Tú Bà Và Quan Gia

Chương 25: Đệ Nhất Mỹ Nhân



Nghe đến nàng là bà chủ Tụ Hoa Phường thì ai nấy ở đây đều mang vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

Nói Lục lão phu nhân và Lục phu nhân hành hung là dễ nghe rồi, nhưng ở đây có ai không biết nàng là bị hủy dung chứ.

Ánh mắt mọi người đổ dồn lên mặt trái được hoa kết lại bên trên.

Hoàng hậu nhanh chóng rời ánh mắt đi, nàng ta cười ôn nhu nói "Tú Nương cô nương nhanh bình thân đi. Cô nương một thân tài năng hơn người, thật làm ta yêu thích không thôi."

Nhìn nàng từ từ đứng lên, dáng vẻ động lòng người kia khiến vị hoàng tử Mục Đô quốc không thể rới nổi "Đại Hưng quốc lúa tốt nuôi người tài sắc. Hôm nay ta được trứng kiến đệ nhất mỹ nhân Đại Hưng thể hiện bản thân, thật là phúc phần của ta."

Nghe lời ca ngợi như thế, Lý Tinh Liên sắc mặt mất tự nhiên.

"Lời này của hoàng tử các hạ là không đúng rồi." một âm thanh mềm nhẹ hàm ý cười bất chợt vang lên trong đại sảnh.

Ánh mắt của mấy vị sứ giả lập tức đổ dồn qua đó, hoàng tử Mục Đô quốc nhăn mày khó chịu đáp trả "Lưu Vương Phi cảm thấy lời này của ta không đúng chỗ nào? Ta chẳng biết ở Đại Hưng mỹ nhân nhiều bao nhiêu, nhưng ta biết mỹ nhân bổn quốc chưa có ai dung nhan vượt qua vị Tú Nương cô nương này."

Quạt xếp nhỏ trong tay nâng lên che khuất nụ cười thản nhiên của nàng ấy, kết hợp cùng phục sức Vương Phi và khí chất đoan trang của bản thân, Lưu Vương Phi mang lại cho người ta cảm giác không giống một nữ tử e lệ mà là một tú tài trong đầu có vạn quyển thi thư, lòng mang trí lớn.

Âm thanh nàng vẫn hàm ý cười, ánh mắt đảo đến hoàng hậu trên cao "Hoàng tử các hạ là lần đầu đến Đại Hưng nên hẳn là không biết rồi. Đệ nhất mỹ nhân Đại Hưng ta chính là đương kim Hoàng Hậu, vậy nên ta mới nói ngài không đúng a."

Sắc mặt hoàng tử Mục Đô quốc thoáng hiện vẻ nghi ngờ, vậy nhưng cậu nhóc cũng biết điểm mà dừng, lời nào nói được, lời nào không chính bản thân cậu vẫn rõ.

Năm đó hoàng hậu còn là tiểu thư Lý phủ đúng thật là được người đời xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân, đồng thời cũng là một tài nữ tuyệt diễm.

Một thân thanh lệ lại xuất trần như tiên, tài học chẳng kém ai.

Tài sắc vẹn toàn, muốn Thái Tử gia không động lòng cũng khó.

Chỉ là khi đó thế nhân không biết đến một Tú Nương như hiện tại, bằng không... đệ nhất mỹ nhân thiên hạ cũng chỉ có thể là nàng.

Để giảm bớt vẻ ngượng ngùng, hoàng hậu cố gắng duy trì nụ cười, nói "Trăng đã lên đỉnh, bổn cung không tiện kéo bước chân Tú Nương cô nương lại. Hiện tại ngươi lui xuống đi thôi."

Nàng ta vốn cố ý muốn viện cớ đuổi người, thậm trí thưởng còn không có.

"Lưu Đức, trẫm rất hài lòng với tiết mục này, ban thưởng cho Tụ Hoa Phường năm ngàn lượng bạc. Lại thưởng cho Tú Nương cô nương một phần Hồi Dung Cao, một cuộn lăng sa hồng sắc thượng phẩm của Thái Nguyệt quốc." bỗng thanh âm của Chu Hưng Đế cất lên ở bên cạnh.

Lưu tổng quản tươi cười mà lui ra, hoàng hậu bên cạnh dù sắc mặt bất biến nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.

Tú Nương rũ mắt, lần nữa phủ phục trên đất mà cao giọng hô "Cảm tạ hồng ân của Hoàng Thượng."

Tiếp sau nàng theo lệnh mà rời đi khỏi đại sảnh, lúc đi qua Cố Khâm còn len lén nháy mắt với hắn.

Tiết mục cuối cùng đã kết thúc, tiệc rượu này cũng đã gần kết thúc, có những vị thần tử tuổi đã cao hoặc trong nhà có việc cũng đã lục tục xin lui sớm.

Ngay cả Lưu Vương Phi cũng đứng dậy thi lễ "Mấy hôm trước lão Vương Phi đổ bệnh, hôm nay Vương Gia bận rộn chăm sóc lão Vương Phi nên không thể đến. Hiện tại sắc trời không còn sớm, thần cũng xin được cáo lui trước."

Nghe thấy là Lưu lão Vương Phi đổ bệnh, Chu Hưng Đế quan tâm hỏi thăm "Vậy lão Vương Phi không có việc gì chứ?"

Lưu Vương Phi có hỏi tất đáp "Hiện tại sức khỏe đẫ chuyển biến tốt hơn, không đáng lo ngại nữa."

"Nếu đã vậy thì Lưu Vương Phi cứ đi trước, cũng nhờ ngươi chuyển lời hỏi thăm của trẫm đến lão Vương Phi." Chu Hưng Đế thở dài nói.

"Tạ Hoàng Thượng quan tâm. Thần xin được cáo lui." hành lễ xong nàng ấy lập tức nhanh chóng rời đi.

Sau khi ra khỏi sảnh điện đãi tiệc, nàng mang theo thị nữ đứng hầu ngoài cửa đi về phía trước, cước bộ nhìn có chút gấp gáp.

Rất nhanh trước mắt nàng hiện ra đoàn người các cô nương Tụ Hoa Phường đang theo cung nhân rồi đi ở phía trước.

"Tú Nương cô nương, xin dừng bước." nàng tiến lại gần mà hô lên một tiếng.

Nữ tử khoác áo choàng màu trắng muốt đi ở giữa đám người bỗng dừng lại, nàng nói với những người khác gì đó xong thì quay lại.

Nàng khẽ cười hỏi nàng ấy "Không biết Lưu Vương Phi có gì dặn dò?"

Lưu Vương Phi chỉ cười không nói, nàng ấy đưa tay gỡ vòng ngọc trên tay đeo cho nàng, giỡ xuống trâm cài hình hoa đính ngọc trên đầu mà vòng ra sau đơn giản búi lại mái tóc xõa ra của nàng.

Đến khi xong rồi nàng ấy mới cười nói "Hôm nay ra ngoài không mang theo thứ gì tốt, chỉ có thể dùng những thứ này tặng cô nương. Màn biểu diễn hôm nay của mọi người rất hay, ta rất thích."

Tú Nương cười đáp lai "Vương Phi thích là ta vui rồi."

Tầng lớp, địa vị... mọi thứ định nghĩa để phân chia con người làm ba bảy loại, trước mặt hai người lại như chưa bao giờ tồn tại.

Mọi thứ đơn giản chỉ là thưởng thức mà thôi.