Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 85



Cho dù đã về tới thế giới của mình, nhưng có một số thói quen cũng không thể một chốc là có thể sửa lại, ví dụ như——

Buổi sáng vừa mới 5 giờ, Du Thư liền tự động tỉnh dậy, mùa đông khắc nghiệt thời tiết rét lạnh, lại sắp đến cửa ải cuối năm, đa số mọi người đều muốn nằm trong ổ chăn thoải mái ấm áp thêm chốc lát, mà những người trẻ tuổi thì lại càng muốn ngủ đến khi mặt trời lên cao, đợi đến giờ cơm trưa lại ăn luôn một thể.

Nhưng Du Thư đã sớm quen với đồng hồ sinh học trước kia, rạng sáng 5 giờ chính là thời gian hắn thức dậy rèn luyện buổi sáng, đến giờ là nhất định phải dậy, quy củ này đã khắc vào trong xương cốt. Trên người không còn đao kiếm cho hắn dùng nữa, nhưng hắn vẫn nguyện ý ngồi dậy, mặc dù chỉ ra ngoài chạy bộ cũng được.

Vệ sinh rửa mặt xong xuôi, Du Thư mở cửa phòng ngủ ra, chỉ mặc một bộ quần áo thể dục mỏng mà đi xuống lầu, hắn cho rằng lúc này trong nhà khẳng định đều còn đang ngủ, thời điểm đi đến phòng khách mới phát hiện hóa ra chị hai cũng đã thức dậy, nhìn ăn mặc có vẻ là cũng chuẩn bị ra ngoài.

Du Viện mặc bộ đồ thể dục màu đỏ, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, nhìn thấy em trai nhà mình tinh thần sáng láng đi tới, trong lúc nhất thời cư nhiên lại chưa thể hồi phục tinh thần: “Sao lại dậy sớm như vậy?”

Du Thư có chút ngượng ngùng vò đầu, mái tóc đen nhánh mềm mại bị hắn cào cho có chút rối bù, thoạt nhìn trông thật ngây ngô: “Không ngủ được, dứt khoát thức dậy đi rèn luyện thân thể.”

“Chị cũng nói em ngày thường quá lười biếng.”

Du Viện do dự mà hơi hé miệng, cuối cùng thấp giọng nói: “Chị cũng không phải là có ý kia……”

“Em biết.” Du Thư đi tới chỗ huyền quan, vừa xỏ giày vừa nhỏ giọng nói: “Chị, em có thể đi chạy bộ với chị không?”

Du Viện sửng sốt, lại gật đầu nói: “Đương nhiên là được.”

Chị em bọn họ mang giày xong liền cùng nhau ra cửa, chị cả của Du gia từ nhỏ đã có tiếng là cực kỳ hiểu chuyện, còn bé đã có khả năng tự hạn chế đến đáng sợ, từ năm mười tuổi đã bảo trì thói quen chạy bộ buổi sáng, nhiều năm qua vẫn chưa đứt đoạn một ngày nào, cho dù mới trở về từ nước ngoài, vẫn chưa hoàn toàn làm quen được với việc lệch múi giờ, nhưng vẫn có thể kiên trì thói quen của mình.

Về điểm này, Du Thư là người giống cô nhất.

Vào đông, rạng sáng 5 giờ mặt trời còn chưa lên, phía chân trời vẫn còn treo một mảnh trăng khuyết, nhìn một vòng xung quanh khu biệt thự nơi bọn họ sống đều không thấy nổi một bóng người, cả người Du Thư đều lạnh đến phát run, đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng chân chính cảm thụ được cảm giác băng hàn, quả nhiên thân thể này vẫn quá yếu, một chút nội lực hộ thể cũng không có.

Loại cảm giác này thật giống như khi chơi trò chơi, vất vả trăm cay ngàn đắng luyện đến cấp max, mọi trang bị vũ khí đều tinh luyện xong, kết quả sau một đêm lại trở về thôn Tân thủ, ngay cả con slime cấp thấp cũng có thể tát chết bạn, tóm lại là đặc biệt chua xót.

Du Thư bắt đầu chạy, gió lạnh buổi sáng như cắt da cắt thịt mà quét qua trên mặt, hắn chỉ có thể vận động mới có thể làm thân thể ấm lên một chút, cũng có thể tạm thời quên đi những chuyện làm hắn không cách nào bình tĩnh lại kia.

