Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 68



Du Thư cũng không biết mình đã ngủ từ khi nào, có lẽ là do sau khi được bôi dược nên thân thể liền trở nên thoải mái hơn rất nhiều, từ ngày hôm qua đến bây giờ đã trải qua rất nhiều chuyện, thân thể của hắn cũng chưa thật sự khôi phục, rất nhanh liền thiếp đi.

Tiêu Vị Tân cũng không hề sốt ruột tránh đi mà vẫn ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn thật lâu. Cho dù trong phòng khá oi bức, nhưng y vẫn không chút sứt mẻ ngồi đó, thậm chí còn không thèm để ý đến trán mình đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.

Không biết qua bao lâu, y hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm vào giữa trán của Du Thư một chút, rồi đứng dậy rời đi.

Mãi đến buổi tối Du Thư mới hoàn toàn thanh tỉnh, hắn lười biếng ngáp một cái bò dậy, bụng đã đói đến mức kêu ọc ọc, thuốc mỡ của Họa Xuân hiệu quả cực kỳ tốt, phía sau gần như đã không còn cảm giác được một chút khó chịu nào nữa.

Hắn rời giường tự rót cho mình một chén nước, phát hiện trên bàn còn chai thuốc mỡ, có lẽ là do Vương gia nhà hắn trước khi rời đi đã để lại, hắn cầm bình thuốc nhỏ khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đặt bên môi hôn một cái.

Vương gia nhà ta thật là ôn nhu.

Mặc dù từ sáng sớm hôm nay đã bước xuống giường của người ta, nhưng Du Thư đến tận lúc này mới có cảm giác chân thật rằng bọn họ đã có tiếp xúc da thịt, cả hai đời của hắn đây là lần đầu tiên cùng một người thân mật đến như vậy, dù trên tầng nghĩa nào thì cũng đều là lần đầu tiên.

Lão tử cuối cũng cũng có thể gỡ xuống cái mũ “xử nam” rồi, về sau ra ngoài là có thể yên tâm khoác lác.

Tuy rằng chuyện ngày hôm qua có chút không giống với trong tưởng tượng của Du Thư, đặc biệt là vấn đề trên dưới này, nhưng hắn cũng không phải là loại người một hai phải phân tranh cao thấp, đối với hắn mà nói, chỉ cần người kia là Tiêu Vị Tân, như thế nào cũng đều được cả.

Cong thì cũng cong rồi, để ý nhiều như vậy làm gì.

Vả lại chỉ cần hắn không rêu rao ra bên ngoài, ai mà biết được hắn là người bị đè chứ?

Tưởng tượng như vậy, tôn nghiêm của một nam nhân cũng không bị mất đi, hắn vẫn có thể đi ra ngoài hù người khác.

Du Thư đặt cái chai về chỗ cũ, nhẹ nhàng vui sướng mở cửa chuẩn bị đi kiếm cơm ăn. Lúc này đổi sang giờ hiện đại thì chắc là khoảng 7 giờ tối, vào giữa hè lúc này mặt trời chỉ vừa mới xuống núi, cơm ở nhà ăn đã bị đám gia súc kia đoạt hết, Du Thư rốt cuộc vẫn đến chậm một bước.

Ảnh Tứ cười hì hì lau miệng, “Sức ngủ của ngươi cũng ghê gớm quá đấy, Ảnh Thủ đại nhân vừa mới nổi trận lôi đình kia kìa.”

Du Thư liếc mắt một cái liền nhìn tới tận đáy thùng cơm, quả nhiên một hạt cũng không chừa, ăn sạch sẽ hơn cả mặt người.

Nhóm người này quả thật là không có nổi một chút lương tâm.

Ảnh Cửu mắt sắc, bỗng nhiên chỉ vào cổ Du Thư, ngạc nhiên: “Ngươi ra ngoài lêu lổng với ai thế?”

Ảnh Lục và Ảnh Ngũ vốn dĩ đều đã chuẩn bị đánh bài chuồn, nhưng vừa nghe nói có bát quái lại lập tức quay đầu chạy về, một đám người phảng phất như chưa hiểu sự đời mà nhìn chằm chằm vào dấu hôn xanh tím trên cổ hắn.

Du Thư thầm hô thôi toang, hắn còn chưa kịp soi gương, có quỷ mới biết ở trên cổ của hắn thế nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết.

Hắn tay mắt lanh lẹ xoay người muốn chạy nhưng đã bị Ảnh Tứ túm lấy, cao giọng nói: “Đừng đi mà!”

“Nếu như để Ảnh Thủ đại nhân biết các ngươi lại gây chuyện, cẩn thận ăn roi.” Du Thư ra vẻ bình tĩnh mà uy hiếp Ảnh Tứ: “Không muốn ta động thủ thì mau tránh ra.”

