Từ Bỏ Vương Hậu Trọng Sinh Làm Vương Phi Nhàn Hạ

Chương 1: Trọng sinh rồi, thời gian bắt đầu lại



Lâu Thanh Anh, vậy mà một đời vinh hoa không hết nàng đã đạt được rồi. Hoàng hậu chi vị bây giờ cũng là của nàng rồi. Nàng đã nghĩ rằng bản thân sẽ không hối hận với quyết định của mình nhưng, nàng sai rồi. Nàng đã quá sai rồi. Chính vì sự lựa chọn này đã khiến cho nàng hương tiêu ngọc nát.

Vì sao nàng lại nghe lời những lời ngon tiếng ngọt đồng ý trở thành tứ hoàng phi của tứ hoàng tử. Nàng vì những e ấp rung động đầu đời đã lựa chọn ở bên hắn, cùng hắn trải qua muôn vàn gian nan, nàng thay hắn đối đầu với bàn dân thiên hạ, thay hắn làm những việc dơ bẩn, thay hắn chịu hết trách nhiệm chỉ vì hắn đã nói sẽ mãi đối xử tốt, mãi ở bên nàng.

Nhưng, cuộc đời nàng đã rơi vào địa ngục thật sự khi nàng nhìn thấy hắn, tứ hoàng tử Công Tôn Hàn, người mà nàng yêu, người mà nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả để cho hắn có được ngai vàng đang cùng với một nữ nhân khác ân ái với nhau. Nữ nhân kia không ai khác chính là khuê mật của nàng, Hàn Minh Khuê.

Sau khi biết được sự thật rằng bản thân chỉ là quân cờ bị hai người lợi dụng Lâu Thanh Anh đã gần như phát điên. Nhưng tất cả mọi chuyện đã diễn ra rồi, nàng đã giúp Công Tôn Hàn lên ngôi vua. Đau đớn, hối hận nàng đã tự hỏi bản thân rằng hắn có gì tốt đẹp mà khiến cho nàng trở mặt với phủ Quốc công, đưa hắn từ một hoàng tử vô dụng lên hoàng vị.

Hàn Minh Khuê bây giờ cũng đã là quý phi rồi. Hàn Quý phi cao cao tại thượng như vậy mà lại ra tay sát hại Hoàng hậu là nàng mà tất cả những điều đó lại là do bệ hạ dung tung ả mà ra. Một vị hoàng hậu hoàn toàn không có một chút quyền lực nào trong tay. Chính trong khoảnh khắc bị chủy thủ đâm vào ngực ngàng đã thề. Nàng thề rằng nếu có thể sống lại kiếp này, Lâu Thanh Anh nàng sẽ không đưa ra sự lựa chọn ngu ngốc như vậy. Nàng nhất định sẽ không ở bên cạnh tên khốn Công Tôn Hàn cũng sẽ không để bản thân bị Hàn Minh Khuê dắt mũi. Nàng thề rằng nàng sẽ khiến cho hắn có chết cũng phải mang danh phản tặc, giống như những điều hắn đã làm với gia tộc của nàng. Nàng chính là hận hắn.

Tại thời khắc sự đau đớn bao trùm toàn bộ cơ thể nàng. Cứ nghĩ rằng mình đã chết. Nhưng, khi mở mắt ra, trước mắt nàng là căn phòng quen thuộc, căn phòng mà cha và nương đã tự tay trang hoàng cho nàng.

Lại nhìn nhìn bàn tay bé nhỏ của mình. Bàng hoàng, sợ hãi cảm xúc của nàng ngay lúc này thật phức tạp. Đánh tan dòng suy nghĩ của nàng, cánh cửa dần được mở ra, Hổ Phách tiến vào. Hổ Phách có thể gọi là nhìn Lâu Thanh Anh từ bé đến lớn.

Nhìn Hổ Phách khóc nấc lên nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh rồi, Quốc công và Phu nhân rất lo lắng cho người đó.

Sau đó còn sai người đi báo tin rằng Lâu Thanh Anh đã tỉnh.

Có lẽ trong khoảng một chén trà sau, Lâu Thanh Anh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc là Lâu Phong và Tề Minh Nguyệt cũng chính là cha nương của nàng. Bóng dáng mà lâu nay nàng luôn mong muốn được ôm thật chặt, mong muôn được ở bên.

Có lẽ vì đã quá lâu không được gặp mà Lâu Thanh Anh đã khóc rất lớn. Nàng nhớ rõ mình đã tan của nát nhà như thế nào. Khóc lớn trong sự nghẹn ngào, trong sự nhớ thương:

- Cha, mẹ con thật sự rất nhớ hai người.

Một câu nói này đã khiến cho Lâu Phong và Tề Minh Nguyệt đều rơi nước mắt.

Lâu Thanh Anh biết, mình vẫn còn sống. Không chỉ còn sống mà ông trời còn thương tiếc nàng, cho nàng làm lại cuộc đời một lần nữa.

Ngay lúc này, Lâu Thanh Anh nàng ý đã quyết. Cuộc đời nàng nhất định không thể bước vào vết xe đổ của kiếp trước nữa. Nàng không muốn như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son, nàng muốn được tự do đi ngao du thiên hạ. Mệnh trời đã cho nàng được lựa chọn lại một lần, nàng không thể sai lầm thêm một lần nữa.

Lật lại ký ức của mình, đế vương anh minh một đời nhưng lại vì quá ưu thương hoàng hậu quá cố lập Đại hoàng tử lên ngôi Thái Tử khiến cho triều đình sôi sội. Nỗi lòng các cận thần lo lắng. Các thế lực nhăm nhe muốn thôn tính điều khiển Thái tử biến thái tử thành bức bình phong cho quyền lực của mình.

Các vị hoàng tử khác không phục với một người nhu mì như vậy cũng rục rịch nuôi quân, kéo bè kết phái, mong sẽ có ngày xưng bá thiên hạ.

Tứ Hoàng Tử Công Tôn Hàn vì muốn củng cố thế lực của mình bèn đến phủ cầu cha nàng ban cho hắn một mối hôn sự. Gia đình nàng đã có hôn ước sẵn với hoàng gia, chỉ cần có một người con gái nhất định sẽ gả cho hoàng tộc làm phi tử. Đại tỷ vốn thông minh hơn người, cầm kỳ thi họa đều được học từ nhỏ để trở thành mẫu nghi thiên hạ. Cha nàng luôn tâm niệm đợi tân đế đăng cơ sẽ nhắc đến hôn ước với hoàng gia mong cho đại tỷ thành hoàng phi nơi Tử Cấm Thành.

Chỉ còn nàng, mặc dù không giỏi cầm kỳ thi họa, không phải tài nữ trong khuê phòng, từ nhỏ lại chỉ chuyên chú theo thúc phụ học về y thuật, lại thường xuyên không có mặt tại hầu phủ. Nhưng nếu mối hôn sự này không thể từ chối, cha đành gả nàng cho Tứ Hoàng Tử kia để không gây thất thố với hoàng gia.

Lần đầu nàng không thể cãi lại lệnh cha, chấp nhận mối hôn sự này từng bước đưa hắn lên ngai vàng, nhưng đổi lại là cái chết đầy thê lương, lần này nàng không thể bỏ mặc số phận của mình. Nàng hiện tại đã khác.