Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 88



Du Thư cảm thấy mình giống như đang trôi nổi trong một mảnh hắc ám vô định, nhưng hắn lại luôn cảm thấy bên tai dường như đang có người nói chuyện, hắn nỗ lực muốn mở mắt ra nhìn, nhưng thử vài lần đều thất bại, mí mắt nặng nề như bị keo dính lại, căn bản không có cách nào mở ra được.

Mãi đến khi hắn rốt cuộc cũng có thể mở mắt ra, một tia sáng lập tức thấu vào trong mắt, khiến hắn theo bản năng mà nheo mắt lại, hơn nửa ngày mới có thể thích ứng được với ánh sáng xung quanh.

Thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là xà nhà thô ráp cổ xưa trên đỉnh đầu, trông có vẻ là nhà ở đơn sơ làm bằng rơm ở vùng nông thôn, lúc này đầu óc của Du Thư vẫn còn chưa thực sự thanh tỉnh, hoàn toàn không ý thức được bản thân rốt cuộc đang ở đâu, ánh mắt vẫn luôn tan rã không có tiêu cự.

Đúng lúc này, một giọng nói thô to bỗng truyền đến ở bên tai trái của hắn từ cách đây không xa, mang theo một sự kinh hỉ mãnh liệt:  

“Ân công! Ân công lão nhân gia ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi!?”

Du Thư bị giọng nói ồn ào của người nọ làm cho lỗ tai đau nhức không có cách nào để tập trung tinh thần suy nghĩ, đành phải bất đắc dĩ mà quay đầu sang, nhưng khi vừa định cử động mới phát hiện khắp người đều truyền đến một trận đau đớn, đau đến độ khiến hắn thiếu chút nữa đã hô lên thành tiếng.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn khắc chế bản thân, thói quen huấn luyện tàn khốc ở Ảnh Vệ doanh nhiều năm qua đã làm hắn nuốt trở vào tiếng hô đau, há miệng ho khan vài tiếng lại phát hiện cổ họng đau rát, suy yếu mà nhỏ giọng nói: “Nước……”

Nghe hắn nói xong, người bên cạnh tựa hồ như lập tức đứng dậy vội vàng đi rót nước, bên tai Du Thư truyền đến một loạt âm thanh chén đĩa va chạm luống cuống tay chân, sau đó hắn liền cảm thấy đầu mình được người nhẹ nhàng nâng lên, một cái tô cực bự được đặt bên môi hắn, vừa cẩn thận lại vụng về mà rót nước vào trong.

Những ngụm nước mát chảy xuống cổ họng, Du Thư không nhịn được mà thoải mái thở dài trong lòng, lúc này mới cảm thấy bản thân đã tốt hơn một chút.

Chờ đến lúc cổ họng được dịu lại, hắn mới có sức lực để nói chuyện, đồng thời cũng nhìn thấy rõ rốt cuộc người bên cạnh là ai: “Lưu Thiết Trụ?”

Đại khái là bởi vì thân thể này bị thương quá nặng, giọng nói của Du Thư đã hoàn toàn biến đổi so với lúc bình thường, khàn khàn trầm thấp lại phù phiếm vô lực, tựa như phá la đang gõ(?), lại giống như một con vịt đực đang duỗi cổ gào, ngay cả chính bản thân Du Thư cũng đều bị dọa cho hoảng sợ.

Nghe thấy ngữ khí kinh ngạc của hắn, Lưu Thiết Trụ cười cộc lốc, gã mặc một thân bố y mộc mạc, ngây ngô trả lời: “Ân công ngài tỉnh rồi, yêm chiếu cố lão nhân gia ngài hơn mười ngày nay, lang trung trong thôn tới mấy chuyến cũng không thấy đáp lời, yêm còn tưởng rằng……”

Hơn mười ngày?

Lúc này Du Thư rốt cuộc cũng dần dần nhớ tới những chuyện đã xảy ra, hắn nhớ lại một loạt sự kiện trước kia, bản thân gặp phải mai phục sau đó bị thương rơi xuống nước, nói không kinh ngạc chính là giả: “Ngươi đã cứu ta sao?”

