Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em - Tình Yêu Bất Tử

Chương 25



Trong phòng y tế

Nhìn thấy cậu thiếu niên mặt mày nhợt nhạt, thân thể ngày càng gầy ốm đi, không nhịn được nữa, nữ bác sĩ ôm chầm lấy y, khóc ròng nức nở: "Tử Đằng sao nó lại không đến thăm em, em đã yêu nó đến vậy mà. Cái thằng bé này thật tệ?"

"Hơ...sao cô lại biết chuyện em thích Tử Đằng?" Y nghe vậy hai gò má đỏ bừng xấu hổ, đôi mắt mở to chớp động nhìn nữ bác sĩ.

Nữ bác sĩ đưa tay quệt qua tròng mắt ướt nước của mình, cười cười: "Em tỏ tình với cậu ta, cả trường đều biết không riêng gì cô đâu, rồi em ấy có biết chuyện em bị bệnh..." Nói đến đây, giọng cô ta tự nhiên nhỏ xíu trong cuống họng. Y cũng hiểu, vội xua tay lắc đầu:

"Cô ơi, Tử Đằng không biết chuyện này đâu, anh ấy không thương em, đừng làm anh ấy khó xử, cô giúp em giữ kín chuyện này cô nha? Hứa với em xem như đây là bí mật nho nhỏ giữa em và cô."

"Ừm." Nữ bác sĩ rất lâu mới gật đầu một cái, lần nữa ôm y, lần nữa khóc ròng như mưa: "Nhiên Nhiên à, nhìn thấy em cô nhớ đến đứa em trai của cô, nó cũng thuộc giới tính thứ ba. Nhưng nó hạnh phúc hơn em, gia đình không đồng ý, nhưng người yêu nó đối nó vô cùng tốt. Hai năm về trước nó đã cùng người yêu nó bỏ trốn, hiện tại hai đứa sống với nhau rất vui vẻ, còn thường xuyên gửi thư về cho cô. Nhiên Nhiên, rồi em cũng sẽ như vậy, em cũng sẽ được hạnh phúc mà. Tin cô đi, em nhất định hạnh phúc. Nhất định hạnh phúc! Hu hu hu...hu hu hu..."

Nữ bác sĩ bật khóc òa lên. Y bật cười xòa, tay vỗ vỗ tấm lưng cô ta an ủi: Nữ bác sĩ này mau nước mắt quá, rốt cuộc ai mới là bệnh nhân đây ta?

***

Quán kem bảy mùi.

"Nhiên Nhiên, chuyện lần trước chị nhờ, cái đó...em đã đưa cho cậu ấy chưa, cậu ấy có hồi âm lại cho chị không?" Chị làm kem ánh mắt mong đợi, tay ôm lấy bàn tay của y, y tròn xoe hốc mắt rồi xoa đầu mình, cười cười:

"Ha ha, em hôm qua có tiết kiểm tra toán, quên mất tiêu, thật có lỗi, mai em liền qua lớp đưa cho cậu ấy liền." Y ngoài mặt cười cười, trong lòng đau điếng. Thật sự y không hề muốn đưa phong thư cho Tử Đằng chút nào, càng không muốn san sẻ hắn cho bất kì ai.

Tan làm y về đến nhà, buông cặp xuống, đồng phục học sinh cũng không có thay ra,y cầm lấy phong thư ở trên mặt bàn học nhìn qua nhìn lại, lời nói cùng ánh mắt của chị làm kem cứ thế ập về trong tâm trí y. Y thấy mình ích kỉ vô cùng, sắp chết đến nơi còn tham lam giữ kĩ Tử Đằng, không muốn hắn yêu thương ai khác. Rồi lỡ sau này y không còn, hắn có quen ai khác y cũng có biết được đâu? Nắm chặt phong thư trong tay, gân trên vầng trán y, giật giật mạnh.

