Tự Cứu

Chương 1



Edit: Vũ Vũ

Ngày phát hiện ra bí mật của Tần Ngạn cũng chính là ngày kỉ niệm ba năm kết hôn của chúng tôi.

Anh ta đã đi công tác nửa tháng.

Sáng sớm tôi đã nhận được điện thoại của Tần Ngạn, anh ta nói đã xuống máy bay..

Nhưng mãi đến 6 giờ chiều, anh ta mới ôm một bó hoa hồng trắng lớn về nhà.

Tôi đang nằm cuộn tròn trên sofa, mơ màng như sắp ngủ.

Bó hoa còn mang theo bọt nước chìa ra trước mặt tôi, tôi mở to mắt, đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Tần Ngạn.

Anh ta nhìn thoáng qua lọ thuốc trên sofa, môi mím lại:

“Không phải bác sĩ đã nói tình trạng gần đây của em đã tốt hơn, có thể thử dừng thuốc sao?”

“…Hôm nay em mới uống.”

Tác dụng của thuốc làm tôi buồn ngủ, tư duy cũng không nhanh nhạy.

Lấy lại tinh thần, tôi thấp giọng hỏi: “Không phải anh xuống máy bay từ sáng à? Sao bây giờ mới về nhà?”

Tần Ngạn khựng lại một chút, tránh né ánh mắt của tôi.

Quay đầu đi dọn dẹp hộp thuốc trên bàn trà.

“Công ty có chút việc, anh đến đưa hồ sơ quan trọng rồi bị bọn họ giữ lại để mở họp.”

Anh ta đưa bó hoa tới trước mặt tôi, cong mắt cười: “Này, để đền bù nên anh đã mua tặng em một bó hoa đây.”

“Anh đi tắm cái đã, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh còn mua cả vé xem phim rồi.”

Tiếng nước ào ạt vang lên trong phòng tắm.

Tôi buông bó hoa, đứng dậy đi đến định bụng lấy quần áo dơ của Tần Ngạn cho vào máy giặt.

Mới vừa cầm lấy áo sơmi thì một chiếc nhẫn đã rơi xuống đất.

Nhẫn bạch kim, nửa vòng nhẫn được dát bằng vụn kim cương.

Giống y hệt với chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út của tôi.

Dựa vào ánh đèn trên trần nhà, tôi có thể rõ ràng nhìn thấy chữ viết tên bên trong nhẫn.

Hầu như là trong nháy mắt, máu cả người tôi đều đông lại.

Chiếc nhẫn này của Tần Ngạn, không khắc tên của tôi.

Mà là “szy”.

Tống Chân Vũ.

Cái tên này tôi đã từng thấy qua.

2.

Hơn nửa tháng trước, cụ thể là mấy ngày trước khi Tần Ngạn đi công tác.

Bệnh viện gọi tới, bảo tôi có rảnh thì đến làm kiểm tra định kỳ.

Mặc dù công việc của Tần Ngạn rất bận, nhưng anh ta vẫn xin nghỉ để đến bệnh viện cùng tôi.

Kiểm tra xong, bác sĩ nói cảm xúc của tôi đã dần ổn định, có thể giảm bớt lượng thuốc, thậm chí là dừng uống.

Ông còn nói, vợ chồng quan hệ thân mật ổn định sẽ rất có lợi trong việc giúp bệnh tình của tôi đỡ hơn.

Trên đường trở về, Tần Ngạn lái xe, cười nói với tôi, nói anh ta là liều thuốc đặc biệt của tôi.

Nói đến đây thì mọi chuyện vẫn rất bình thường.

Mãi cho đến khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt mà tôi thích, Tần Ngạn dừng xe ở ven đường, đi xếp hàng mua bánh tart trứng cho tôi.

Lại quên cầm theo điện thoại.

Màn hình sáng lên, tin nhắn kia cứ như vậy hiện ra.

[Anh Tần, hoa hồng trắng không đủ, bó hoa tặng cô Tống Chân Vũ có thể cho thêm vài bông hoa hồng đỏ được không?]

“…”

Tôi ngơ ngác ngồi nhìn, tới khi Tần Ngạn quay lại, cầm lấy điện thoại di động lên.