Ảnh Tứ cười đê tiện, “Muốn đánh thì đánh đi, dù sao bọn ta ai mà chưa từng ăn roi chứ.”    

Trong doanh nhiều người như vậy, ai ra ngoài lêu lổng cũng không quan trọng, ngay cả Ảnh Nhị ngẫu nhiên cũng có lúc có nhu cầu muốn ra ngoài giải quyết, nhưng chỉ duy nhất một mình Ảnh Tam vẫn còn là một tên đầu gỗ.

Có điều khối đầu gỗ này dường như cũng thông suốt rồi, chả trách nguyên ngày hôm qua đều không thấy xuất hiện, còn vác theo một thân dấu hôn mà trở về, không được, chuyện này phi thường đáng giá, ít nhất cũng có thể bát quái đến tận mấy ngày.

Du Thư cảm thấy hôm nay bản thân cần phải giáo huấn đám gia hỏa không có lương tâm này một trận, bằng không bọn họ đều cho rằng mình dễ bị khi dễ.

“Đang hồ nháo cái gì đây?”

Đúng lúc này, giọng nói lãnh lệ của Tạ Phi Viên bỗng nhiên truyền đến từ phía sau lưng, trên tay hắn đang cầm cây roi đen huyền thoại kia, chỉ đứng ở cạnh cửa cũng có thể hù chết một đám nhát gan. Nhóm ảnh vệ vừa rồi còn vây lại ồn ào, nhìn thấy hắn liền hệt như nhìn thấy quỷ, lập tức tan tác như chim muôn, trốn còn nhanh hơn gà.

“Theo ta.” Tạ Phi Viên liếc nhìn Du Thư một cái, lạnh mặt mà xoay người rời đi.

Da đầu Du Thư tê dại, thông thường Ảnh Thủ đại nhân mà có biểu tình này thì khẳng định là đang rất tức giận, lần này có lẽ là không thể tránh được một trận roi.

Hai người một trước một sau đi tới một tiểu viện khác, đó là nơi mà Tạ Phi Viên sinh sống một mình. Tạ Phi Viên đẩy cửa bước vào thắp đèn lên, toàn bộ gian phòng tràn ngập ánh sáng mông lung, Du Thư đứng bên ngoài hít sâu một hơi, không dám lập tức đi vào.

Tạ Phi Viên xoay người thấy hắn còn đứng ở cạnh cửa, vung tay đập một roi thật mạnh xuống bàn, mắng: “Lão tử bảo ngươi ngồi xuống!”

“Dạ.” Du Thư biết nghe lời phải, ngồi xuống thập phần đoan chính.

Tạ Phi Viên hiện giờ nhìn hắn mắt không ra mắt mũi không ra mũi, hận rèn sắt không thành thép mà giận sôi máu, “Ngươi đúng thật là có tiền đồ, còn dám trèo lên Vương gia?”

“Thuộc hạ biết tội.” Du Thư cúi đầu, không dám biện giải cho bản thân một câu.

Tạ Phi Viên tức giận trừng hắn, nghĩ đến chiều nay khi Tiêu Vị Tân tới tìm mình. Thời điểm biết được hai người này đã thông đồng đến với nhau, hắn liền mộng bức thật lâu, trong nháy mắt đó còn tưởng là lỗ tai của mình có tật.

Hai người tính cách khác biệt, thân phận khác nhau như trời với đất này như thế nào lại đến với nhau được chứ???

Trọng điểm là đến với nhau từ bao giờ, hắn cư nhiên lại không biết gì cả???

Không chỉ có như thế, cả lời trong lẫn lời ngoài của Vương gia đều cất nhắc tiểu tử này, nghe vào lại thấy trong đó còn ẩn chứa ý tưởng tính toán ở bên nhau lâu dài ngày sau thành thân, Tạ Phi Viên cực kỳ khiếp sợ, thiếu chút nữa đã bị dọa bay đầu.

“Ta nhớ rõ mình đã từng dạy ngươi không được lấy sắc thờ người.” Tạ Phi Viên ngồi trên ghế mắt lạnh nhìn hắn, “Ảnh Tam, có phải ngươi cho rằng trèo lên Vương gia là có thể có được vinh hoa phú quý?”

Du Thư trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài: “Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra đi, Ảnh Thủ đại nhân.”

“Ngài biết rõ ta không phải là người như vậy, cần gì phải cố ý dùng lời lẽ để nói khích ta.”

Tạ Phi Viên tức giận đập bàn mắng hắn: “Thứ hỗn trướng! Trong mắt ngươi có còn coi ta là nghĩa phụ nữa hay không!?”