"Thôi được, ngày mai em cứ đưa cái này cho Tử Đằng, anh ấy có nhận lời kết bạn với chị hay không là chuyện của anh ấy. Nhưng tận sâu thẳm trong lòng, em cũng vẫn cứ tham lam, chỉ muốn anh ấy là của riêng mình. Dù là trong vọng tưởng si mê, em vẫn không muốn anh ấy kết bạn cùng ai cả, vĩnh viễn để em đơn phương thầm lặng yêu anh ấy. Hức hức..." Bờ vai gầy mảnh của y run giật.

Đột nhiên y nghe tiếng động cơ ô tô dừng trước khuôn sân, hốc mắt ngấn nước liền chớp động."Là xe của hắn." Cậu thiếu niên như tràn đầy sức sống, ba chân bốn cẳng chạy lịch bịch xuống lầu.

"Anh đến thăm em sao Tử Đằng!" Y chạy xuống nửa cầu thang, cánh cửa phòng khách bật mở.

Y nhìn thấy hắn dắt về một người phụ nữ, đôi dép gót của cô ta vứt loạn xạ trên nền, vội vã ôm lấy thắt lưng của hắn. Còn hắn không kịp cởi giày, đã cúi xuống hôn môi cô ta, hôn đến mãnh liệt. Không hề hay biết là y đang đứng nhìn.

Ôm ấp hôn hít một hồi, hắn mới bế cô ta lên, sải chân đi về căn phòng gần đó. Cánh cửa đóng sầm lại, từng ngón tay của cậu thiếu niên bấu chặt vào vịn cầu thang, phong thư trong tay cứ thế rớt xuống nền, vô thức bay theo cơn gió lặng lẽ trong đêm.

Y đứng rất lâu ở đó, nghe tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ của cô gái phát ra từ trong phòng, gân trên vầng trán của y gồ lên từng mảng, hốc mắt trợn trừng, không thể chịu đựng được nữa. Y gào lên một tiếng thê lương, chạy khỏi căn nhà.

Chả hiểu sao y vừa ra khỏi nhà. Bầu trời đã sấm chớp rền vang, mưa xuống ào ào như trút nước tấp xối xả vào mặt y. Một đợt sấm chớp nữa lại rền vang chói lòa cả một góc trời đánh xuống bụi cây gần bên ven đường.

Đôi chân trần trắng au y dẫm lên đất đỏ, y cứ đi trong cơn mưa đêm mù mịt, gương mặt đẫm nước, toàn thân ướt sũng. Nụ hôn mãnh liệt của hắn giành cho cô gái kia cứ trình chiếu mãi trong đầu. Tiếng nấc của y chìm nghỉm vào tiếng mưa đêm vô tình không dứt.

***

Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló dạng đằng đông.

Y lững thững đi về nhà. Vừa về đến đầu ngỏ, y nhìn thấy hắn cùng cô gái kia ngồi vào trong xe, cánh cửa đóng sầm lại. Hắn khởi động ô tô quay đầu chạy chậm chậm ngang qua mặt y, khoảng cách gần đến thế chỉ cách có một lớp kính. Hắn cũng giả vờ như không hề nhìn thấy y, cứ thế xoay cổ tay trên vô lăng xe, mặt không cảm xúc mà rời đi.

Trái lại cô gái xinh đẹp ngồi trong xe quan sát y rất rõ, đôi mắt long lanh mở to nhìn đôi chân trần đầy sình đất đỏ dơ dáy, quần áo ẩm ướt suốt cả đêm ngoài mưa gió lạnh lẽo, cùng hốc mắt thâm quầng sưng húp của y, có chút thương cảm, lại nhiều thêm chút sửng sốt.