Lưu Thiết Trụ gật đầu, tuy mang vẻ mặt râu quai nón có phần hung tợn, nhưng vẫn có thể nhìn ra bản tính chất phác hàm hậu của người này: “Sau khi yêm đầu hàng, Vương gia quả thực không hề khó xử, đi được nửa đường liền thả huynh đệ bọn yêm đi.”

“Mọi người không biết nên làm gì tiếp theo, đành phải đường ai nấy đi, mỗi người đều về quê trồng trọt giống như trước đây.” Lưu Thiết Trụ cười ha hả, “Trùng hợp nhà yêm nằm ở hạ du, hôm đó lúc yêm giặt đồ ở bờ sông liền thấy ân công lão nhân gia ngài trôi tới, lúc đó cả người ngài toàn là máu, còn không thấy nhúc nhích, suýt nữa đã hù chết yêm.”

“Yêm còn tưởng ngài không qua được, nhưng lang trung nói mạch tượng của ân công tuy yếu, nhưng vẫn luôn không chịu ngừng lại, là một người mệnh lớn, dặn yêm phải chiếu cố cho tốt.”

“Ân công ngài quả thực là một hán tử, đều đã bị thương thành như vậy, còn nhiều ngày không ăn uống gì, vậy mà vẫn có thể tỉnh lại, yêm quá kính nể!”

Du Thư nghe Lưu Thiết Trụ lải nhải, âm thầm tính tính trong lòng một chút, lại hỏi: “Hiện giờ là ngày mấy?”

“Hôm nay là tám tháng mười.” Lưu Thiết Trụ vô tâm vô phế nói, “Ân công ngài có đói bụng không? Yêm nấu cho ngài chút cháo nhé?”

Du Thư vốn định nói mình không đói bụng, nhưng cái bụng không biết cố gắng lại phát ra một trận tiếng vang, hắn hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đa tạ.”

Hắn lễ phép văn nhã như vậy làm cho Lưu Thiết Trụ không khỏi có chút ngượng ngùng: “Không cần cảm tạ không cần cảm tạ, ân công ngài khách khí với yêm cái gì, mạng của yêm đều là của ngài!”

Dứt lời, gã đứng dậy vui mừng đi lấy nồi múc nước, tấm lưng kia trông thập phần hiền huệ, hoàn toàn không phù hợp với bộ dáng cao lớn thô kệch này một chút nào, Du Thư nhìn gã bận rộn tới lui, bỗng nhiên cảm nhận được một loại cảm giác kiên định.

Đúng rồi, đây mới là thế giới chân thật.

Đôi mắt đẫm lệ của chị hai vẫn còn mơ hồ hiện lên trước mắt hắn, Du Thư ngốc lăng nhìn lên xà nhà, xương cốt khắp người tựa như đã nát vụn, đau đớn đến độ gần như không còn cảm giác gì nữa.

Hắn vẫn nhớ cái ôm ấm áp của chị, cũng nhớ rõ nụ cười của mẹ, được sống trong một gia đình hạnh phúc tốt đẹp như vậy chính là may mắn lớn nhất của hắn ở đời trước, có lẽ là vì đã dùng hết vận khí, cho nên chỉ sống vài năm ngắn ngủi như vậy liền rời đi.

Lưu Thiết Trụ đun nước xong đi tới xem hắn, ngạc nhiên hô lên: “Sao ân công ngài lại khóc?”

“Có phải trên người bị đau hay không? Yêm đi tìm lang trung tới đây!”

Du Thư nghe gã hô to gọi nhỏ mới phát giác hóa ra mình lại khóc, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Lưu Thiết Trụ lỗ mãng hấp tấp chạy ra ngoài, đợi đến khi gã trở lại, phía sau lưng quả nhiên có một nam nhân trung niên cõng theo một cái giỏ thuốc.

Lang trung tiến đến bắt mạch cho hắn, sau đó lại cẩn thận kiểm tra tứ chi, tựa như cảm thán mà nói: “Sức lực ngoan cường bực này của tiểu công tử không phải người thường nào cũng có được, ta còn tưởng là không còn khả năng cứu về.”

