, lúc đó Vương gia không chém đầu hắn cũng nhờ y có giáo dưỡng tốt.

Ánh mắt của Du Thư dừng lại ở trên người con thỏ kia, có chút một lời khó nói hết.

Đãi ngộ của nó không giống như con mèo Ba Tư, sau khi tới Ảnh Vệ doanh, những ngày tháng mà con thỏ này phải trải qua có thể nói là khá thê thảm, trong doanh đều là tráng tháo hán tử trẻ tuổi, ai mà có thời gian rảnh rỗi để cẩn thận nuôi một con thỏ chỉ to bằng một gang bàn tay này, gần như không có người nào nhớ tới việc phải cho nó ăn, hoàn toàn chính là nuôi thả.

Sau đó con thỏ này đói quá không chịu nổi nên mới đánh bạo đến nhà ăn xin cơm, lúc đầu vẫn còn có chút sợ người, nhưng dần dà đói đỏ mắt liền bắt đầu quang minh chính đại cướp đồ ăn, trực tiếp kéo chậu cơm của nhóm ảnh vệ, mọi người đều cố kỵ đây là ‘khách quý’ do Vương gia ban thưởng nên không ai dám động đến nó.

Theo thời gian, lá gan của con thỏ này cũng dần dần phình to, dám tự do hoạt động ở huấn luyện doanh, có đôi khi gặp phải thời điểm mọi người đại thao luyện, bị các loại ám khí đao kiếm dọa chạy khắp nơi, vì sinh tồn mà cư nhiên lại sống sờ mà bức ra một thân bản lĩnh.

Du Thư nhìn con thỏ mỡ phì thể tráng mắt lóe tinh quang này, tứ chi phát đạt đến độ còn tiến hóa ra cơ bắp, hình thể to ít nhất cũng phải nửa thước (nửa mét), liếc mắt một cái liền thấy chính là một con thỏ kim cương babi(*).

(*Kim cương babi (金刚芭比): Barbie King Kong, chỉ các nhân vật có khuôn mặt đáng yêu nhưng hình thể lại khổng lồ và cơ bắp.)



(Từ bộ hoạt hình十万个冷笑话, tạm dịch: Mười vạn câu đùa nhạt (trên bilibili))

Quả thực chủ nào thỏ nấy, thỏ của Ảnh Vệ doanh con mẹ nó thật sự có thể tát chết người.

Con thỏ kim cương babi bình yên sống sót dưới ba cái tụ tiễn, quay đầu hung ác nhe răng với hắn, cặp chi sau béo tốt dẫm một cái liền nhanh như chớp mà lủi vào trong bụi cỏ mất dạng.

Du Thư phiền muộn mà nghĩ, nếu như Vương gia nhà hắn biết được con thỏ bé nhỏ kia chỉ qua mấy tháng liền biến thành cái đức hạnh này, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào nữa.

————

‘Năm X tháng X ngày này’

‘Hình như cũng lâu rồi không viết nhật ký.’

‘Chủ yếu là không có gì để viết, mấy chuyện luyến ái tràn ngập sến súa này viết ra sợ bị người ta đánh chết.’

‘Hôm nay Ảnh Nhị nhắc nhở ta đừng nên đâm đầu vào mối quan hệ này, sợ ta tương lai sẽ thất ý cô đơn.’

‘Nhưng ta cảm thấy là nam nhân thì phải cầm được buông được, thất bại sầu lo vì loại chuyện này không phải là phong cách của ta.’

‘Hơn nữa y còn cho ta không ít đồ vật đáng giá, cho dù về sau có chia tay thì ta cũng có thể làm một địa chủ thổ hào, lần này không lỗ.’

‘Huống hồ, thế gian này ít có nam nhân nào anh tuấn ưu tú được như ta, ta dám đánh đố, y không có ta thì không được.’

Du Thư viết viết, càng cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ.

Có điều dù sao cũng là nhật ký cá nhân, người khác cũng đâu có đọc được mấy câu khoác lác này của hắn, bản thân tự sảng là được rồi.

Ngủ.