Y đứng chôn chân tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo xe hắn rời đi, chỉ là nhìn được vài giây, y đã lật đật chạy theo sau. Cô gái xinh đẹp ngồi trong xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy y chạy theo. Lại đảo mắt nhìn người đàn ông đang ngồi lái xe ở phía trước. Nhìn thấy dáng vẻ bình thản của hắn, chả hiểu sao khắc này cô ta không nhịn được nữa, hai bàn tay trắng nõn bấu lấy mảnh vải hồng trên chiếc váy, toàn thân run lạnh, mặc dù đêm qua cô ta không có dầm mưa. Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, giờ khắc này chỉ có cô ta cùng cái người đàn ông mặt lạnh đang lái xe ở phía trước là biết rõ nhất.

"Thỏa thuận của chúng ta đã xong, hi vọng sau này hai chúng ta không ngày gặp lại." Tử Đằng mắt vẫn nhìn phía trước trầm giọng cất lời. Chiếc xe lao như bay trên con đường rộng lớn thênh thang bỏ lại An Nhiên ở mé sau lưng. Y vẫn hụt hơi mà chạy theo xe hắn, tựa như kẻ điên không biết lượng sức mình.

Cơn đau lại dâng lên, y ngã xuống mặt đường, ôm bụng siết chặt chống trả lại cơn đau dày vò, mắt vẫn gắt gao nhìn về phía trước. Chiếc xe nơi có người y yêu thương đang ngồi trong đó, là Hàn Tử Đằng đang ngồi trong đó, là hắn!

"Hàn Tử Đằng, em một đời này đuổi chạy theo anh

Em chạy theo anh trong căn phòng đôi ta từng sống cùng nhau

Em chạy theo anh trong vườn hoa ươm mầm tử đằng

Em chạy theo anh trong ngôi trường cấp hai thân thuộc

Em dẫm lên từng dấu chân của anh, nhìn bóng lưng anh từ phía đằng sau

Em hi vọng có một ngày anh dừng lại, để em có thể đến gần phía sau lưng anh, chạm bàn tay em vào bàn tay anh, kề cận làn hơi thở nồng nàn của anh mang lại cho em.

Thế nhưng em càng chạy anh lại càng đi nhanh cách xa em

Xa quá xa

Cho đến một ngày em kiệt sức

Em gục xuống

Anh vẫn cứ đi cứ đi hoài

Càng đi lại càng xa

Em gọi anh anh không quay đầu nhìn lại em dù chỉ một lần

Một giọt nước rớt xuống lòng bàn tay em,

Ngước mắt nhìn theo tấm lưng anh

Âm thanh tiếng gọi của em ngày càng khàn đục hòa vào dòng nước vô vọng

Anh mãi mãi không bao giờ quay đầu lại nhìn em dù chỉ một lần

Bóng lưng anh nhạt nhòa trong tầm mắt

Em mãi mãi không với được tới anh

Anh mãi mãi không bao giờ quay đầu lại nhìn em dù chỉ một lần

Em mãi mãi không với được tới anh

Bóng lưng anh mãi mãi nhạt nhòa trong tầm mắt em..."

Những ngày sau đó, Hàn Tử Đằng không còn quay lại căn nhà này thêm một lần nào nữa.

An Nhiên mỗi ngày sau giờ ra chơi đều lặng lẽ núp ở một gốc cây bàng, lặng lẽ nhìn hắn từ xa, khóe môi nhợt nhạt khẽ cong lên mỉm cười: "Hàn Tử Đằng, anh ấy thật là đẹp, đẹp như một vì thiên sứ!"

Vì để mỗi ngày nhìn thấy hắn, y cố gắng chống chọi lại căn bệnh quái ác. Cho đến một ngày, y đã không còn đến lớp được nữa, càng không thể đi làm được nữa. Y nằm lay lắt trong căn phòng của mình, trên chiếc giường của mình, nhìn ra ngoài ô cửa sổ phòng, hoa ổi rụng trắng xóa.

Chợt nhớ đến tác phẩm chiếc lá cuối cùng của nhà văn Ơ-hen-ri, khóe môi y bất giác lại cong lên, cười cười.

