Tu Chân Thế Giới

Chương 126: gặng hỏi



Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ tung liên miên không dứt bên tai, toàn bộ sân thi đấu hóa thành biển lửa.

Ngọn lửa đỏ thẫm lan tràn cao vài trượng, cuồng vũ, hai người như bị biển lửa nuốt trọn, nhìn không thấy bóng dáng.

Đột nhiên, trong biên lửa bắn ra vài bông tuyết.

Một bóng người mơ hồ hiện lên trong biển lửa, hắn đi từng bước ra ngoài, bóng người mơ hồ dẫn hiện rõ.

Là ai?

Toàn bộ mọi người đều vươn dài cổ, nín thở. Người có ngốc cũng biết người chạy ra là kẻ thắng.

Hình ảnh cuối cùng trước khi bị biển lửa che khuất còn lưu trong tâm trí của họ là thủy kiếm không lồ long lanh như lửa dâng lên chém về phía Triều An.

Chém trúng? Kết quả?

Toàn bộ đều tới lúc bóc trần.

Bóng người nơi biển lửa càng lúc càng rõ, người đó đi tới bên biên biển lửa, hắn không có dừng lại, bước về phía trước một bước.

Một bàn chân trần ám kim có chút cháy đen từ trong biển lửa vươn ra.

Bầu trời quang đãng, ánh sáng mặt trời ấm áp lại giá lâm đại địa, Thiên Nguyệt giới dù mưa đầy đủ, nhưng một năm bốn mùa, đa phần là ngày sáng sủa. Đông Phù dựng trên nửa chop ngọn núi bận rộn dị thường. Tu giả đi đi lại lại, hoặc đạp kiếm phi hành, hoặc cưỡi linh thú, hoặc thao khống pháp bảo, từ bốn phương tám hướng tụ tập.

Một nơi cách không xa Đông Phù, Vô Không sơn.

Tả Mạc trần như nhộng ngâm mình trong thùng thuốc, chỉ lộ ra cái đầu, thỉnh thoảng vang lên tiếp hít thở sâu khó nhọc. Lần này hắn tuy thủ thắng, nhưng thụ thương cực nặng, vừa đi ra biển lửa đã té xỉu. Chờ khi hắn mở mắt ra, đã phát hiện mình ngâm mình trong nước thuôc. Bên cạnh thùng thuốc có một âm khuê, khay ngọc của âm khuê quang mang lưu chuyển, đây là Tả Mạc yêu cầu tiểu Quả tìm giúp hắn.

Hắn rất nhanh bị nội dung âm khuê phát ra hấp dẫn.

"Tuy hai ngày qua so đấu hết sức hấp dẫn, nhưng không thể không nói đều không thể so sánh với trận so đấu mở màn! Khiến ta có chút không thể quên, Từ sư, ngài thấy sao?"

"Đúng vậy, Ta cũng đồng cảm. Hai ngày thi đấu tuy các loại pháp quyết tầng xuất bất tận, nhưng không có biểu hiện kinh diễm như trận Tả Mạc thi đấu. Nhưng, phân tính tỉ mỉ, trận đấu của Tả Mạc cùng Triều An có thể khiến mọi người nhớ mãi là vì có nhiều yếu tố."

"Không sai, trận chiến kinh điển cần có những nhân tố kinh điển. Tựa như thực lực song phương chênh lệch cực lớn, còn có cách vận dụng phù trận độc đáo của Tả mạc, …, đều khiến trận đấu này thành kinh điển. Trong trận đấu anyf, phù trận cùng trận bàn của Tả Mạc trở thành đề tài mọi người thảo luận nhiều nhất. Trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt, ta đối phù trận nhất không không thông, Từ sư ngài là cao thủ phương diện anfy, khẳng định minh bạch hơn ta. XIn ngài giải thích nghi hoặc cho ta."

"Không dám đám đương. Nói thực, lúc tỷ thí, ta ở tại hiện trường nên tương đối rung động mạnh. Nhưng vì ta cảm thấy vô cùng hứng thú với phù trận, cảm xúc của ta đối với cách vận dụng phù trận cùng trận bàn của Tả Mạc càng lớn hơn. Rất nhiều người đang suy ngẫm một vấn đề. Tả Mạc rốt cục ném ra bao nhiêu trận bàn?"

"Đúng! Vấn đề này cũng là điều ta luôn suy ngẫm.!"

"Nếu như ta nhìn không lầm, hắn là 11 trận bàn."

"Nhiều vậy sao?"

"Hắn trước hết nem ra một mê tung trận, sau đó ném ra Thổ Linh Trận, Dũng Kim trận, Tụ THủy trận, ba trận bàn tổ thành tam liên hoàn. Ba sợi dây cuốn lấy Triều An chắc mọi người còn nhờ, ta tra ra, nó là Phược long trận, phù trận không tồi. sau cùng phù trận màu vàng là Lưu Hỏa Tâm Ngự trận, cùng ngọc bội nơi eo Tả Mạc là Lưu Hỏa Tâm Ngự hợp hành song liên hòa."

"Này rành rành là sáu trận bàn nha."