Hắn dưỡng Ảnh Tam nhiều năm như vậy, đương nhiên là người biết rõ nhất đứa nhỏ này có tính tình gì, cái gì mà trèo lên quyền quý hám hư vinh kia khẳng định là không có khả năng, nó chưa bao giờ là người như vậy. Nhưng Ảnh Tam là một hài tử tốt, Vương gia cũng là một hài tử tốt, hai người bọn họ sóng vai làm huynh đệ hắn còn có thể tiếp thu, nhưng đổi thành loại quan hệ này thì lại không được.

“Ngươi thì biết cái gì?” Tạ Phi Viên oán hận nhìn hắn, cả giận nói: “Vương gia sớm hay muộn cũng là người sẽ trở thành hoàng đế, y nào có thể gian díu cùng một nam nhân? Huống chi, hiện giờ y một lòng đều ở trên người của ngươi, nhưng xưa nay thâm tình nơi đế vương luôn là thứ khó vơi cạn, ngày sau đăng cơ y tất nhiên là phải tuyển cho mình một vị Hoàng hậu đắc lực, đến lúc đó ngươi phải tự xử thế nào đây?”

“Chẳng lẽ muốn để người khác chọc cột sống của ngươi, mắng ngươi là thứ yêu nghiệt mê hoặc quân tâm hay sao?”

Du Thư nghe những lời hắn nói vào tai, mỗi một câu đều đủ để khiến lòng hắn như bị lăn qua chảo dầu một lần.

Hắn vẫn luôn không hề muốn đối diện với những vấn đề này, nhưng Ảnh Thủ đại nhân lại muốn vạch trần những sự thật tàn khốc đó ra mà cưỡng bách hắn phải nhìn rõ.

Đúng vậy, cho dù là trong nguyên tác hay ngoài hiện thực, Vương gia nhà hắn đều không chỉ ẩn khuất ở chốn vương phủ nho nhỏ này, y sớm muộn cũng sẽ ngồi lên chiếc long ỷ vô cùng tôn quý kia, làm một quân vương phía trên vạn người chỗ cao không thắng hàn, mà từ xưa đến nay không có một quân vương nào lại cho phép xảy ra sai lầm.

Nếu nghe được những lời này từ thời điểm hắn và Tiêu Vị Tân còn chưa chân chính bắt đầu, Du Thư tất nhiên sẽ suy xét cặn kẽ, sau đó lựa chọn một cơ hội thích hợp để gia tăng khoảng cách quan hệ giữa hai người.

Nhưng ngay từ khoảnh khắc lựa chọn tiếp nhận y, hắn liền biết rằng bản thân mình đã không còn khả năng quay đầu nữa, hơn nữa hiện giờ hắn cũng không cho rằng mình vẫn còn cơ hội để buông tay.

Tiêu Vị Tân đối đãi với hắn chân thành, y (yêu) thật lòng. Nếu như bản thân hắn bởi vì đủ loại nguyên nhân mà lâm trận bỏ chạy, bỏ lại y một mình giữa cục diện, vậy hắn chẳng phải chính là một kẻ nhu nhược hay sao?

“Đại nhân, ta chưa từng nghĩ tới việc muốn lấy sắc thờ người, Vương gia cũng chưa bao giờ đối đãi với ta như thế, quan hệ của bọn ta cũng không hề nông cạn như vậy.” Du Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn thiết mà nhìn thẳng vào mắt của Tạ Phi Viên, “Ngài nói không sai, Vương gia tương lai đã chú định là người sẽ ngồi lên vị trí kia.”

“Nhưng mà với tính tình của Vương gia, nếu y đã lựa chọn thuộc hạ, vậy trong lòng y đã quyết định kỹ càng. Ở trong lòng của Vương gia, y nhất định sẽ cảm thấy những việc đó đều không đáng nhắc tới, ít nhất đều sẽ không quan trọng bằng ta.”

“Y nhất định là đã cân nhắc kỹ lưỡng giữa lợi và hại, sau đó mới quyết định cùng ta ở bên nhau.”

“Đại nhân cũng biết, ta và y đều không phải là người xúc động tùy tính.”

Giọng nói của Du Thư cực kỳ có khí phách, mang theo một phần tự tin và chắc chắn mà bản thân cũng không dễ dàng phát hiện: “Bất kể con đường phía trước có ra sao, y tuyệt đối sẽ không bỏ ta không màng. Tương tự, ta cũng sẽ không bỏ y.”

“Huống hồ, y còn mới vừa nhận sính lễ của ta, sống chết đều là người của ta, chỉ cần hai người bọn ta chưa nói lời chia tay, cho dù ai nói gì cũng đều không tính toán gì hết.”

Tạ Phi Viên bị thái độ đúng lý hợp tình này của hắn khiến cho càng thêm tức giận, “Ngươi như vậy là ích kỷ!”

“Vì sao ta lại không thể ích kỷ?” Du Thư hỏi lại hắn, yên lặng siết chặt nắm tay: “Trên đời này không phải ai cũng đều vô tư giống như Ảnh Thủ đại nhân, có thể trơ mắt nhìn người thương gả cho người khác.”