“Cũng may anh nhớ ra, nếu không lát nữa không trả tiền được.”

Vẻ mặt bất đắc dĩ, không nhìn ra chút sơ hở nào.

Nhưng sau khi về đến nhà không lâu, tôi nhận được một bó hoa hồng trắng lớn.

Tần Ngạn nói anh ta tặng hoa là để chúc mừng chứng rối loạn lưỡng cực của tôi đã có chuyển biến tốt.

Như vậy tất cả đều đã sáng tỏ.

Anh ta đặt hai bó hoa hồng trắng giống nhau như đúc, một bó cho tôi, bó còn lại tặng Tống Chân Vũ.

Nhưng Tống Chân Vũ là ai?

3.

Tôi nhìn điện thoại của Tần Ngạn.

Từ lâu anh ta đã cài vân tay của tôi vào điện thoại, có lẽ chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ kiểm tra điện thoại của anh ta.

Trong mắt anh ta, hẳn là tôi tin tưởng anh ta 100%.

Cũng như Tần Ngạn tin tưởng tôi vậy.

Cho nên anh còn chẳng cố tình che giấu chuyện ngoại tình, ngay cả lịch sử trò chuyện cũng không thèm xoá đi.

Tống Chân Vũ là thực tập sinh của công ty anh ta.

Tần Ngạn và cô ta quen nhau từ một năm trước.

Bởi vì chính anh ta đã giới thiệu Tống Chân Vũ vào.

Cô ta giống như chú chim nhỏ ríu rít, có chuyện gì cũng hỏi Tần Ngạn, ngữ khí nhẹ nhàng lại hoạt bát.

Là sức sống tươi trẻ của một cô gái mới 20 tuổi.

“Trưởng phòng Tần, hôm nay anh dạy em được không?”

“Trưởng phòng Tần, tối nay chúng ta đi ăn nhé, em có hạng mục quan trọng muốn hỏi anh.”

Sau đó biến thành…

“Tần Ngạn, đêm nay chúng ta đi hóng gió đi.”

“Phim ‘Muốn gặp anh’ sắp công chiếu rồi đó, anh hiểu ý em chứ?”

Một năm nay, từng món quà mà Tần Ngạn mua cho tôi.

Giá trị như máy tính đời mới nhất, hay nhỏ như chiếc bùa bình an.

Tống Chân Vũ cũng nhận được món quà giống tôi như đúc.

Bao gồm cả nhẫn cưới của chúng tôi.

Có một lần hình như bọn họ cãi nhau.

Tống Chân Vũ khóc lóc: “Nhất định anh phải tìm được cái giống hệt cho em, bên trong phải khắc tên của em với anh. Nếu không em sẽ cảm thấy bản thân mình như kẻ thứ ba vậy.”

“Rõ ràng anh chỉ có trách nhiệm về mặt hôn nhân với cô ta, giữa chúng ta mới là tình yêu thật sự cơ mà?”

Tôi nhìn thời gian của lịch sử trò chuyện.

Là hai tháng trước.

Mấy ngày này trời vẫn luôn đổ mưa, có hôm đến tận khuya Tần Ngạn mới về nhà.

Cả người ướt nhẹp, mặt mày mỏi mệt.

Anh ta vừa vào cửa đã ôm lấy tôi, hôn lên môi tôi: “Tĩnh Tĩnh, anh yêu em.”

Khi ấy tôi còn chẳng biết có chuyện gì xảy ra.

Đến bây giờ mới rõ.

Hoá ra vào đêm mưa tầm tã ấy, anh ta lái xe chạy khắp nửa thành phố, đi hỏi từng cửa hàng trang sức một.

Rốt cuộc ở nơi hẻo lánh nào đó, tìm được kiểu dáng nhẫn từ ba năm trước của chúng tôi.

Tôi dùng đầu ngón tay run rẩy tê dại lướt xuống.

Tin nhắn mới nhất vào buổi sáng hôm nay.

“Em mua váy ngủ ren mới đó, muốn mặc cho anh xem mà. Anh không đến thật sao?”

Kèm theo đó là một bức ảnh rất hở hang.

Tần Ngạn chỉ nhắn lại hai chữ: “Chờ anh.”