"Ha ha, sáu trận bàn trải qua an bài tỉ mỉ, nhưng chỗ cao minh của Tả Mạc cũng không chỉ ở đây, hắn còn ném ra năm Ngũ Nguyên Bổ Linh trận bàn."

"Năm Ngũ Nguyên Bổ Linh trận bàn sao?"

"Không sai, Tả Mạc rôt cục chỉ có tu vi trúc cơ kỳ, linh lực của hắn kém xa Triều An, cho nên phải bổ sung linh lực. Khiến người tán thán là phương vị năm trận bàn hắn ném ra hết sức xảo diệu, cơ bản, hắn đi tới vị trí nào cũng có thể tiến vào phạm vi Ngũ Nguyên Bổ Linh trận…"

Tả Mạc ở trong thùng thuốc cực bội phục, Từ sư không biết là nhân vật nào, toàn bộ an bài của mình, tất cả đều bị người ta nhìn rõ ràng. Trong lòng có chút đắc ý, có thể trong âm khuê nghe thấy người khác tán dương mình, cảm giác thích thú tuyệt không bình thường.

Tựa hồ đau đớn do nước thuốc thấm vào thân thể giảm rất nhiều. lại nghĩ tới tinh thạch mình kiếm được, hắn tâm hồn bay bổng…

"Ngươi rất đắc ý sao." THi Phượng Dung lạnh giọng, nàng mặt đầy sương lạnh.

Tả Mạc trong thùng thuốc tức thì cúi đầu, quên mất vì sao, hắn quên mất hiện tại hắn còn đang chịu công thẩm. Chưởng môn, sư bá Tân Nham, sư bá Diêm Nhạc, sư phụ, bốn người xếp hàng hang, đứng trước thùng thuốc coi chừng hắn.

"Đệ tử không dám!" hắn cẩn thận nói.

"Không dám? Ngươi có gì không dám?" Thi Phượng Dung cao giọng nói: "Ngươi nói xem, ngươi có gì không dám?"

Tả Mạc vừa nhìn biết không diệu, sư phụ thật sự nổi điên, nhưng hắn cũng không biết đã phạm tội gì, chỉ có vâng vâng dạ dạ.

Khong nghxi tới, vừa thấy bộ dáng vân vâng dạ dạ của Tả Mạc, THi Phượng Dung càng giận: "Xem ngươi bộ dạng thành thật, lại là tên lười biến gian hoạt nhất trong đám đệ tử. Tên nhãi ngươi không bị trị, ta là sư phụ ngươi cũng bị ngươi dắt mũi xoay vòng vòng…"

Tả Mạc hoàn toàn không hiểu, nhưng lòng âm thầm kêu khổ, càng tin tám chin phần mười là mình đã phạm lỗi. Nhưng hắn có quá nhiều chuyện không thể lộ ra, bị sư phụ chỉ mũi mắng, hắn cũng không biết đến cùng là thế nào.

Có thể khiến sư phụ vốn trầm mặc ít nói mở miệng mắng lớn, việc này chỉ sợ là lớn nha!

Tiểu Quả, Lý Anh Phượng mấy người ở bên không dám thở mạnh, sau đó lại cố nhịn cười.

"Khái." Thi Phượng Dung đã giảm bớt giận, Bùi Nguyên Nhiên mới đứng ra.

"Tiểu Mạc, ngươi lúc luyện khí kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý, làm sao không nói cho chúng ta?" Thanh âm chưởng môn hòa ái dễ gần, cực kỳ bình hòa, nhưng mà Tả Mạc đang ngâm nước thuốc lại không khỏi run rẩy.

Kỳ thực Tả Mạc không sợ sư phụ, sư phụ mặt lạnh lòng nóng, tuy miệng mắng lợi hại, nhưng thực quan tâm hắn. Trong bốn chưởng bối, Tả Mạc sợ nhất là chưởng môn. Chương môn nói chuyện vui buồn không lộ, hòa ái dễ gần, không biết tại sao, Tả Mạc luôn vô cùng sợ chưởng môn.

Nguyên lai là chuyện luyện khí kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý, Tả Mạc hơi an tâm, lúc này hẳn nên không có vấn đề gì.

"Đệ tử đương thời cảm giác được kiếm ý, nhưng lại không thể kiếm tinh thạch, còn kém linh thực phu…" Tả Mạc vờ ấp a ấp úng.

Trong viện lớn như vậy, không một tiếng động.

Nghe đáp án từ Tả Mạc, bốn người dù là kim đan kỳ tu vi cũng đứng ngẩn người. Bốn người nhìn nhau, dở khóc dở cười. Mà tiểu Quả cùng Lý Anh Phượng mấy người lúc này càng cố nhịn cười, toàn thân run rẩy.

Không có gì phải lăn tăn, trước nay Tả Mạc đều nghĩ như vậy. Cho nên lúc hắn nói ra, vô cùng tự nhiên.

Tả Mạc bình thường làm gì chúng nhân đều biết rõ, một tên dám liều mạng chạy tới Linh Anh phái cướp pháp bảo, điều này chẳng phải rất bình thường sao.