Hắn chạy dần lên phía trên theo đường quốc lộ quanh núi, dần dần cả người liền có nhiệt khí, bầu không khí mát mẻ buổi sớm cũng làm cho tâm tình của hắn chậm rãi tốt lên.

Du Viện vẫn luôn trầm mặc chạy bên cạnh hắn, hai chị em dường như rất ăn ý mà chạy dần lên núi, giữa hai người đều có một loại sức mạnh quyết không chịu thua.

Cơ thể của Du Thư dù sao vẫn quá yếu, chỉ chạy nửa giờ liền thở hồng hộc mệt không chịu được, trên trán hắn che kín mồ hôi, cho dù đang là mùa đông lạnh như vậy, nhưng hắn cũng hận không thể cởi sạch quần áo.

Dù vậy nhưng hắn cũng không muốn cứ như vậy mà dừng lại, hắn vẫn muốn cùng chị hai chạy lên đỉnh núi, có thể cùng nhau ngắm mặt trời mọc.

Du Viện quay đầu lại, nhìn Du Thư bước đi tập tễnh không ngừng thở dốc, lại chạy trở về, duỗi tay đỡ lấy em trai lung lay sắp ngã, dìu hắn ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, “Nghỉ ngơi một chút đi.”

“Em…… Em còn đi được……” Du Thư lắc đầu, muốn tiếp tục kiên trì thêm chốc lát.

Nhưng Du Viện lại nghiêm túc ngăn hắn lại, “Tiểu Thư, chị hy vọng em có thể nghiêm khắc với bản thân một chút, nhưng cũng không hy vọng em lập tức khắc nghiệt với mình như vậy.”

“Đừng quá mức miễn cưỡng chính mình.”

Du Thư được cô đỡ ngồi xuống cạnh bồn hoa, Du Viện mở bình giữ ấm mang theo bên mình ra đưa cho hắn: “Uống miếng nước đi.”

Hai người sóng vai mà ngồi, lúc này đã gần 6 giờ, dưới chân núi có thể nhìn thấy rất nhiều tòa nhà đã bắt đầu sáng đèn, Du Thư ôm bình giữ nhiệt uống nước ấm, hắn phát ngốc mà nhìn ánh đèn lập lòe dưới chân núi, nên liền không chú ý tới chị hai ngồi bên cạnh cũng đang nhìn mình.

Du Viện chú ý tới trên cổ của Du Thư có lộ ra một sợi dây mỏng màu đen, cô tò mò hỏi một câu: “Trước kia không phải em không thích đeo dây chuyền sao?”

Nghe Du Viện hỏi như vậy, Du Thư cúi đầu nhìn món đồ đeo trên cổ mình, tùy tay móc ra cho cô xem: “Là cái này sao?”

Du Viện cúi lại gần một chút, nương theo ánh đèn đường mà nhìn kỹ mặt dây chuyền, cô cũng hiểu biết một chút ngọc khí, sau khi duỗi tay sờ lên mặt trang sức bằng ngọc kia liền cảm khái nói: “Phỉ thúy này nguyên liệu không tồi, em mua lúc nào thế?”

Du Thư cúi đầu nhìn mặt dây hình con cá kia một lúc lâu, nhỏ giọng trả lời: “Không phải mua.”

“Là do một…… người rất quan trọng tặng.”

Du Viện ngẩng đầu, ánh mắt của Du Thư dừng lại trên những ánh đèn dưới chân núi, rõ ràng đang ở bên cạnh mình, nhưng Du Viện lại cảm thấy em trai dường như đang cách mình rất xa, cô theo bản năng liền duỗi tay cầm lấy tay của Du Thư.

Du Thư quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Chị, chị có từng…… thích người nào chưa?”

“Chưa từng.” Du Viện nhẹ nhàng trả lời, cô cũng theo ánh mắt của hắn mà nhìn về phía chân núi, lắc đầu nói: “Cũng có thể là từng có đi, không nhớ lắm.”

Trong trí nhớ của Du Thư, từ lúc hắn mười tuổi chị vẫn luôn là người đáng tin cậy nhất trong nhà, từ nhỏ cô đã rất có chủ kiến, chưa từng làm ba mẹ phải phiền lòng, đến tuổi dậy thì cũng không phản nghịch giống như những đứa trẻ nhà người khác, cô phảng phất như trời sinh đã trầm ổn hiểu chuyện như vậy, sâu trong nội tâm của Du Thư vẫn luôn sùng bái kính ngưỡng cô, cảm thấy nếu như mình cũng có thể ưu tú giống như chị thì tốt biết mấy.