Dù đêm nay có mưa to gió lớn, và dù cho ngày mai chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cành, y vẫn sẽ phải ra đi. Vì y biết chắc một điều, sẽ chẳng có chiếc lá nào dành riêng cho y cả.

Đêm hôm đó, trời mưa to gió lớn. Y ngồi êm ấm trong phòng, lấy đất sét nặn thành bánh kem và nến. Hôm nay là sinh nhật của y à nha!

"Nào nào, gấu Misa mi ngồi đây." Y mỉm cười đặt gấu misa ngồi đối diện y qua chiếc bánh kem nặn từ đất sét, cùng gấu ta hát cái bài gì mà happy birthday to you...

Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày đó em sinh ra đời...

Cuộc đời em là đóa hoa, cuộc đời em là khúc ca, cuộc đời sẽ luôn luôn tươi đẹp, vì những đóa hoa và khúc ca...

Khi giai điêu bài hát kết thúc, An Nhiên vỗ tay rầm trời, bật cười khúc khích, cùng gấu misa thổi nến cắt bánh kem. Một giọt máu từ lỗ mũi của y rớt xuống, sau đó là rất nhiều giọt nữa thi nhau rớt xuống tọc tạch, văng vào ướt cả tấm khăn mùi xoa trên có chùm hoa mang tên Tử Đằng.

Y vội đưa tay chùi đi sợ làm bẩn nó, một loài hoa thuần khiết bất tử. Y không muốn mối tình của y giành cho hắn nhuốm bẩn vì máu của y. Thế nhưng y càng chùi, máu lại càng thấm sâu vào chiếc khăn trắng như tuyết đến không tài nào lau sạch được nữa.

Y ngã ra giường, hai tay ôm bụng, vật vã đau đớn. Thân thể y đau, tủy xương y đau, trong lòng y lại càng đau hơn. Y không khóc, chỉ là miệng không ngừng gọi tên hắn.

Trước khi sốt cao chìm vào cơn mê man, y đã có một giấc mơ thật đẹp bên cạnh Hàn Tử Đằng - Hắn chính là người mà cả một đời y yêu thương nhất!

Không có kì tích nào xuất hiện cả, càng không có một phép màu nào tương tự chuyện cổ tích giành cho y.

Đêm hôm đó y chìm vào giấc ngủ say, bỏ lại con gấu bông cũ mèm ngồi lặng lẽ trên chiếc giường. Y ra đi lúc đó tuổi đời mới vừa tròn mười lăm, sau đêm sinh nhật một mình với ngọn nến và chiếc bánh kem nặn từ đất sét.

Sáng hôm sau khi cơn mưa tạnh hẳn, bác làm vườn đến chăm sóc cây trong vườn hoa, phát hiện ra xác của An Nhiên bên cạnh chiếc khăn đẫm máu, cùng con gấu misa rách bụng lòi gòn.

Bác không biết được y đã có những năm tháng ấu thơ bị người đời xa lánh. Càng không một ai biết được y đã chiến đấu vật vã suốt mấy tháng trời với căn bệnh ung thư quái ác, tìm lấy sự sống trong từng cơ hội nhỏ nhoi.

Ấy vậy mà quyển nhật kí của y, dù mở đầu hay kết thúc vẫn là một câu thơ quen thuộc: "Đường về xứ Lộc thân thương. Trời xanh mây trắng quê hương hữu tình!"

Câu thơ khép lại cuộc đời của một cậu bé đáng thương sinh ra nơi vùng quê nghèo hẻo lánh. Mang trong lòng trái tim thuần khiết, thuần khiết như tình yêu y giành cho hắn - Thiếu gia nhà họ Hàn mang tên loài hoa bất tử. Dù cho y có chết đi. Tình yêu y giành cho hắn vĩnh viễn sâu đậm bất tử trong trái tim y - Hàn Tử Đằng!

(Hoàn chính văn)

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!