Tú Bà Và Quan Gia

Chương 29



Rất nhanh đêm giao thừa đã đến, từ vài hôm trước tẩu tử đã sớm đến, bà hướng dẫn các cô nương đem Tụ Hoa Phường trang trí thành một bầu không khí trước giờ chưa cho.

Đoàn viên.

Những cô nương vào đây có mấy ai là tự nguyện, bọn họ bước vào một thân một mình, tự bản thân đối mặt với bùn lầy khó bước qua.

Đoàn viên, thật lâu rồi bọn họ không cảm nhận được.

Từ sáng sớm tẩu tử nàng mang theo các cô nương vào bếp, bọn họ chuẩn bị đủ loại thức ăn để đêm nay đón giao thừa, thứ không thể thiếu nhất tất nhiên là há cảo.

Thậm chí còn chuẩn bị mười cái há cảo nhét đồng xu, để xem đêm nay ai có thể nhận được may mắn.

Cầm cục bột trên tay, Tú Nương trừng mắt nhìn nó. Cùng một loại bột, cùng một loại nhân, cùng một thao tác. Nhưng tại sao thứ nàng làm ra nhìn chẳng giống há cảo chút nào thế này.

Khóe miệng sớm đã xuất hiện nếp nhăm của tẩu tử vì một màn này mà run rẩy, bà thở dài một tiếng, rất không khách khí mà nói "Nha đầu ngươi có trừng nữa thì nó cũng không biến hình trở nên đẹp hơn đâu."

Thảy cái há cảo vặn vẹo trong tay vào một cái bát, nàng bĩu môi nói "Ai thèm làm cái thứ này chứ. Còn nhét đồng xu cầu may, ấu trĩ chết được."

Nói xong nàng giận dỗi giậm chân bỏ đi, bỏ lại đằng sau một đám người đang cười muốn bay luôn nóc nhà.

Cười đi! Cho các người cười chết luôn!

Theo từng bước đi, khung cảnh xung quanh vẫn giống như trước đây, nhưng lại có chút khác biệt. Vẻ mặt nàng dịu đi, vừa tùy ý tản bộ vừa nghĩ đến Cố quan nhân.

Hẳn giờ này hắn vẫn đang phải bận rộn tiếp đãi khách khứa, ngay cả thời gian rảnh rỗi cũng không có.

"Nàng có khách đến chơi sao?" âm thanh quen thuộc đầy dịu dàng mà hỏi nàng.

Chẳng nhận ra nổi là thực hay chỉ là ảo giác do bản thân tự mình ảo tưởng, nàng không để ý đáp "Là tẩu tử đến, nàng đem đám nha đầu kia đến phòng bếp làm đồ ăn chuẩn bị đêm nay đón giao thừa."

Không có tiếng hồi đáp, là nàng nhung nhớ quá độ sinh ra ảo giác đó mà.

Mãi cho đến khi cắm đầu vào một lồng ngực rắn chắc, cảm giác quen thuộc ập đến thì nàng mới ngỡ ngàng đó là người thật.

Vòng tay quen thuộc ôm lấy nàng, hắn cười khẽ hỏi "Đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?"

Nàng chớp chớp mắt, bỗng bật cười thành tiếng, nói "Nô gia nghĩ đến chàng nha. Nhớ đến ngốc luôn rồi này."

Là người trưởng thành lại cứ như kẻ ngốc, hai người bọn họ đứng trong trời đông giá lạnh ngây ngốc ôm nhau.

"Không phải Cố quan nhân rất bận rộn sao? Sao lại đến chỗ nô gia vậy?" hai người nắm tay nhau cùng tản bộ, nàng quay qua hỏi hắn.

"Giao thừa là lúc đoàn viên, hôm nay đóng cửa không tiếp khách, khách nhân cũng không gõ cửa làm phiền." hắn thản nhiên giải thích cho nàng.

"Vậy sao ngài không ở lại Cố phủ cùng Cố phu nhân?" nàng hỏi như đó là một điều hiển nhiên.

Hàng mày Cố Khâm thoáng nhíu lại, hắn hờ hững nói ra "Mẫu thân ta về Lục gia đoàn viên."

Ha, nếu thật vậy thì cũng quá nực cười rồi. Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Nào có chuyện xuất giá rồi, phu quân mất lại bỏ mặc nhi tử mà quay về nhà mẹ đẻ ăn đêm giao thừa đoàn viên.

Lục Liên Mai liệu có cảm thấy bản thân nực cười đến nỗi đã trở thành trò cười cho thiên hạ này rồi không.

Tú Nương tươi cười tỏ ý không sao cả, nói "Vậy đêm nay ngài ủy khuất một chút, ở lại ăn đoàn viên cùng ta đi."

Hắn rũ mắt nhìn nàng, khóe môi rũ xuống lại câu lên ý cười đáp lại "Được, ta ăn đoàn viên cùng nàng."

Mà ở phía xa xa, tẩu tử nàng lấp sau cái cây lớn thò đầu ra nhìn, trong lòng cắn khăn tay nhỏ.

Hức, nha đầu ngươi quên mất tẩu tử rồi sao? Cố Khâm ở đây thì sao ta có thể đón giao thừa vui vẻ cùng ngươi được.

Tối đến đám nha đầu rất tự giác để Bình thẩm chuẩn bị một bàn ăn trong viện của Tú Nương, chừa lại không gian riêng cho hai người.

Giò heo hầm, gà cung bảo, thịt viên đầu sư tử,... còn có cả một lồng há cảo lớn.

Hai người vừa nói chuyện vừa thưởng thức tay nghề của tẩu tử nàng, hương vị có thể nói là nhất lưu.

Đến khi thời gian vừa điểm, từng tiếng pháo nổ vang vọng khắp vùng trời kinh thành, trên bầu trời cũng có một tràng pháo hoa rực rõ hiếm có.

Tú Nương giở lồng há cảo ra, vui cười nói "Ăn há cảo thôi. Để ta nói ngài nghe, trong mấy cái há cảo này có cái nhét đồng xu, tẩu tử bảo nếu ăn trúng thì sẽ may mắn cả năm. Nào, ngài nhanh thử đi."

Nghe nàng nói, hắn cười chiều theo mà nâng đũa gắp một miếng, không có. Dưới ánh mắt mong ngóng của nàng, hắn lại ăn vài cái nữa, vẫn không có.

Chớp mắt nhìn đám há cảo bị cắn mất một nửa kia, nàng quyết định vung đũa thử xem "Ta không tin là không có!"

Một miếng há cảo vào miệng, cạch một tiếng rõ vang. Hai người bọn họ nhìn nhau, Tú Nương nâng chén nhả ra, há cảo cùng đồng xu rơi xuống.

Không phải trùng hợp vậy chứ.

Lại gắp một cái, cắn một cái, cạch. Nhổ ra, bên trong chén lại có thêm há cảo cùng đồng xu.

Cố Khâm nhìn nàng cười nói "Năm tới này có lẽ nàng sẽ là người may mắn nhất."