“Tiểu Thư có người mình thích sao?” Du Viện hỏi hắn, “Là người như thế nào?”

Trong đầu Du Thư hiện ra thân ảnh của Tiêu Vị Tân, khóe miệng của hắn vô thức gợi lên, thở dài mà trả lời: “Người ấy hả……”

“Y lớn lên rất đẹp, tuy rằng tính tình không tốt, nhưng kỳ thật nội tâm rất sợ cô độc, có đôi khi làm việc âm tình bất định sẽ khiến người khác không hiểu được suy nghĩ của y, lại còn luôn khẩu thị tâm phi, muốn nói cái gì hầu hết thời điểm đều không chịu nói rõ.”

“Có thói ở sạch cực nặng, chán ghét tiếp xúc thân cận với người khác, còn cực kỳ bá đạo, không cho phép người khác ngỗ nghịch mình.”

“Những khi nhàn rỗi không có việc gì thì cũng sẽ không ra ngoài lêu lổng, chỉ thích một mình ở nhà đọc sách viết chữ, chữ y viết rất đẹp.”

“Trong lòng y có rất nhiều chuyện không có cách nào để chia sẻ hay tâm sự với người khác, cho nên nhìn qua liền trông có vẻ lạnh nhạt hơn bất kỳ ai, người không hiểu biết sẽ cho rằng người này không có trái tim.”

“Có điều, thời điểm y thích một người, lại tựa như biến thành người khác vậy.”

Du Viện yên lặng nghe hắn nói, nhíu mày: “Tính cách của cô bé này nghe có vẻ không làm cho người ta thích cho lắm.”

“Ha ha.” Du Thư không nhịn được mà cười khẽ, cũng không sửa lại chị mình đã nhầm lẫn giới tính, “Không làm cho người ta thích cũng không sao, em thích là được.”

Du Viện cầm bình giữ nhiệt không biết đang nghĩ tới cái gì, đáy mắt có chút thương cảm, “Nếu em thích cô bé, thì phải đối xử đàng hoàng với người ta, không được ỷ vào việc mình còn trẻ mà xằng bậy.”

“Nếu tính cách của cô bé có chút quái gở, em lại càng phải bao dung nhiều hơn một chút.”

Du Thư ngẩng đầu nhìn màn trời đã có chút sáng, bỗng nhiên cười một tiếng: “Em đương nhiên sẽ đối xử tốt với người đó rồi.”

Đó là nếu như hắn còn cơ hội.

Hai chị em ngồi nghỉ ngơi ở bồn hoa nửa tiếng lại lên đường xuất phát, Du Thư một đường vừa chạy vừa ngừng, rốt cuộc cũng lên tới đỉnh núi trước khi mặt trời mọc, hắn và Du Viện đứng sóng vai trong đình hóng gió nhìn ra phía xa.

Một vòng hồng nhật thật lớn chậm rãi xuất hiện từ phía đường chân trời, ánh sáng chiếu rọi khắp bầu trời vốn đang âm u, một mảnh thành thị chợt trở nên sáng bừng, Du Thư an tĩnh thưởng thức bình minh, trong lòng lại nghĩ đến, nếu như Vương gia nhà hắn cũng ở thì tốt rồi.

Y hẳn là chưa từng thấy qua cảnh mặt trời mọc đẹp như vậy.

——————

Sáng sớm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên vừa ló rạng, Tiêu Vị Tân đã thức dậy, y cơm nước cũng không ăn liền trực tiếp đi đến thư phòng, bởi vì mấy ngày hôm trước vẫn luôn suy sút nên thân mình liền trở nên mảnh khảnh hơn không ít, thịt hai bên má đều hãm xuống một chút, tuy cũng không làm ảnh hưởng đến dung mạo của y, nhưng vẫn trông có vẻ vô cùng nản lòng.

Nếu Du Thư tận mắt nhìn thấy y như vậy, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào.

“Nói thế nào?” Tiêu Vị Tân ngồi xuống, tiếp nhận trà nóng được Họa Xuân bưng tới, sau khi uống một ngụm mới ngẩng đầu hỏi.