"Kiếm tinh thạch! Ngươi chỉ biết kiếm tinh thạch! Ngươi tất có một ngày bị tinh thạch đè chết…" Thi Phượng Dung vừa nghe, Tả Mạc lại vì một lý do hoang đường như vậy mà lãng phí thiên phú, sao không tức giận.

"Bị tinh thạch đè chết cũng đáng…" Tả Mạc vô thức thì thầm, lời vừa ra khỏi meiengj, hắn tức thì hô hỏng bét. Thính giác của sư phụ bọn họ nhạy bén, không phải là ta tự tìm rủi ro sao?

Lần này thụ thương, là tự mình làm mình chịu a!

Thi Phượng Dung bị Tả Mạc chọc giận phát run, ngon tay chỉ hắn cũng run lẩy bẩy.

Diêm Nhạc vẻ mặt đành chịu, đệ tử mê tiền như vậy, thiên phú lại quá tốt…

Chỉ có Bùi Nguyên Nhiên lộ vể hết sức bình thường, hắn vẫn ôn hòa như cũ: "a, ta nhớ không lầm thù Ly Thủy kiếm quyết là sau khi ngươi trúc cơ mới tu luyện, vậy ngươi trước đó lĩnh ngộ kiếm ý gì?"

Tả Mạc lập tức kinh sợ!

Đáng chết! làm sao lại quên cái này!

Lý Thủy kiếm quyết, là sau khi hắn trúc cơ chạy tới kho điển tịch chọn lấy. Hắn không nghĩ tới chưởng môn ngày thường không chút để ý, lại quan tâm hắn như vậy, ngay cả tu luyện ly thủy kiếm quyết đều mò rõ ràng.

Nếu bị chưởng môn phát hiện ra Bồ yêu….

Tả Mạc khủng hoảng vô cớ, hắn cảm gaics khẩn trương chưa từng có, tim sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Hắn nuốt nước bọt, có chút chần chừ: "Là băng Ly kiếm ý của sư bá…."

Cái này tuyệt không giấu nổi, hắn hiện tại chỉ biết hai loại kiếm ý, nếu là nói dối, chỉ cần chưởng môn thử mình, liền lộ ra dấu vết.

Tân Nham con ngươi bình đạm đột nhiên sáng lên hàn quang, hồi đáp của Tả Mạc siêu quá ý liệu của ba người, ngay cả Bùi Nguyên Nhiên đều sửng sốt.

"A, ngươi dùng cho sư bá xem." Diêm Nhạc vội vàng nói.

Quả nhiên….

Tả Mạc cố nén hoảng loạn, phát ra một đạo triều tịch kiếm ý. Kiếm ý hết sức nhỏ yếu, nhưng băng hàn nó uẩn hàm lại là Băng ly kiếm ý của Tân Nham không sai.

"Ngươi làm sao học được?" Chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên ánh mắt sáng rực nhìn Tả Mạc.

Ba người khác cũng phản ứng lại, Tân Nham chưa từng truyền thụ cho Tả Mạc Băng Ly kiếm quyết, mà kiếm quyết của bản môn chỉ mới được mở ra không lâu, Tả Mạc sao có thể từ luyện khí kỳ đã tiếp xúc Băng Ly kiếm quyết?

Ánh mắt bốn người chưởng môn như đuốc, Tả Mạc chỉ thấy như có bàn tay lạnh lẽo sờ lưng, tay chân lạnh băng.

Đáng chết, nói dối thế nào mới có thể thoát được?

Tả Mạc trầm mặc, khiến sắc mặt bốn người đều có chút khó coi.

Tiểu Quả cùng Lý Anh Phượng mấy người cố nén, mặt ai cũng trắng bệch, học trộm pháp quyết trong các môn phái là tử tội. Không ai ai nương tay với người này.

Lúc này Tả Mạc cũng thấy hết cách, cơ hồ tuyệt vọng, lúc này hắn đột nhiên nảy sinh ý tưởng.

Hắn lắp bắp nói; "La…Là buổi tối lúc đại sư huynh trúc cơ…ta… ta thấy con ly long của sư bá…."

Bốn người sắc mặt vốn đang âm trầm đều lộ vẻ ngạc nhiên. Bọn họ lúc này đột nhiên nhớ tới, buổi tối hôm đó, Tân Nham vì xua đuổi tu giả tới xem náo nhiệt đã dùng ra băng ly kiếm quyết thành danh của hắn.

"Ngươi tối hôm đó nhìn cái là lĩnh ngộ sao?" Xua nay Tân Nham trấn đinh. Lúc này cũng không thể kìm nén.

"vâng.. Vâng…" Tả Mạc chỉ cảm thấy sống sót sau tai nạn, nói chuyện có chtus run lấy bẩy.

THi Phượng Dung lộ vẻ hớn hở, cũng lộ vẻ thẹn thùng, ba người khác đều lộ kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc! ngay cả chưởng môn xưa nay trấn định cũng bị rung động không nói nên lời.

Chỉ nhìn một lần là có thể lĩnh ngộ kiếm ý, thiên phú tu kiếm….