Đột nhiên tôi hiểu ra, vì sao đến chạng vạng Tần Ngạn mới về nhà.

Vì sao vừa về đã đi tắm ngay lập tức.

Lướt xuống phía dưới, là tin nhắn cô ta vừa gửi:

“Cho dù có trải qua chuyện đó nhưng cũng không đáng để anh hi sinh cả đời ở bên cô ta. Chuyện đó cũng đâu phải do anh làm.”

“Với lại có chuyện nhỏ như vậy cô ta còn nhớ mãi không thôi. Ra vẻ quá đi mất.”

Cơn buồn nôn mãnh liệt xông lên cổ họng, tôi đỡ tường, cúi người xuống, nôn khan tới nỗi dạ dày cũng co rút.

4.

Lúc Tần Ngạn đi ra, tôi đang ngồi trước khung cửa sổ, trầm lặng chăm chú nhìn ra bên ngoài.

Hoàng hôn dần chìm xuống chân trời, chỉ còn lại một tia sáng đỏ quạch cuối cùng.

Tôi nhìn anh ta đeo nhẫn vào ngón tay, sau đó mỉm cười với tôi.

Cảm xúc trong lòng như bị gió lốc thổi quét lên.

“Anh chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi bà xã.”

Tôi đờ đẫn nhìn anh ta: “Tống Chân Vũ là ai?”

Bước chân của Tần Ngạn lập tức dừng lại.

Anh ta muốn chạy tới trước mặt tôi, hiện giờ chỉ còn cách một bước chân nhưng lại như cách một khoảng trời.

“Nhẫn của anh khắc tên viết tắt của cô ấy.”

Tần Ngạn nhìn tôi, sau một lúc lâu mới nhún vai: “Được rồi, thật ra anh làm mất nhẫn, sợ em giận nên mua cái khác. Còn tên khắc ở bên trong chắc là người ta khắc sai rồi.”

Lấy cớ một cách vụng về.

Giống như đang nói với tôi rằng, anh ta đã tìm lý do giải thích cho tôi, thì tôi cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.

Tôi hé miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì thì nước mắt đã rơi xuống:

“Anh viện cớ như vậy là coi tôi chẳng khác gì đứa bé ba tuổi cả.”

“Tĩnh Tĩnh, đừng gây chuyện.”

Tần Ngạn có hơi bực mà kéo cà vạt.

“Hôm nay là ngày kỉ niệm ba năm kết hôn của chúng ta, đừng vì chuyện cỏn con này mà cãi nhau được không?”

Tần Ngạn nói không sai, anh ta vẫn luôn là liều thuốc đặc biệt của tôi.

Bởi vì anh ta đã cùng tôi trải qua quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời.

Là sau khi tôi bị anh họ cùng đám bạn của hắn c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p.

Là khi bệnh tim của mẹ tôi tái phát, không còn cách nào cứu chữa, hôn mê ở trong bệnh viện.

Là khi tôi bị rối loạn lưỡng cực, vô số lần muốn tự kết thúc cuộc sống như địa ngục trần gian. ngôn tình sủng

Vẫn luôn là Tần Ngạn ở bên cạnh tôi.

Từ 16 đến 25 tuổi, suốt chín năm trời, tôi chưa từng nghĩ anh ta sẽ phản bội tôi.

Đau đớn bén nhọn đục vào trái tim, cảm xúc bạo ngược trào ra trong nháy mắt, phá huỷ chút lý trí còn sót lại của tôi.

Lúc kịp nhận ra thì tôi đã nhảy xuống cửa sổ, đi đến trước mặt Tần Ngạn, dùng hết sức bình sinh tặng cho anh ta một cái tát.

“Anh vừa mới ngủ với cô ta xong, ngay cả mùi trên người còn chưa rửa sạch mà đã vội vã chạy về đón lễ kỷ niệm ba năm kết hôn với tôi.”

“Anh đem chuyện đau đớn nhất của tôi ra nói cho cô ta nghe, để cô ta dùng giọng điệu châm chọc bình phẩm…”

“Tần Ngạn, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?”

Một câu cuối cùng, tôi như nức nở mà hét lên.