Thẩm Thanh Ngọc đã sớm chờ ở một bên liền lắc đầu: “Đã không kịp nữa rồi, năm thành biên cảnh đã……”

“Ta biết rồi.” Tiêu Vị Tân gật đầu, y siết chặt cái ly trong tay, đáy mắt trào ra một chút âm ngoan, “Không thể tưởng tượng được tên phế vật Tiêu Vị Thâm này lại vô dụng đến mức này, hắn quả thực không xứng làm người của Tiêu gia.”

Thẩm Thanh Ngọc mấy ngày nay không thể an giấc, vừa nghĩ tới việc ba vạn bá tánh liền cứ như vậy mà chết dưới dao mổ của Tây Nhung, hắn liền căm phẫn khó chịu, “Hạ Mậu An đã không còn thỏa mãn với chức vị thừa tướng nữa, ta thấy lão là đang muốn……”

“Không có Hạ thái hậu khống chế triều cục, lão đương nhiên là gấp không chờ nổi mà muốn động thủ rồi.” Tiêu Vị Tân lạnh giọng nói, “Tuy chúng ta đã đi chậm một nước cờ, nhưng cũng không tổn thất quá nhiều.”

Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, lại nghĩ tới cái gì mà nói: “Lão dường như đã bắt đầu hoài nghi Lý Lương.”

“Lần này ngươi có thể thuận lợi trở về, cũng lấy được một chút lương tâm của Lý đại nhân, hiện giờ Hạ Mậu An đang muốn đẩy hết mọi tội danh thông đồng với địch lên đầu quản sự của lão là Trần Dần và Lý Lương.”

Tiêu Vị Tân cười lạnh, “Đẩy hay không thì có gì khác nhau? Cho dù lão có thật sự cấu kết với Tây Nhung, ngươi cho rằng Tiêu Vị Thâm sẽ dám có một câu dị nghị sao?”

“Qua chuyện này, chẳng lẽ hắn còn chưa hiểu biết tâm tư của Hạ Mậu An rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào?”

Năm đó chính Hạ Mậu An đã đẩy Tiêu Vị Thâm ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hiện giờ muốn kéo hắn xuống chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, Tiêu Vị Thâm cũng nhờ chuyện lần này mới nhìn thấu được vấn đề, vốn còn ôm một chút tâm tư tranh quyền lập tức liền tan thành mây khói.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thẩm Thanh Ngọc trầm tư, “Trấn Bắc đại doanh mới vừa rơi xuống trong tay Tần Vương, nếu như Hoàng thượng thiếu kiên nhẫn, vậy chẳng phải là sẽ rút về hay sao?”

Ly trà trong tay của Tiêu Vị Tân rốt cuộc cũng bị y mạnh mẽ bóp nát, mảnh vỡ đâm vào da thịt, từng giọt máu tươi nhỏ xuống dọc theo mảnh sứ, đáy mắt của y một mảnh đỏ như máu, khóe miệng lại treo một nụ cười lương bạc: “Còn muốn rút về?”

“Đồ vật đã rơi vào tay của ta, ai cũng mơ tưởng có thể lấy đi.”

“Huống chi, Hạ Mậu An dám giết sở ái của ta, ngày sau—— ta muốn lão phải hoàn lại gấp trăm ngàn lần.”

Trong lòng Thẩm Thanh Ngọc bỗng nhiên run lên, vội cúi đầu không dám nói thêm một câu.

Ngồi ở thư phòng nửa canh giờ, sắc trời bên ngoài vừa sáng tỏ, cửa thư phòng mới một lần nữa mở ra, Thẩm Thanh Ngọc vội vàng rời đi từ cửa sau vương phủ. Mà Tiêu Vị Tân cũng đứng dậy bước ra khỏi thư phòng, nhưng lại không nghe theo Họa Xuân đi đến sảnh ngoài dùng bữa sáng.

Trên người y khoác một kiện áo choàng đơn bạc, một đường đi thẳng đến Ảnh Vệ doanh.