Du Thư miễn cưỡng chính mình mà ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Đại phu, ta…… khi nào thì có thể xuống giường?”

Hắn rơi xuống từ chỗ cao như vậy mà còn chưa chết, đại khái hẳn là vì có mấy gia hỏa bị hắn kéo theo làm đệm thịt, giảm xóc cho hắn không ít va đập, nhưng dòng nước Hoàng Hà vừa chảy xiết vừa sâu, giữa sông lại có nhiều đá ngầm, Du Thư bị nước cuốn nhiều ngày trên người lại chồng chất vết thương, hiện giờ cả người hắn đều không thể động đậy, cũng không biết về sau có thể sẽ bị tàn tật hay không.

Nếu như thật sự tàn phế, tỷ như cà thọt què chân hoặc là tay liệt, vậy hắn…… sao có thể trở về đối mặt với Tiêu Vị Tân đây?

Hắn vẫn chưa thể nâng đỡ y bước lên ngôi vị hoàng đế, ngàn vạn không thể nằm một chỗ giống như một phế nhân được.

Dù sao y thuật của lang trung ở vùng nông thôn cũng không có khả năng tinh tường giống như danh y trong kinh thành, ông đã tận lực: “Việc này khó mà nói trước, thương thế trên người của cậu quá nặng, không tu dưỡng mấy tháng là không có khả năng đi lại giống như người bình thường.”

“Ta thấy cậu cũng là người tập võ, có lẽ thân thể sẽ bình phục nhanh hơn người khác, cũng may gân mạch không bị hao tổn, trước tiên ta sẽ khai chút dược cho cậu điều dưỡng, cũng đừng nghĩ đến chuyện khác.”

Du Thư biết những lời này của ông ta đều là đang an ủi mình, không có bác sĩ nào sẽ nói hết toàn bộ tình huống không tốt cho bệnh nhân biết, dù sao cũng nên lưu lại vài phần hy vọng, hắn thấp giọng nói:

“Đa tạ.”

Lang trung lại quay sang dặn dò vài câu với Lưu Thiết Trụ, “Bây giờ ta liền viết cho ngươi một phương thuốc, ngươi tìm thời gian lên trấn trên tìm dược phòng bảo tiểu nhị bốc thuốc cho.”

“Được!” Lưu Thiết Trụ vô cùng cao hứng mà đồng ý, còn không quên dặn dò: “Tề đại phu ngài ráng chữa trị cho hắn, ân công nhà yêm công phu cực kỳ lợi hại, cũng không thể lưu lại bệnh gì được.”

Du Thư nghe hai người bọn họ vừa nói vừa đi ra ngoài, lại tiếp tục một mình phát ngốc nhìn chằm chằm lên xà nhà, hắn giãy giụa muốn thử ngồi dậy, nhưng mặc cho hắn có dùng hết sức lực, cơ bắp toàn thân đều giống như bị phế đi hoàn toàn không nghe sai sử, hắn thở hổn hển nằm liệt trên giường, trong lòng có chút hoang vắng.

Cho dù Tề đại phu không hề nói thẳng ra, nhưng hắn vẫn biết khả năng hoàn toàn khang phục của mình là không lớn.

Nếu mất đi một thân bản lĩnh, hắn liền không thể tiếp tục làm ảnh vệ, hiện giờ chính là thời điểm Vương gia nhà hắn đang cần dùng người, hắn sao có thể ngồi yên mà nhìn đây?

Du Thư chịu đựng cơn đau mà nhìn chằm chằm lên xà nhà, nghẹn một ngụm hơi tự phân cao thấp với chính mình.

Thời điểm Lưu Thiết Trụ trở lại, gã trước tiên đi tới nhà bếp xem nồi cháo, phát hiện cháo đã chín liền vội múc ra chén, vẫn dùng chính cái tô bự lúc nãy, gã cẩn thận bưng tới chỗ Du Thư, lớn giọng hô: “Ân công, ăn một chút đi?”

