Tự Cẩm

Chương 301: Mầm tai họa 



Từ khi Hồng Nguyệt mất tích, Tiêu bà tử luôn tâm thần không yên. Khi đối mặt với Tiêu thị Tiêu bà tử cũng không tự tại cho mấy, nên liền cho bà nghỉ ngơi.

Người một khi rảnh rỗi sẽ càng thêm suy nghĩ miên man, tinh thần càng thêm bất ổn.

Chuyện quản sự Lễ Bộ Thị Lang phủ mang theo Hồng Nguyệt tới cửa Tiêu bà tử vốn không biết, càng không biết chuyện nữ nhi đã mất.

Có lẽ do mẹ con liền tâm, bà không ăn cơm tối liền ngủ đến mê man, đột nhiên gặp một cơn ác mộng.

Trong mộng nữ nhi mặc chính là hôm bồi Nhị thái thái ra cửa, cố ý gài ở bên tóc mai một đóa hoa lụa mới. Nữ nhi ở trong sóng nước lăn tăn lấp lánh chìm chìm nổi nổi, mỗi khi nhô ra đầu liền khóc gọi bà: “Mẫu thân, Hồng Nguyệt lạnh …… Mẫu thân, Hồng Nguyệt muốn về nhà……”

Tiêu bà tử giật mình bật người dậy, trán toát đầy mồ hôi lạnh, trong lòng bàng hoàng.

“Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt……” Tiêu bà tử càng nghĩ càng sợ, lê giày đẩy cửa đi ra ngoài.

Trời tối sớm hơn so với mùa hè, lúc này đã là màn đêm nặng nề, một ráng màu đỏ quýt cuối cùng nơi chân trời cũng biến mất. Trăng lạnh khẽ cong im ắng treo trên không trung, sương lạnh rơi đầy đất.

Gió lạnh thổi vào trong cổ Tiêu bà tử, làm bà chợt rùng mình tỉnh táo lại, dừng bước chân đi về phía chính phòng Nhã Hinh Uyển.

Mấy ngày nay tâm tình Nhị thái thái cũng không tốt, bà nếu đi qua đó nói nhiều, vạn nhất Nhị thái thái bực, nữ nhi chẳng phải càng không về được……

Cứ việc biết nữ nhi trở về là hy vọng xa vời, đáy lòng Tiêu bà tử vẫn cứ chứa một tia hy vọng xa vời, mà ác mộng này lại làm bà rối loạn tâm thần.

Nữ nhi sinh ra đã bụ bẫm, gương mặt lại vừa lớn vừa tròn, nhìn vào chính là tướng có phúc khí, cho nên mới đặt tên là Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt của bà có phúc khí như vậy, mới sẽ không xảy ra chuyện đâu.

Tiêu bà tử bất tri bất giác đi tới trong hoa viên, quỳ xuống cạnh một gốc hoa, đập đầu với ánh trăng rồi ngẩng đầu lên.

“Nguyệt thần nương nương phù hộ nữ nhi Hồng Nguyệt của con bình an không vô sự, vô luận nó gặp phải chuyện gì, chỉ cần có thể sống sót là được ……”

Vái xong, Tiêu bà tử trực tiếp ngồi dưới đất, dựa vào hoa mộc thất hồn lạc phách suy nghĩ.

Không có nữ nhi, căn phòng trống rỗng làm bà không muốn quay lại đó chút nào.

Không biết qua bao lâu, đêm càng đen, khắp nơi trong hoa viên đều là bóng đen trùng điệp, tựa như quỷ mị.

Tiếng bước chân xột xoạt truyền đến.

Tiêu bà tử tỉnh táo lại, theo bản năng né tránh sang bên cạnh.

Rất nhanh thì tiếng bước chân dừng lại cách chỗ bà không xa, bay tới giọng nghẹn ngào của tiểu cô nương: “Tỷ, ta sợ ——”

Tiêu bà tử vểnh tai nghe.

“Ta nhìn thấy rồi …… Hôm nay người đó chính là Hồng Nguyệt tỷ tỷ……”

Một thanh âm khác vội vàng cắt ngang lời nàng ta: “Mau câm miệng, để các chủ tử nghe được ngươi nghị luận chuyện này, chắc chắn rút đầu lưỡi của ngươi!”

“Tỷ, ta thật sự sợ mà……”

“Sợ cái gì, mặc kệ đó là ai, rơi xuống ao chết đuối là mệnh không tốt, có quan hệ gì với ngươi?”

Thanh âm tiểu cô nương run rẩy lợi hại hơn: “Tỷ, ta tận mắt nhìn thấy rồi, là Phùng ma ma hầu hạ lão phu nhân mang theo người nhấn Hồng Nguyệt tỷ tỷ vào trong nước đến chết chìm…… Vạn nhất, vạn nhất về sau chúng ta phạm sai lầm, có thể cũng như vậy không……”

“Thật sự?”

“Thật, thật, thật sự…… Ư ư ——” Miệng tiểu cô nương bị bưng kín.

“Muốn chết, lời này ngươi ém ở trong lòng cả đời cho ta, không được nhắc với người khác một chữ!”

Một thanh âm răng rắc truyền đến, ở trong hoa viên hắc ám yên tĩnh này có vẻ hết sức rõ ràng.

Rất nhanh chính là một trận tiếng bước chân dồn dập càng chạy càng xa.

Sau hoa mộc, vòng ngọc trên cổ tay Tiêu bà tử gãy thành mấy khúc, bị bà siết chặt ở trong tay, mà sắc mặt của bà so với trăng lạnh trên bầu trời còn muốn trắng bệch hơn.

Hồng Nguyệt chết rồi?

Bị Phùng mụ mụ mang theo người nhấn vào trong hồ nước dìm chết?