Cái tát đó dùng sức rất lớn, mặt Tần Ngạn cũng bị đánh lệch sang một bên.

Anh ta dùng đầu lưỡi chọc chọc má, quay đầu nhìn tôi, thần sắc dần lạnh đi.

Trong ánh mắt của anh ta phản chiếu lại bóng dáng hiện tại của tôi.

Tóc tai rối loạn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt nhoè nhoẹt nước mắt, giống hệt một đoá hoa khô héo.

Tôi cùng Tống Chân Vũ ngây thơ đầy sức sống là người của hai thế giới khác nhau.

“Chu Tĩnh, tôi đã cho cô bậc thang thì cô phải biết đường mà đi xuống!”

Bỗng nhiên tôi bắt đầu khóc lớn, trong thanh âm mang theo sợ hãi cùng vô thố, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới bên cạnh bàn trà để uống thuốc.

Sau đó “bịch” một tiếng, cả người nặng nề ngã xuống đất.

Quá khó coi.

Tôi bụm mặt, khóc tới nỗi cả người run rẩy.

“Cmn đúng là không ngày nào được yên mà.”

Tần Ngạn bực bội đập mạnh cửa: “Ồn ào muốn chết, có cái gì mà khóc? Lúc bị h.i.ế.p cô cũng khóc khó nghe vậy à?”

5.

Hình như tôi nghe thấy đáy lòng mình nổ mạnh.

“Oành” một tiếng, khói thuốc súng tràn ngập, m.á.u tươi bay tứ tung.

Cuối cùng tôi vẫn chạm được vào lọ thuốc, run rẩy cho viên thuốc vào trong miệng.

Rất nhanh thuốc đã phát huy tác dụng, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ, hình như tôi đã quay về chín năm trước.

Lớp 11 năm ấy, bởi vì mẹ tôi phải chuyển đến bệnh viện tỉnh làm phẫu thuật, cho nên tôi cũng chuyển trường, vào học lớp của Tần Ngạn.

Trùng hợp sao lại ngồi cùng bàn với anh ta.

Lúc ấy mẹ Tần Ngạn làm việc ở bệnh viện, bởi vì mỗi ngày tan học đều chạy tới bệnh viện nên tôi rất hay chạm mặt anh ta.

Năm ấy tôi mười sáu tuổi, gia đình đơn thân nghèo khó, mẹ bệnh nặng, sống nhờ người thân trong họ.

Tất cả mọi thứ đều khiến tôi tự ti.

Tần Ngạn thì không như vậy, anh ta là nhân vật nổi tiếng mà toàn trường đều biết.

Là người sẽ đứng dưới cờ nói mọi người đi học không được chơi game, cũng là người nhẹ nhàng giành được hạng nhất ở mỗi kì thi.

Vậy mà anh ta lại tỏ tình với tôi.

“Hay thấy cậu ở bệnh viện mua cơm rót nước cho mẹ, còn thấy cậu ngồi ở ngoài hành lang làm bài tập nữa.”

Tần Ngạn cười nói: “Với lại, đôi mắt của cậu rất đẹp.”

Anh ta mang theo tôi dần dần hoà nhập với lớp mới, làm tôi có thêm không ít bạn.

Phẫu thuật của mẹ cũng rất thành công.

Mọi chuyện giống như chậm rãi trở nên tốt hơn.

Nhưng cuộc sống như một bộ phim điện ảnh, không biết khi nào cốt truyện đột nhiên bất ngờ chuyển biến.

Ngày sinh nhật 17 tuổi của tôi, vừa lúc vào thứ bảy.

Tần Ngạn đã sớm hẹn tôi, nói muốn lái xe đưa tôi đi hóng gió.

Tôi lấy ra chiếc váy mình thích nhất, còn tô thêm chút son.

Nhưng vừa ra khỏi cửa lại đụng phải anh họ cùng đám bạn đang say khướt của hắn.

“Khoan đã, Tĩnh Tĩnh trang điểm xinh đẹp thế này là muốn đi chơi ở đâu à?”

Hắn dùng giọng nói ngà ngà say nói với tôi, một tay kéo ngược tôi trở về: “Để anh xem em đã lớn thế nào nào…”