Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 16: Tránh ra đi!



Sau đó biểu tình của Mạc Dã bỗng nhiên trở nên kích động lên, không ngừng ôm đầu lắc lư không ngừng, sắc mặt còn tái nhợt: "Sao tự nhiên tối như vậy!? Đèn đâu!?? Mở đèn!"

"Dã con sao vậy??"

Mẹ Mạc ngồi ở bên cạnh anh liền luống cuống lên. Nhưng khi bà chạm vào anh lại bị anh gạc ra.

"Đừng chạm vào tôi!"

Xoảng xoảng xoảng!

Lại một trận rơi vỡ do anh khua tay lộn xộn nữa. Nhưng chẳng ai để ý những thứ kia, so với nó, tình trạng của anh lại khiến người ta bàng hoàng hơn.

Mẹ Mạc liền rơi nước mắt: "Dã con đừng động loạn, cẩn thận bị thương!"

"Con đừng gấp, không sao đâu..."

Bà an ủi anh nhưng bản thân mình lại đau lòng muốn chết.

Sao lại như vậy chứ.

Những người trong phòng chỉ nhìn là biết Mạc Dã phát bệnh. Họ hai mặt nhìn nhau lo lắng.

Trong khi Mạc Dã lại không ngừng hô gọi: "Diana... Diana! Em đâu rồi!?"

Diana?

Đám người mù mịt nhìn nhau.

Lý Tâm Hoa lại phản ứng đầu tiên mà ngờ vực nhìn Đàm Mộ Vân dò hỏi: "Diana? Đó là đang gọi con à, Mộ Vân?"

Trước không nghĩ tới, được bà ta nhắc nhở đám người không khỏi ngợ ra. Nếu nói người anh chấp nhận được vào lúc này chắc chỉ có người đã chăm sóc anh mấy tháng nay, anh bỗng nhiên phát bệnh đương nhiên là phải tìm người đó rồi. Nhưng họ cho rằng đó là Đàm Mộ Vân, cho nên ai nấy đều nhìn cô.

Đàm Mộ Vân tự biết bản thân không phải Diana chết tiệt nào đó, nhưng chỉ có thể căng da đầu mà chạy đến bên cạnh Mạc Dã đang cáu gắt nổi điên ở kia. Trong lòng cô ta kêu khổ gần chết, lại oán giận sao cái bệnh này không khỏi hoàn toàn đi chứ.

"Anh Dã..."

Kết quả cô vừa chạm vô Mạc Dã... Không, Đàm Mộ Vân còn chưa chạm tới, chỉ mới phát ra âm thanh thôi Mạc Dã đã hất cô ta ra, đồng thời quát lên: "Tránh ra đi!"

"Diana, em đâu rồi..."

Mạc Dã ôm đầu cau mày khổ sở lẩm bẩm trong miệng. Dáng vẻ của anh khiến mẹ Mạc đau lòng nghẹn ngào.

Mặc dù trong lòng họ ngờ vực vì sự chối bỏ của anh đối với Đàm Mộ Vân nhưng tình trạng của Mạc Dã vẫn khiến họ lo lắng hơn mà muốn đưa anh đi bệnh viện trước.

Ba Mạc lại gần anh trầm giọng trấn an: "Con đừng kích động. Ba tìm Diana cho con. Ba đưa con đi bệnh viện."

Có thể là giọng nói của ông khiến anh an tâm thật, cho nên anh chỉ nhỏ vụn phản kháng theo bản năng nhưng không có thật sự gạt ông ra mà để cho ông nâng mình ra ngoài.

Một đám người nhiệt tình tụ họp với nhau, kết quả lấy tình huống lộn xộn như vậy mà vội vàng kết thúc.

Đàm Mộ Vân đến lúc này cũng không giữ được sự bình tĩnh nữa mà bàng hoàng siết chặt tay run run nhìn Mạc Dã bị đưa đi.

Mặc dù cô ta đã rất cố gắng trấn định, nhưng mà nhà họ Mạc có lòng nghi ngờ, làm sao có thể thật sự quên.

Trong lúc Mạc Dã được bác sĩ kiểm tra cho, người nhà họ Mạc và cha mẹ Đàm Mộ Vân tập trung ở bên ngoài phòng bệnh lại không tránh khỏi gợi chuyện lên.

Mẹ Mạc mang theo oán hờn thật nhỏ mà khẽ chất vấn Đàm Mộ Vân: "Chuyện này là sao vậy Mộ Vân? Tại sao nó lại không nhận con?"

Đàm Mộ Vân có khổ không nói được, chỉ biết luống cuống tay chân mà lúng túng đứng ở đó, cũng không có trả lời mẹ Mạc.

Ba Mạc ôm vợ, ngược lại lạnh nhạt nói: "Nói ra thì lúc ở Berlin tôi cũng không thấy Mộ Vân đi gặp tiểu Dã. Mặc dù nó vẫn ở trong bệnh viện, cũng gặp tôi, nhưng tôi chưa từng thấy nó trong phòng bệnh. Tôi còn cho rằng lúc nó gặp con trai tôi không có ở đó."

"Không phải đâu chú..."

Đàm Mộ Vân vừa nghe liền theo bản năng muốn thanh minh. Nhưng cô ta chỉ nói được như vậy rồi cứ lắp bắp ở đó, mãi cũng không nói rõ được chỗ nào không phải.

"Làm sao có thể như vậy... Rõ ràng quản gia Tom đã nói..."

Mẹ Mạc bối rối nhìn chồng, nhưng cũng không phải bà bênh vực cho Đàm Mộ Vân. Bà chỉ muốn tìm cách giải quyết chuyện này, bởi vì Mạc Dã có vẻ không chấp nhận ai đụng vào cứ như lúc trước. Anh như vậy họ không thể chăm sóc anh chu đáo được.

"Vậy gọi quản gia Tom đến hỏi cho rõ đi."

Ông nội Mạc thời điểm này lại rất bình tĩnh. Ông gõ cái gậy chống trong tay xuống đất, quả quyết nói.

Ba Mạc gật đầu, không nhìn một nhà họ Đàm mà lấy điện thoại ra gọi cho quản gia Tom.

Từ sau khi Mạc Dã trở lại Hoa quốc thì công việc của quản gia Tom cũng kết thúc rồi. Họ chỉ có thể gọi cho ông mà thôi.

Điện thoại rất nhanh đã gọi thông, âm thanh của quản gia Tom cũng vang lên bên trong điện thoại: "Ngài Mạc?"