Du Thư hồi phục tinh thần, Lưu Thiết Trụ đỡ hắn ngồi dậy, tri kỷ cầm muỗng đút từng ngụm cho hắn, gạo trong thôn căn bản là không thể so với những món ăn tinh tế trong phủ, ngay cả đồ ăn ở Ảnh Vệ doanh còn ngon hơn, hương vị của gạo lức nông thôn khá thô, đặc biệt là khi cổ họng của Du Thư vốn đã đau rát, một chén cháo thô như vậy rất khó mà nuốt xuống.

Nhưng hắn quá đói bụng, bất tri bất giác đã được đút hết một chén.

Lưu Thiết Trụ vui tươi hớn hở múc cho hắn một chén khác, đột nhiên nói: “Ân công, vừa rồi trên đường đi Tề đại phu có nói với yêm, thân thể của lão nhân gia ngài cực kỳ cường tráng, không quá mấy tháng khẳng định là có thể khỏe lại! Đến lúc đó còn có bay tới bay lui trên trời, không chậm trễ.”

“Muốn đánh thắng mười yêm cũng không thành vấn đề.”

Du Thư ăn cháo gạo, nghe gã nói vậy không biết vì sao trong lòng lại trào ra một dòng nước ấm. Hắn sao có thể không biết, những lời này của Lưu Thiết Trụ đều là để an ủi mình, thân thể của hắn chính hắn hiểu rõ, trọng thương như vậy tuyệt đối không thể là chuyện của mấy tháng.

Nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật rồi!” Lưu Thiết Trụ cao hứng phấn chấn, “Lão nhân gia ngài chỉ cần an tâm ở nơi này điều dưỡng thân mình là được.”

“Nếu ngài biết viết chữ, yêm sẽ tìm người đưa tin, để người tới đón.”

Du Thư trầm mặc trong chốc lát, tuy rằng hắn hận không thể lập tức liền trở về Lăng Vương phủ gặp y, nhưng hiện giờ bản thân biến thành bộ dáng này…… phải làm sao bây giờ đây?

“Sao ân công ngài không nói gì?” Lưu Thiết Trụ lại đút hắn ăn xong một chén cháo, thấy hắn chậm chạp không trả lời, có chút khó hiểu hỏi: “Ân công ngài làm sao vậy?”

Du Thư lắc đầu, tựa như thở dài mà nói: “Không có việc gì.”

Có thức ăn vào bụng, lúc này Du Thư mới có sức lực để nói chuyện: “Đa tạ ngươi đã cứu ta.”

Lưu Thiết Trụ xấu hổ nói không cần (cảm tạ), cầm tô đi vào bếp, Du Thư lại nằm xuống giường.

Còn có thể sống sót trở về chính là việc mà hắn không hề nghĩ tới, nhưng nếu còn sống, hắn cũng không muốn lãng phí cơ hội đáng quý hiếm hoi này.

Có lẽ về sau thân thể của hắn không thể khỏe mạnh hoàn toàn, nhưng chỉ cần hắn nỗ lực kiên trì huấn luyện, nói chừng vẫn có thể khôi phục, đại phu cũng nói gân mạch không bị hao tổn, vấn đề hẳn là không quá lớn. Du Thư tận lực khiến cho bản thân trở nên lạc quan, hắn cự tuyệt suy nghĩ đến khả năng mình sẽ thật sự tàn phế.

Không sao, nhất định có thể khỏe lại.

Du Thư nỗ lực an ủi bản thân, cổ áo trước ngực lộ ra mặt dây chuyền hình con cá, hắn cố hết sức cúi đầu nhìn nửa ngày, đôi mắt ướt át muốn giơ tay cầm lấy nó, nhưng tay hắn căn bản là không nghe sai sử.

Ta không thể cứ như vậy mà từ bỏ được, Vương gia khẳng định là vẫn đang đợi ta.

Du Thư cắn răng nhìn xà nhà, tận lực khiến bản thân không nổi lên bất cứ một ý niệm uể oải nào.

Chị hai đã nói, một người nếu đã lựa chọn thứ mà mình muốn nhất, thì bất kể thế nào cũng không thể tùy tiện từ bỏ.

Cho nên, hắn sẽ khá lên thôi.