- Sao cháu biết? - Ông ngoại của Thổ Ba tò mò hỏi,
- Đúng là tên họ Hoàng kia xây mộ xong, vừa mới dựng bia thì bảy ngày sau chết thật. Thế rồi, chưa đến một năm, một nhà mười miệng ăn của tên họ Hoàng đều lần lượt chết sạch. Quanh đây ai cũng bảo chuyện này đúng là kỳ quái. Cái tên họ Hoàng ấy đúng là xây mộ để chôn cả nhà thật
- Bởi vì ở Quỷ Đăng Tự có một linh quỷ sắp trưởng thành, do vậy mà mới có cao nhân mua lại ngôi chùa đó, tạo phong ấn, hòng tránh việc linh quỷ hại người. Nhưng là có người dỡ chùa xây mồ trên đó chẳng khác nào động thổ trên đầu Thái Tuế... Linh quỷ dựa vào khí tức trên bia mộ để tìm chủ nhân và những người trong nhà, nuốt sạch tinh khí của họ. Mới chết cả nhà chứ chưa chết cửu tộc là còn may.- Vũ Nhu Tử đáp, đây đều là những thông tin không cần giữ bí mật với người thường nên cô cứ vậy nói thẳng.
Ông ngoại của Thổ Ba trầm mặc hồi lâu, rồi nhìn chằm chằm vào Vũ Nhu Tử, thốt ra hai chữ:
- Mê tín!
- Cháu à, phải tin vào khoa học, tri thức mới là sức mạnh. Đừng có mê tín dị đoan như thế! - Ông ngoại của Thổ Ba không hổ là một cụ ông thời thượng.
Thư Hàng đang chìm trong giấc ngủ ngon lành đành phải mở mắt, kế đó, hắn nhận ra một cô nàng xinh đẹp đang đứng bên cạnh giường mình dùng cố sức gọi mình… người đó chính là Vũ Nhu Tử
Nhưng hắn thật sự không chịu nổi việc làm của Vũ Nhu Tử.
- Được rồi, được rồi, tôi dậy ngay đây. Cô có thể lui lại một chút không? - Tống Thư Hàng cười khổ… tuy anh không có thói quen ngủ khỏa thân, nhưng mặc độc một chiếc quần nhỏ, ngại bò ra đứng trước mặt con gái.
Lại nói, nữa đêm canh ba mò vào phòng đàn ông con trai, cô này không sợ hắn nổi cơn cầm thú sao?
Ờ... mà có lẽ Vũ Nhu Tử không sợ thật. Với cái công lực tung cước hạ chớp nhoáng năm cơn ma men, Tống Thư Hàng mà nổi cơn cầm thú thì chỉ có rơi vào kết cục bi kịch.
Vũ Nhu Tử chớp chớp mắt, gật gật đầu. Sau đó cô quay người lại, không nhìn Tống Thư Hàng.
- … - Tống Thư Hàng.
Thư Hàng có chút bất đắc dĩ, hắn xuống giường mặc đồ ngủ vào. Sau đó vào phòng tắm thay đồ, rửa mặt cho tỉnh táo. Dù sao thì cũng đi với người ta tới thành phố J rồi, giờ cứ chiều theo mấy ý tưởng điên rồ của cô ấy thôi, coi như là liều mình bồi quân tử.
- Đi xe máy qua hả? - Tống Thư Hàng hỏi.
- Ừm.- Vũ Nhu Tử gật đầu, cô kéo theo cái vali to uỳnh của mình.
Tống Thư Hàng:
- Cô xách theo cái vali to thế, không sao chứ?
Dựa theo hướng chỉ của ông ngoại Thổ Ba, chẳng mấy chốc mà cả hai đã đến được khu rừng. Nơi này không khó tìm, chẳng qua ở đây là ngôi mộ, nên chẳng ai biết đây là Quỷ Đăng Tự trước đây.
Không thể tiếp tục đi bằng xe nữa, phía trước chỉ có thể đi bộ,
- Cần tôi giúp không? - Tống Thư Hàng hỏi.
- Tiền bối yên tâm, một con linh quỷ thôi mà, không làm hại gia được đâu. Loáng cái là xử lý xong, tiền bối đứng cạnh trợ trận cho gia là được.- Vũ Nhu Tử cười hì hì đáp lại.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi tới khu vực chôn cả nhà của người đàn ông họ Hoàng kia.
Một ngôi mộ hình ghế dựa cực lớn, là cái kiểu mộ rất thịnh hành hồi năm, sáu mươi năm trước. Không biết có phải năm ấy tên họ Hoàng biết cả nhà mình sắp chết không mà xây mộ rất to, vừa đủ cho cả bốn đời, tổng cộng mười bốn người trong nhà chôn cùng.
Giờ đang lúc đêm khuya, thành thử bãi tha ma càng có vẻ lạnh lẽo.
Cô mở cái vali to uỳnh ra, trong đó tỏa ra sáng lóng la lóng lánh. Tống Thư Hàng nhìn rõ, trong đó xếp lần lượt từng miếng từng mảnh ngọc, đoán chừng phải hơn trăm miếng!
Còn có một cái chuông màu vàng tím, giống đồng mà không phải đồng, giống vàng mà không phải vàng, nhưng khiến người ta cảm thấy … thứ này chắc chắn là đắt lắm!
- Phù!
Vũ Nhu Tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, dù trời không có gió, nhưng mái tóc đen dài của cô vẫn có thể vùng vẫy, trong oai hùng vô cùng!
Khi Tống Thư Hàng mơ màng mở mắt thì thấy Vũ Nhu Tử đang nhẹ nhàng nhảy múa quanh ngôi mộ... Nửa đêm nửa hôm, đi nhảy ở bên mộ, sở thích của cô nàng này cũng đặc biệt thật đó!
Hửm? Quanh cô ấy hình như có hai luồng sáng xanh bay qua bay lại, nhưng đang phụ họa của Vũ Nhu Tử vậy, trông rất dễ nhìn. Tiếc rằng cái cảnh này không thể đẹp nổi, bởi cái bối cảnh là bãi tha ma khiến nó bỗng trở nên quỷ dị.