Tú Bà Và Quan Gia

Chương 17: Đấu Đá



Những ngày gần cuối năm dù là trong triều hay là phủ đệ đều hết sức bận rộn.

Đoàn sứ giả mang cống phẩm đến chẳng bao lâu nữa sẽ đến kinh thành, hôm nay trong triều cũng sôi nổi bàn bạc việc đón tiếp đoàn sứ giả.

" Bệ hạ, năm nay mưa thuận gió hòa, dân chúng bội thu. Theo thần thấy, tiệc đón tiếp năm nay Đại Chu phải làm lớn hơn mọi năm, như vậy mới thể hiện được uy vọng cũng như phồn thịnh của nước chúng ta." một vị quan đứng hàng tứ phầm đứng ra đưa ý kiến.

Ý kiến này cũng rất được lòng các quan viên khác, ngay cả hoàng thượng cũng khá là vừa ý. Nhưng trong triều còn một Thừa Tướng, Chu Hưng Đế rất nể mặt mà hỏi ý hắn "Không biết Thừa Tướng có kỳ tư diệu tưởng gì không?"

Cố Khâm khẽ khom người nói "Bẩm bệ hạ, theo thần thấy thì vẫn là như mọi năm thì hơn. Dù chúng ta được thiên nhiên ưu ái, bách tính không lo bụng đói, nhưng càng như vậy thì Đại Chu phải càng khiêm tốn, chỉ như thế mới khiến các nước khác kính trọng chúng ta."

Ý kiến này của hắn khiến trong triều một mảnh xôn xao, các lão thần làm quan hai triều cảm thấy hắn nói rất có lý, nhưng những vị quan trẻ hay những kẻ ham hư vinh lại không thấy như thế.

"Bẩm bệ hạ, thần xin có ý kiến." ở hàng Thị Lang, Lễ Bộ Thị Lang - Lục Cảnh Minh bước ra khỏi hàng.

Chu Hưng Đế khẽ nhướn mày nói "Không biết Lục đại nhân có ý tưởng gì?"

Lục Cảnh Minh khom người nói "Hồi bệ hạ, thần cảm thấy ý của Thừa Tướng rất tốt, mà ý của Hạ đại nhân cũng rất hay. Vậy nên thần nghĩ chúng ta không cần quá phô trương, nhưng những tiết mục giải trí chúng ta có thể thêm một số mục, món ngon rượu tốt lại càng chuẩn bị kỹ càng hơn. Có như vậy chúng ta mới thể hiện được Đại Chu ngày càng phồn thịnh nhưng cũng không kém phần khiêm tốn."

Lời này khiến các quan viên đang tranh cãi gay gắt đều không khỏi gật gù khen hay.

Chu Hưng Đế cũng lên tiếng tán dương "Ý kiến này của Lục đại nhân không tồi. Chỉ là không biết Lục đại nhân có ý tưởng cụ thể gì không?"

Khóe môi cong lên của Lục Cảnh Minh khảm càng sâu, khóe mắt như vô tình hay cố ý mà liếc nhìn điệt nhi Cố Khâm.

Lời gã nói ra cũng thật sự khiến Cố Khâm phải liếc nhìn lại "Hồi bệ hạ, quả thật thần có một ý tưởng."

Những quan viên khác nghe thế vội hối thúc gã ta nói ra ý tưởng thú vị của mình, mọi người cũng không phải chờ đợi đã lập tức nghe được điều mình mong muốn.

"Các vị đại nhân ở đây hẳn là cũng biết trong kinh thành có một Tụ Hoa Phường. Bệ hạ đừng thấy đây là một thanh lâu nơi nhân gian mà vội bác bỏ, nơi này thật sự nổi tiếng."

Mắt thấy chân mày Chu Hưng Đế thoáng nhíu lại, Lục Cảnh Minh vội giải thích.

"Tụ Hoa Phường có thể nói là thanh lâu đệ nhất kinh thành, ở đó có một nhóm vũ cơ nhạc công không kém cạnh với các cô nương Ngự Nhạc Phòng trong cung. Trong tiệc đón tiếp sứ giả, chúng ta có thể thêm một tiết mục so đấu của hai bên nhằm tăng thêm thú vị."

"Lại nói, thứ tạo lên danh tiếng của Tụ Hoa Phường chính là thứ rượu có tên là Bách Hoa Tửu do chính tay tú bà nhữơng ra. Một lần bán ra không quá trăm bình, phải hai tháng mới mở bán một lần."

Tụ Hoa Phường đến từ nhân gian, thanh lâu lại là sự tồn tại thấp kém nhất. Vậy nhưng lại đem đặc sắc của nhân gian đến cho sứ giả nhìn ngắm, để bọn họ biết rằng dù là dân chúng thấp kém nhất cũng chẳng thua kém ai.

Vừa đấm vừa xoa, nhưng lợi hại bên trong ra sao không ai ở đây là không biết.

Nhất là việc tiểu thư Lục gia công khai nhục mạ người ta, lại bị người ta công khai việc Lục đại nhân đến thanh lâu tìm vui.

Thật là tính toán hay, nhất tiễn song điêu.

Có thể lập công, lại có thể báo tư thù, tính toán thật hay.

Một đám quyền thần muốn xem trò vui len lén liếc mắt ngó coi sắc mặt của Cố Tướng gia đặc sắc ra sao.

Thậm chí có kẻ không ngại thêm dầu vào lửa mà bước ra hàng mà bẩm "Bệ hạ, chúng thần đều cảm thấy ý kiến của Lục Thị Lang có thể thực hiện được. Thần lại nghe nói Thừa Tướng có giao tình cùng tú bà Tụ Hoa Phường, vậy nên nếu như bệ hạ cảm thấy vừa lòng với ý tưởng này của Lục Thị Lang thì vẫn xin Thừa Tướng hạ mình mời Tụ Hoa Phường tham gia yến tiệc tiếp đón sứ giả."

Thật sự là rào trước đón sau, chỉ chờ có mỗi hắn nhảy vào bẫy rập mà thôi.

Hoàng thượng làm đấng minh quân, không thể nào thiên vị. Sắc mặt Cố Khâm âm trầm như muốn kết bặng, ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua từng người trong đại điện.

Khớp hàm căng chặt, chấp tay khom người hướng Chu Hưng Đế mà bẩm "Việc chuẩn bị cho yến tiệc vốn là chuyện của Lễ bộ, nay mang lên triều thương thảo cũng chỉ là để mọi người góp ý mà thôi. Nhưng nếu Lục Thị Lang nói đến giao tình thâm sâu xa thì đâu thể bỏ qua ngài. Việc Lục Thị Lang quen biết cô nương trong lâu còn sớm hơn ta cả chục năm, vẫn là nên để Lễ bộ đi thì thích hợp hơn."