Trên đời này thiếu đi một người cũng không có gì đáng kể, Ảnh Vệ doanh thiếu mất một Ảnh Tam cũng hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến công tác vận hành của nó, sắc trời vừa đại lượng, bọn họ liền theo lẽ thường mà thức dậy tập luyện buổi sáng, trên sân huấn luyện là một đám nam tử trẻ tuổi tinh lực tràn đầy trên người đều mặc hắc y đang mồ hôi như mưa mà khắc khổ huấn luyện, ai nấy cũng đều là tinh anh.

Tiêu Vị Tân đứng ở cửa nhìn thân ảnh của bọn họ, bỗng nhiên biểu tình có chút hoảng hốt.

Trước kia, Tiểu Thư cũng là như thế này, mặc cùng một bộ y phục, đứng cùng nhóm người này mà nghiêm túc thao luyện.

Nghe Tạ Phi Viên nói, hắn luôn là người chăm chỉ nhất, chưa từng vắng mặt một ngày nào.

Tiêu Vị Tân nghỉ chân nhìn trong chốc lát, sau đó lại quay đầu đi đến nơi khác, đó là hậu viện chỗ ở của nhóm ảnh vệ, trước đây y đã tới một lần.

Lần trước khi đến đây Tiêu Vị Tân cũng không nhìn kỹ, hiện giờ lại đến, khi vừa đẩy cánh cửa gỗ nhỏ hẹp cũ xưa kia ra, y chợt có một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Bày biện trong phòng vẫn đơn sơ như vậy, mùa thu lạnh nhưng trên giường vẫn chỉ có một tấm vải bông đơn giản làm chăn, Tiêu Vị Tân nhấc chân đi vào, trước kia y chỉ cảm thấy phòng ở này vừa nhỏ vừa bẩn, không xứng với Tiểu Thư của y.

Nhưng buồn cười thay, hiện giờ y chỉ có gian nhà này để mà hoài niệm.

Tiêu Vị Tân nhẹ nhàng ngồi xuống trên mép giường của Du Thư, ván gỗ giường phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, y ngồi ổn rồi mới chậm rãi khom lưng, kéo từ dưới gầm giường ra một cái rương sắt.

‘Nơi đó có bí mật của ta.’

Tiêu Vị Tân mở cái rương sắt ra, bên trong chồng vài quyển sách cũ đến độ trang giấy đã ngả vàng, y cầm lấy một quyển, giơ tay lưu luyến chạm lên bìa sách màu xanh lam.

Tiểu Thư…… đến tột cùng là có dạng bí mật gì chứ?

Y lật mở trang đầu tiên, mặc dù văn tự bên trong có chút kỳ quái, thoạt nhìn cũng không phải thể chữ thông dụng, bất quá cũng không đặc biệt làm ảnh hưởng đến việc đọc hiểu.

‘Ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ gặp được loại chuyện sốt ruột như xuyên qua này.’

‘Có điều vẫn ổn, còn có nam thần nhà ta ở đây, cũng không toang lắm.’

‘Nam chính nhà ta hôm nay cũng thật anh tuấn tiêu sái, đương nhiên, ta cũng không kém cạnh.’

‘Tuy rằng khác biệt thân phận có chút lớn, nhưng ta tin rằng sự thành là do người.’

‘Sớm hay muộn cũng có một ngày, ta sẽ trở thành một người đủ ưu tú để có thể đứng ở phía sau y.’

‘Nếu như y có thể sớm nhìn đến ta một chút thì tốt rồi.’

‘Tiểu Thư cố lên.’

‘Ngày mai nhất định sẽ càng tốt đẹp hơn hôm nay.’

……

Tiêu Vị Tân lật xem từng trang sách, những lời đọc không hiểu kia xem nhiều cũng dần dần ước chừng đoán ra một chút ý tứ.

Cho nên, Tiểu Thư hắn…… đã liều mạng mới có thể đến bên cạnh mình.

Trước mắt của Tiêu Vị Tân hiện ra hình ảnh hắn một mình ngồi dưới ánh đèn, dụng tâm ký lục lại hết thảy những điều này, y dường như có thể từ những quyển sách bình thường này mà tận mắt nhìn thấy con đường trưởng thành trong mười lăm năm qua của hắn.

Hắn cũng giống như mình, tịch mịch nhưng lại chấp nhất.

Tiêu Vị Tân ôm lấy những quyển nhật ký đại biểu cho đoạn thời gian gian nan mà cô độc kia của Du Thư, yên lặng rơi nước mắt.

Tiểu Thư đến chết cũng không được trải qua một ngày an ổn.