Tú Bà Và Quan Gia

Chương 34: Săn Xuân



Năm nay từ sớm đã được dự báo trước là một năm không thuận.

Mùa đông năm trước kết thúc sớm, khí trời ấm áp hơn năm trước, hiện tại mới là cuối xuân nhưng khí trời đã bắt đầu nóng bức như bước vào mùa hạ, có lẽ chẳng mấy hôm nữa trời sẽ oi bức như giữa mùa hạ.

Tú Nương hôm nay một thân trang phục mùa hạ lam sắc nhẹ nhàng đang nhàm chán nằm nghiêng trên ghế quý phi, bên cạnh là Cố Khâm đang đọc sổ con giải quyết sự vụ.

Nhẩm tính trong lòng, nàng ngửa đầu nhìn hắn hỏi "Quan nhân, năm nay Hoàng Thượng chắc hẳn vẫn sẽ tổ chức Săn Xuân nhỉ?"

Vì lo sợ sự biến hóa của thời tiết sẽ dẫn đến một số vấn đề trong dân chúng, những ngày gần đây Cố Khâm thường coi những sổ con bị xem nhẹ hoặc bỏ qua.

Nghe nàng hỏi thì hắn cũng không rời mắt đi mà trả lời "Năm nay vẫn sẽ được tổ chức, vậy nhưng không như mọi năm sẽ tổ chức năm ngày, năm nay chỉ tổ chức ba ngày, hai ngày còn lại Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu sẽ đến hoàng miếu cầu phúc."

Hoạt động Săn Xuân hằng năm giống như là một lễ nghi cầu cho một năm bội thu, vậy nên năm nào cũng sẽ tổ chức, năm nay cũng không ngoại lệ.

Sau một lúc lâu thấy nàng im lặng không nói gì thì hắn buông sổ con xuống, ân cần hỏi nàng "Nàng đang nghĩ gì vậy?"

Giật mình khỏi sự hoảng hốt, nàng chỉ khẽ thở dài đáp "Không có gì. Chỉ là nghĩ đến ngài phải một thời gian không đến gặp ta thì có chút buồn nha."

Lời yêu thương từ ái nhân nào ai có thể từ chối, ngay cả Cố Khâm cũng không thể.

Hắn đưa tay vén tóc mai rũ xuống cho nàng, ý cười ẩn trong câu nói "Từ quan tam phẩm trở lên đều có thể mang theo gia quyến."

Ẩn ý rõ ràng chính là muốn nàng trở thành gia quyến của hắn, làm Cố phu nhân.

Nhưng Tú Nương cũng chỉ bật cười rồi nhét sổ con vào tay hắn, nói "Ngài vẫn là làm xong chính sự trước đi thôi."

Mắt thấy hắn lại tiếp tục làm việc, thâm tâm nàng dâng lên một hồi lo lắng, chẳng biết lại sao lòng nàng lại có chút bất an.

Sự bất an rốt cuộc là đến từ đâu chứ.

***

Rất nhanh Săn Xuân đã đến, đoàn người Chu Hưng Đế nối dài một đường xuất phát từ cửa cung đi đến Đại Minh Sơn, một ngọn núi cao nằm giữa kinh thành và Hà Qua thành.

Muốn từ kinh thành đến được đó thì cùng phải mất một ngày đường, Cố Khâm từ tối qua đã nói với nàng rằng chuyến này đi có lẽ phải mất năm ngày mới có thể quay trở về kinh thành.

Có lẽ sự việc Lục gia trước đó khiến trong lòng hắn có bóng ma không thể xóa nhòa, nên trước khi đi hắn lo lắng dặn dò nàng đủ chuyện.

Nhất là không nên ra ngoài một mình, như vậy rất nguy hiểm.

Sau khi được sự đảm bảo của nàng thì hắn mới yên tâm rời đi.

Vậy nhưng chuyện lại không dừng ở đây, sau khi đoàn người của Chu Hưng Đế rời cung để đến Đại Minh Sơn được hai ngày thì dị biến xảy ra.

Từ phương Nam có những nhóm dân tị nạn nhỏ lẻ bắt đầu vào thành, ban đầu thủ vệ tường thành còn cho qua, về sau càng lúc càng nhiều thì cửa thành liền bị đóng lại.

Tú Nương đi trên đường, cảnh sắc vẫn như trước đây, nhưng hai bên đường lại nhiều ra rất nhiều người ăn mặc rách rưới bẩn thỉu.

Ở phía xa xa có một đôi ông cháu, người ông cả người gầy đét nằm bên vệ đường, cháu gái mới mười tuổi cả người lấm lem gầy nhom đang bưng một cái bát mẻ. Ánh mắt trong suốt đầy khẩn cầu nhìn người qua đường, nhưng đáp lại chỉ là sự trốn tránh.

Cất bước uyển chuyển đi đến, nàng cong gối ngồi xuống bên tiểu cô nương, thanh âm êm ái hỏi "Có thể nói cho ta biết tại sao các ngươi lại chạy từ phía nam đến đây không?"

Tiểu cô nương chớp mắt nhìn nữ tử mang mạng che mặt ngồi cạnh mình, nhìn nàng y trang sạch sẽ, trên người còn mang hương hoa thơm ngát.

Thấy tiểu cô nương hồi lâu không trả lời, Tú Nương nghiêng đầu cười nói "Trả lời ta, ta liền mang các ngươi đi đến nơi có thể ở, có thể no bụng."

Lần nữa nghe nàng lên tiếng, tiểu cô nương giật mình hoảng hốt, vì sự thất thố của bản thân mà ngại ngùng đỏ bừng mặt.

Đúng lúc này người ông yếu ớt nằm bên vệ đường thoáng tỉnh lại, thanh âm khàn đặc suy yếu "Niệm Nhi..."

Tiểu Niệm nghe ông gọi mình thì vội nắm tay ông, lo lắng hỏi han "Gia gia, người tỉnh rồi! Người có sao không?! Hẳn là người rất đói, gia gia ráng chờ một chút, con sẽ rất nhanh tìm được thức ăn thôi!"

Ánh mắt Tú Nương dừng trên người của gia gia Tiểu Niệm, nàng không học y cũng không hiểu y, nhưng cũng có thể nhìn ra được ông đã rất suy yếu, cố giữ hơi thở cuối cùng để chăm sóc cháu gái tuổi nhỏ.

Đây đã là người sắp chết.

Ánh mắt vấn đục của lão nhân dừng trên người nàng, trong ánh mắt đó nàng như thấy sự phó thác của đối phương dành cho mình.

Nàng không muốn nhận, cũng không muốn gánh vác, chỉ là đối phương chẳng cho nàng cơ hội từ chối.

"Gia gia... Gia gia! Người tỉnh lại đi a, Niệm Nhi rất nhanh sẽ tìm được thức ăn cho người mà!" Tiểu Niệm như cảm nhận được gì đó mà ghé tai vào lồng ngực lão nhân, âm thanh nơi đó vốn yếu ớt nay đã ngừng hẳn.

Tiểu cô nương không dám tin mà lay lay lão nhân, hy vọng mọi thứ đều chỉ là giả.