Tú Bà Và Quan Gia

Chương 40: Không Ai Thấp Kém, Không ai Cao Quý



Khí trời càng lúc càng nóng rực, mặt trời như thiêu như đốt chiếu xuống khiến mặt đất khô cằn khó có thể cày cấy.

Phương bắc nổi tiếng là vùng đất khắc nghiệt, năm nay khí hậu không thuận khiến không chỉ phương nam thất thu. Trong vài ngày ngắn ngủi, vậy nhưng cũng đã có vài người từ phương bắc chạy đến.

Nạn dân nhiểu hơn, những cô nương ở ngoại thành phát cháo không đủ người. Hôm nay Tú Nương dẫn theo Tiểu Niệm đi ngoại thành phát cháo cùng nhóm Bình thẩm.

Hàng người dài tưởng như vô tận, chén cháo đặc ban đầu cũng vì người nhiều lên mà loãng dần.

Tú Nương từ sáng sớm đến trưa muộn không ngơi tay, nàng múc từng bát lại từng bát. Những người nhận được cháo dù bị đói khát làm cho chết lặng vẫn nói lời cảm tạ với nàng.

Lục Nhi bưng đến cho nàng một chén nước, nha đầu này dành lấy muôi muốc trong tay nàng rồi đẩy nàng ra, miệng còn không ngừng cằn nhằn "Bà chủ, người làm từ sáng đến giờ rồi, mau qua bên kia nghỉ ngơi đi."

Nói thật tình thì nàng cũng thấy mệt, bởi vậy không có dành với Lục Nhi, trong tay cầm theo chén nước đi đến bộ bàn ghế kê cạnh chòi tranh mà ngồi xuống.

Vừa mới uống được một ngụm nước thì bỗng có một nữ oa nhi toàn thân lấm lem cầm theo một bó hoa dại nhỏ chạy đến.

Bé con nâng hoa lên cao cao cho nàng nhìn, thanh âm còn giọng sữa mà bị bô nói "Tiên nữ tỷ tỷ, chúng ta cho người hoa!"

Chớp mắt nhìn bó hoa nhỏ dài ngắn không đều, Tú Nương không chê mà đón lấy bó hoa nhỏ, nàng xoa đầu bé con mà cười nói "Tỷ tỷ rất thích nha."

Nói xong nàng liền lén lút giấu vào vạt áo nữ oa nhi một gói điểm tâm nhỏ. Oa nhi chớp đôi mắt to tròn nhìn nàng, đôi tay nho nhỏ bịt miệng lại nói nhỏ "Đa tạ tiên nữ tỷ tỷ!"

Sau đó bé con lại lon ton chạy đi, ở đầu kia là một đám thiếu niên thiếu nữ, bọn họ nhìn qua cùng lắm mới chỉ mười ba tuổi.

Thấy nàng nhìn qua, cả một đám liền ôm theo bé con mà ngượng ngùng chạy mất.

Nhìn những đứa trẻ này khiến tâm tình nàng vui lên không ít.

Chỉ là có những kẻ mắt cao không thể nhìn xuống, chuyên phá hư tâm trạng của người khác.

"Bà chủ Hoa thật có nhã hứng, vậy nhưng lại bày quầy ở đây phát cháo sao?" phụ nhân một thân y phục đoan trang đi đến gần, ý tứ châm chọc đầy trong lời nói.

Bà ta cười châm biếm nói tiếp "Đây là kỹ nữ muốn lập đền thờ trinh nữ sao! Bà chủ Hoa cũng thật đề cao bản thân nha."

Tú Nương đứng dậy nhìn người đến, dù chỉ có vài nét tương đồng nhưng nàng vẫn có thể mơ hồ đoán được thân phận của bà ta.

Hiện tại nàng không muốn để ý đến những người này, coi như mắt điếc tai ngơ mà quay lưng đi. Công việc ở đây rất nhiều, nàng không rảnh rỗi quản bọn họ.

Vậy nhưng người đến là cố ý gây sự, sao có thể để nàng dễ dàng thoát ra. Bà ta vươn tay túm lấy tay nàng kéo mạnh về sau, vốn một chân đã nhấc lên, bị kéo lại khiến nàng mất thăng bằng mà ngã đập vào cạnh bàn.

Chẳng nhìn nàng bị kéo ngã vào cạnh bàn đang đau đớn, Lục Liên Mai không ngừng xỉa xói nàng.

"Ngươi là giả điếc cái gì!? Một kỹ nữ thanh lâu dụ dỗ nhi tử ta, để nó đuổi ta ra khỏi nhà khiến ngươi đắc ý lắm sao!"

Càng nói thì bà ta càng tức giận, biểu cảm dữ tợn khó coi. Thậm chí cánh tay còn lại giơ lên cao, nhìn tư thế rõ ràng là muốn động thủ.

Bị đụng một cái, Tú Nương cảm thấy bụng mình đau quặn lại. Khi thấy đối phương muốn ra tay, nàng muốn thoát ra nhưng lại bị giữ chặt.

Mắt thấy bàn tay của bà ta càng lúc càng gần thì một bóng dáng nho nhỏ lao ra chặn lại.

Tiểu Niệm không màng đến nửa mặt bị đánh đến sưng tấy của mình mà gỡ tay bà ta ra, thanh âm ứ nghẹn nhưng vẫn cố gắng la lớn "Ta không cho bà tổn thương tỷ tỷ!"

Bất ngờ bị một tiểu nha đầu đẩy ra, Lục Liên Mai thoáng ngây ra.

Lại cũng bởi tiếng la lớn của Tiểu Niệm mà dẫn đến nhiều người chú ý đến.

Những ngày qua Tụ Hoa Phường phát cháo cho nạn dân, bọn họ nay thấy ân nhân của mình bị người khinh miệt, còn muốn đánh người thì nào có thể để yên.

Đang ở ngay ngoài kinh thành nên không ai dám động thủ, vậy nhưng mỗi người một câu cũng đủ dìm chết Lục Liên Mai.

Trước đây là Cố phu nhân phong quang bao nhiêu, nào có chịu qua cảnh nhục mạ như thế này. Bà ta tức giận chỉ vào đám người xung quanh mà mắng "Đám dân ngu xuẩn các ngươi thì biết cái gì! Ả nữ nhân này cũng chỉ là một kỹ nữ mà thôi! Vậy nhưng các ngươi mới chỉ ăn của ả vài chén cháo loãng đã đứng về phía kẻ ti tiện như vậy rồi. Không tự cảm thấy bản thân cũng thấp kém như ả sao?"

Những người bênh vực nàng nhất thời im lặng, bọn họ nhìn nhau như đang đắn đo suy nghĩ gì đó.

Nhưng lúc này lại có một thiếu niên lao ra khỏi đám người, đôi mắt đỏ ửng phản bác lại bà ta.

"Ngươi ở đây mắng người, đánh người thì cao quý hơn ai?! Kỹ nữ thì đã làm sao! Tỷ tỷ cho chúng ta ăn no bụng, giúp chúng ta có nơi che mưa che nắng, chúng ta đội ơn nàng còn không kịp!"

"Các người ở trong thành ăn no mặc tốt, nào có phải màn trời chiếu đất như chúng ta! Ngươi không có quyền yêu cầu chúng ta yêu ghét ai cả!"