Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 14: Thắng chắc rồi



Cô không rõ chuyện này là sao, người phụ nữ đó là ai, tại sao lại giống cô đến thế. Cô chỉ biết thời điểm đó trong đầu cô bỗng hiện lên một vài chi tiết mà cô đã vô tình bỏ qua. Tỉ như quản gia Tom lần đầu thấy cô liền hỏi cô có ở lại không. Tỉ như thái độ của ông đối với cô như thể cô không phải người lạ. Tỉ như khi ông làm đồ ăn cho cô thường tự giác bỏ ra những thứ cô không ăn mặc dù cô chưa từng nói cho ông biết.

Làm sao có sự trùng hợp như vậy, lại vì cái gì mà thành.

Cô chỉ biết quay đầu liền đi, lại giống như chạy mà rời khỏi đó, hoàn toàn quên mất cảm xúc lúc đến là gì. Cô là muốn gặp người đàn ông kia...

Mặc cho người đàn ông cô tưởng niệm đẹp trai rạng ngời như cô nghĩ khi có thể tự tin đi đứng một mình mà không cần ai giúp đỡ chỉ cách cô một khoảng nhỏ. Cô có thể ngay lập tức nhào vào lòng anh, bày tỏ sự nhớ nhung.

Trong đầu cô thật loạn, lại không dám nghĩ gì nhiều hơn nữa.

Thời điểm lúc đó Mạc Dã không hề biết người con gái anh yêu không nói tiếng nào mà đến Hoa quốc, đã định cho anh một bất ngờ đang cách anh không xa. Vẻ mặt anh lạnh lùng, mặc cho Đàm Mộ Vân lôi kéo tay mình đi vào Mạc gia.

Hôm nay là ngày Mạc gia tổ chức tiệc tẩy trần cho anh, mừng anh khỏi bệnh.

Bữa tiệc không mời nhiều người, hầu hết lại đều là người quen. Có cha mẹ anh, ông nội, các bác. Có cả cha của Đàm Mộ Vân và mẹ kế của cô, tổng cộng chừng chín mười người.

Đàm Mộ Vân giống như đã quên chuyện xảy ra lúc ở Berlin, vui vẻ khoác tay anh, miệng còn líu ríu: "Anh Dã, em đã hoàn thành chương trình tốt nghiệp rồi, sắp tới có thể trở về Hoa quốc định cư. Chúng ta không cần phải chia xa nữa rồi."

Cô ta nói như thật, Mạc Dã nghe mà trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại không nói tiếng nào.

Dáng vẻ của anh giống như là nhẫn nhục cam chịu, Đàm Mộ Vân trông mà đầy mặt đắc ý. Bởi vì cô cho rằng anh là bị cha mẹ Mạc áp chế, không thể không tiếp tục với cô.

Đối với ả đàn bà không biết từ đâu ra chen chân vào lúc họ bất hòa kia Đàm Mộ Vân đã nghĩ rồi. Cô cũng không có ngốc mà lập tức cho ra kết luận đó có thể là em gái song sinh đã mười lăm năm không gặp kia của mình. Còn về cái gọi là hạnh ngộ giữa dòng người khôn lường kia Đàm Mộ Vân không thèm để ý. Cô chỉ biết cho dù đó có là em gái cô thì cô cũng sẽ không nhường nhịn. Chưa kể mười lăm năm không thấy, họ có cái gì tình cảm chị em mà phải nhịn. Nếu là Đàm Mộ Thu thật thì cô ta còn phải biết điều mà tự động rút lui. Dành người yêu với chị mình, đó là loại thiếu đạo đức cỡ nào chứ.

Cứ như vậy, Đàm Mộ Vân thuận lý thành chương mà nghĩ chuyện này mình nắm chắc rồi.

Bản thân cô cũng tự tin bản thân không thể thua kém đứa em gái song sinh kia. Hơn nữa chắc gì Mạc Dã không phải vì nó giống cô mà mới để ý tới nó. Phải nói Đàm Mộ Vân nghĩ rất hay, lại không mưu mà hợp với ý nghĩ ban đầu của Đàm Mộ Thu. Mặc dù lúc Đàm Mộ Thu nghĩ đến, cô còn rất hoang mang vì không rõ Mạc Dã liệu có biết cô giống Đàm Mộ Vân không, rồi Đàm Mộ Vân có thể giống cô từ cách hành xử, tính tình, giọng nói, cảm giác... Mạc Dã còn có một cái mấu chốt là lúc đó không hề nhìn thấy gì, vậy anh ôm tâm tình gì mà ở bên Đàm Mộ Thu đây. Tất cả những thứ này chính là thứ khiến Đàm Mộ Thu đang mê mang lại càng mê mang hơn.

"Hai đứa đến rồi à!"

Hai người vừa bước vào Mạc gia đã đựng mẹ Mạc đang ngóng trông ngoài cửa.

"Dì!"

Đàm Mộ Vân liền thoát khỏi tay Mạc Dã, như con chim nhỏ bay đến bên cạnh mẹ Mạc. Dáng vẻ của cô quả thật đã lấy lòng được mẹ Mạc, khiến bà cười tít mắt vỗ tay cô nói những lời mà Đàm Mộ Vân muốn nghe lúc này nhất: "Sắp tới phải đổi cách gọi rồi đó."

"Dì..."

Đàm Mộ Vân liền bày ra dáng vẻ thẹn thùng lắc tay bà, chọc cho mẹ Mạc cười ha ha.

Có điều sự chú ý của mẹ Mạc rất nhanh đã rơi lên người con trai bà, Mạc Dã.

"Con trai!"

Hai người trao cho nhau một cái ôm chân thành. Mẹ Mạc vỗ lưng anh hơi nghẹn ngào: "Không sao nữa là tốt rồi."

Thời gian Mạc Dã vì không nhìn thấy ánh sáng mà trở nên cáu kỉnh, ai cũng biết rõ anh là không chấp nhận được việc mình từ giờ phải trở thành một người mù mà vô cùng đau lòng thay cho anh. Mạc Dã là một người cao ngạo, bỗng nhiên phải đối mặt với chuyện này, anh khó chịu cũng là trong tình lý. Nhưng anh gần như không chịu người nào đến gần mình lại khiến mẹ Mạc khổ sở không thôi.

May mà ông trời không có quá ác với họ, để cho Mạc Dã thoát khỏi bóng tối mà lần nữa trở lại với ánh sáng.