Sao mà mỗi một chữ bà đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau liền không rõ là sao?

Hai tiểu nha đầu đáng giết ngàn đao đó chắc chắn là ghen ghét Hồng Nguyệt của bà có thể diện ở trước mặt chủ tử, mới nói ra mấy lời táng tận thiên lương trù ẻo nữ nhi của bà?

Tiêu bà tử xoa xoa khóe mắt, lúc phản ứng lại thì đã đứng ở cửa chính phòng của Nhã Hinh Uyển.

“Tiêu ma ma, đã trễ thế này, bà có việc gì sao?” Nha hoàn thủ vệ thấy là Tiêu bà tử, ánh mắt lấp lóe.

Nếu là ngày thường Tiêu bà tử ở Nhã Hinh Uyển có thể đi ngang, nhưng mà hôm nay Hồng Nguyệt chết lại làm tiểu nha hoàn không chắc lắm.

Tuy rằng tuyệt đại đa số người ở Bá phủ đều cho rằng Hồng Nguyệt là tự mình nhảy vào trong ao chết đuối, nhưng chuyện lão phu nhân không nhận Hồng Nguyệt đều nghe nói cả, trước mắt giấu diếm chỉ có Tiêu bà tử.

“Ta muốn gặp thái thái.”  Lúc trả lời tiểu nha hoàn, trên mặt Tiêu bà tử đã không nhìn ra chút manh mối nào, nhưng bàn tay bà giấu ở sau lưng lại run rẩy không ngừng.

Tiểu nha hoàn nhanh chân đi vào bẩm báo.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu thị là không gặp, nhưng rất nhanh liền sửa lại chủ ý.

Mặc kệ Bá phủ không thừa nhận với bên ngoài thế nào, thì bên trong phủ Hồng Nguyệt chết là giấu không được, Tiêu bà tử sớm muộn gì cũng sẽ biết. Cùng với để Tiêu bà tử biết từ miệng người khác, còn không bằng chính miệng bà ta nói, miễn cho chủ tớ hai người cách lòng.

Sau khi Tiêu bà tử tiến vào liền quỳ xuống với Tiêu thị.

“Tiêu mụ mụ, ngươi mau đứng lên đi.”

Tiêu bà tử quỳ bất động: “Thái thái, nô tỳ mơ thấy Hồng Nguyệt……”

Sắc mặt Tiêu thị thay đổi một chút, rất nhanh thì thở dài, tự tay đi đỡ Tiêu bà tử.

“Tiêu ma ma, vốn dĩ nên sớm nói với ngươi, ta sợ ngươi nhất thời chịu không nổi, mới tạm thời giấu đi……” Tiêu thị tránh nặng tìm nhẹ nói lại việc xảy ra ban ngày.

“Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là thương tâm nhất, Tiêu ma ma, tâm tình của ngươi ta đều hiểu. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để tương lai ngươi không nơi nương tựa. Về phần lão phu nhân…… Ngươi cũng đừng trách lão phu nhân, bà ấy là vì suy nghĩ cho thanh danh Bá phủ không thể nhận lại Hồng Nguyệt, vốn định trước tiên ứng phó quản sự của Thị Lang phủ xong sẽ lặng lẽ an bài tốt cho Hồng Nguyệt, ai ngờ đâu tính tình Hồng Nguyệt lại lãnh liệt như vậy——”

Lời nói bà ta đã nói rõ, Tiêu bà tử muốn trách cũng nên trách lão phu nhân.

Đây ngược lại là chuyện tốt, Tiêu bà tử hận lão phu nhân, về sau làm việc cho bà ta sẽ càng tận tâm hơn.

Nghe Tiêu thị nói xong, Tiêu bà tử lớn tiếng khóc lóc, đáy lòng lại cười lạnh liên tục.

Bà hận lão phu nhân hạ lệnh hại chết nữ nhi, lại càng hận Tiêu thị thờ ơ lạnh nhạt.

Bà tận tâm tận lực hầu hạ Tiêu thị hai mươi mấy năm, nữ nhi duy nhất lại rơi vào kết cục như vậy.

Rõ ràng là Tiêu thị mang nữ nhi ra ngoài, kẻ bắt cóc muốn bắt cũng là Tiêu thị, chỉ bởi vì nữ nhi là hạ nhân, trời sinh mệnh tiện, cho nên cuối cùng tất cả mọi người không có việc gì, chỉ có nữ nhi mất đi tính mạng sao?

Điều này không công bằng!

Tiêu bà tử dùng tiếng khóc che lấp oán hận ngập trời trong đáy lòng.

Hãy chờ xem, luôn có một ngày bà sẽ làm cho Tiêu thị cũng phải nếm thử tư vị mất đi nữ nhi này!

Lần cuối của nữ nhi bà không được gặp, Tiêu bà tử lau nước mắt đi về phía hồ nước trong hoa viên.

Úc Cẩn mang theo Nhị Ngưu trèo tường tiến vào, vừa rơi xuống đất Nhị Ngưu liền chạy như bay về một hướng.

Úc Cẩn một bên đuổi theo một bên ở trong lòng mắng: Chạy nhanh như vậy làm gì, không biết hắn là lần đầu tiên trèo tường tới tìm A Tự, còn có tí tẹo ngượng ngùng sao.

Sau đó Úc Thất hoàng tử ngượng ngùng liền bị Nhị Ngưu đưa tới cạnh bờ hồ.

Ánh trăng thưa thớt, bóng cây trùng điệp, hồ nước hiện lãnh quang lăn tăn.

Tiêu bà tử chậm rãi quay đầu, một khuôn mặt già trắng bệch đột nhiên đập vào trong mắt Úc Cẩn.

Mẹ nó, trở về hắn muốn băm con chó chết Nhị Ngưu này!