Trong nháy mắt, trên mặt của Tạ Phi Viên liền tích tụ một nỗi căm giận ngút trời, giơ roi sắp sửa đánh xuống. Du Thư cũng không khuất phục, thậm chí còn đứng dậy quỳ xuống, bộ dáng mặc cho đánh chửi, lui một bước nghĩa là thua.

Nhưng một roi kia cuối cùng vẫn không tới, đáy mắt của Tạ Phi Viên trào dâng một nỗi bất đắc dĩ, hắn ném roi xuống bàn, hùng hùng hổ hổ mà nói: “Lão tử chẳng qua chỉ nói ngươi hai ba câu, ngươi con mẹ nó còn bắt đầu đâm thọc lão tử!”

“Uổng phí lão tử còn thương ngươi một hồi!”

Hiền phi vẫn luôn là nỗi đau không thể đề cập đến nhất ở trong lòng của Tạ Phi Viên, Du Thư nhất thời xúc động lại chọc tới vết sẹo của hắn, lập tức dập đầu thật mạnh: “Thuộc hạ biết sai.”

Tạ Phi Viên lặng im trong chốc lát mới khô khốc nói: “Đứng lên đi, nhìn bộ dáng còn ra thứ gì.”

“Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự hạ quyết tâm muốn đi theo Vương gia?”

Du Thư gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong lòng Tạ Phi Viên bỗng chốc lên men.

Chiều nay hắn cũng đã nghiêm túc hỏi Tiêu Vị Tân như vậy. Giả sử như vì Ảnh Tam mà làm ảnh hưởng đến nghiệp lớn khổ tâm nhiều năm qua của mình, liệu ngày sau có hối hận hay không. Nhưng y cũng không cần phải cho hắn một câu trả lời.

Chỉ bằng ánh mắt là có thể khiến hắn minh bạch ra đáp án.

Hai người đều là hài tử hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, lại đều là những hài tử ẩn nhẫn thông tuệ, tuy rằng kết quả này cũng không phải là điều mà hắn mong muốn nhất, nhưng hắn chung quy đều không thể trách cứ nổi một đứa nào.

“Thôi, ta già rồi.” Tạ Phi Viên đỡ trán, “Các ngươi nguyện ý như thế nào thì cứ làm như thế ấy đi.”

“Có điều ta cũng nói trước. Nếu hai người các ngươi đều đã đứng trước mặt ta thề thốt son sắt, vậy nếu có bản lĩnh thì về sau cũng đừng kiếm bất kỳ lý do bất đắc dĩ gì mà tách ra.”

“Lão tử ghét nhất là người nói không giữ lời.”

Trái tim Du Thư run rẩy, đứng dậy từ trên mặt đất: “Đa tạ Ảnh Thủ đại nhân.”

“Tạ cái rắm!” Tạ Phi Viên trợn mắt, “Lão tử còn muốn các ngươi tách ra đây này, nhưng hai tên nhãi ranh các ngươi có đứa nào chịu nghe hay không? Một đám chỉ biết xằng bậy!”

“Nhìn xem trên cổ của ngươi còn ra thể thống gì!”

“Có thể ra ngoài gặp người khác nữa hay không?”

Du Thư hổ thẹn cúi đầu.

Tạ Phi Viên mắng một trận liền cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, hai người kia mỗi người đều đã chuẩn bị hết thảy khả năng để đối kháng, hắn thì tính là gì mà muốn xen vào việc của người khác, có công sức đi quản mấy việc này sao không để ăn thêm hai chén cơm chứ?

“Bất quá……” Tạ Phi Viên nổi giận xong lại như nghĩ tới chuyện gì, cân nhắc hồi lâu mới cẩn thận hỏi: “Vừa rồi ngươi mới nói, ngươi cho Vương gia ‘sính lễ’?”

“Sính lễ…… Không phải là dùng khi cưới tức phụ sao?”

“Hay là……”

Tạ Phi Viên kinh nghi bất định, hay Vương gia nhà bọn họ lại chính là người ở phía dưới kia?

Du Thư ho nhẹ một tiếng, da mặt dày mà cam chịu, đánh chết cũng không thừa nhận chân tướng.

Tạ Phi Viên cảm thấy đầu mình dường như lại sắp nứt ra nữa rồi.

Ngay cả cái tính tình khó ở kiêu ngạo kia của Tiêu Vị Tân mà còn có thể cam tâm thư phục sao?

Vậy cũng chẳng trách……

Tạ Phi Viên qua một phen khiếp sợ lại cảm thấy lưng mình có chút thẳng, tưởng tượng như vậy, nghĩa tử đây là đang cho hắn nở mày nở mặt còn gì!

Ta đã nói là mình không thể dạy ra nghĩa tử không biết cố gắng rồi mà!