Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 32: Đến cửa nhưng không thể vào



Cô ta cũng đủ thông minh, liền lái câu hỏi, khiến cho người ta dù có ngờ vực cũng nhất thời hồ đồ thêm mà không hoài nghi cô ta không đúng.

Trợ lý Hứa đúng là cũng bị cô ta làm cho hồ đồ mà bâng quơ đáp lại: “Đúng a. Chẳng lẽ sếp không nói với cô?”

Chắc anh ấy muốn cho tôi bất ngờ… Không cần nói với anh ấy chuyện tôi đến đây, tôi sẽ tự mình tìm.”

Nói xong cô ta quay lưng rời đi sảnh lớn, để lại trợ lý Hứa nghệch mặt nhìn theo.

Một hồi anh ta mới gãi tai nói kỳ quái.

Thì ra là anh ta cảm thấy Đàm Mộ Vân hôm nay mới giống Đàm Mộ Vân anh ta từng biết. Nhưng cũng chỉ vì anh ta không nhiều tiếp xúc với Diana nên rốt cuộc cũng chẳng nghĩ gì mà ném chuyện này ra sau đầu. Cùng lắm hắn chỉ nghĩ sếp hắn sau khi khỏi bệnh thì đặc biệt tình thú, thật thú vị.

Mạc Dã không biết trợ lý của anh khen anh thú vị, lúc này anh đang dẫn vợ đến Macao, đi thuyền xuôi sông, nghe người lái đò cất cao giọng hò địa phương đặc sắc, cũng thật tình thú.

Đêm đến họ thuê nguyên một chiếc thuyền nhỏ, nằm ở trên khán nhìn cảnh sắc hai bên bờ đèn đuốc sáng rực, tiếng người nói cười nhộn nhịp vui tai.

Đến nơi vắng người họ còn có thể chơi thuyền nhún…

Âm thanh sắc tình nhượng người nhũn đến tận xương hòa cùng âm thanh ầm ĩ ở phía xa trôi lại, bởi vì sợ bị phát hiện mà đè nén, nghe ẩn nhẫn lại càng mị hoặc chết người.

Họ ở lại Nội Mông ba ngày, đến Macao hai ngày, ngày cuối cùng lúc họ định về mới ghé thăm sòng bạc lớn nhất Macao.

Tính cả thế giới, không nói Las Vegas thì sòng bạc của Macao cũng được xem là nổi tiếng bậc nhất.

Chỉ mới đến bên ngoài họ đã cảm thấy khí khái như rồng như hổ của nó. Không khí nồng nặc mùi cờ bạc. Là nơi để người ta tán gia bại sản, ăn chơi đàn đúm thâu đêm suốt sáng.

Diana vốn mang tâm tình phóng túng một hồi, thử làm dân ăn chơi bước vào sòng bạc. Nhiệt tình thì nhiều, hiện thực lại tàn khốc.

Cô vừa mới bước được một bước vào bên trong, nồng đậm mùi vị khó mà nói được là của cái gì đã đập vào mặt. Có thể là mùi xì gà, mùi rượu, mùi cần sa, mùi nước hoa… Tóm lại là đủ các loại cực kỳ hỗn tạp. Nhưng đó nào phải vấn đề.

Vấn đề là nó vừa ập tới cô liền cảm thấy đầu óc choáng váng, buồn nôn mắc ói.

Diana lập tức ngã qua một bên, hiểm hiểm được người đàn ông sợ hết hồn đỡ lấy: “Mộ Thu em sao vậy?”

Nhưng Diana chỉ lo lắc đầu, như muốn xua đi cái cảm giác tởn lợn kia nên không thể trả lời anh được.

Chết tiệt, sao thế này??”

Mạc Dã mắng một câu vừa bế cô lên, chạy ngược ra ngoài.

Khoan… Anh đặt em xuống…”

Đợi hít thở được bầu không khí trong lòng còn hơi lạnh ở Macao, Diana mới có chút tỉnh táo kéo tay người đàn ông bảo anh dừng lại.

Mạc Dã thấy mặt mày cô trắng bệch thì đau lòng không thôi, nhưng cũng đem cô đặt xuống một cái ghế bên đường.

Diana liền ôm ngực ghé qua một bên nôn khan không ngừng.

Em thấy khó chịu ở đâu? Anh đưa em đi bệnh viện!”

Mạc Dã nhìn mà gấp đến đổ mồ hôi đầy đầu.

Nhưng Diana chỉ xua tay, đợi cơn nôn nao kia lắng xuống mới cười khó coi nhìn anh nói: “Em không sao…”

Không sao mà thế à!”

Mạc Dã bác bỏ ngay.

Có lẽ là do mùi ở trong kia quá ghê tởm thôi.”

Diana gắng gượng nói. Mạc Dã nghe mà hồ đồ: “Mùi?”

Cô yếu ớt gật đầu.

Vậy chúng ta không vào đó nữa.”

Mạc Dã quyết định rất nhanh. Dù sao anh cũng không hiếm lạ gì nó. Bên trong đúng thật là mùi vị gì cũng có. Có người không quen không khí hỗn tạp như vậy cũng là bình thường.

Nhưng anh vẫn nói: “Em cảm thấy sao rồi?”

Không được, vẫn phải đưa em đi bệnh viện! Anh không yên tâm.”

Diana nhìn biểu tình kiên trì của anh, thấy không lung lay được thì đành thuận theo. Nhưng cô còn nói: “Đúng là nên đi. Em cũng định đi rồi mà chưa kịp đi.”

Bà dì của em đến chậm nửa tháng rồi, em muốn đi kiểm tra xem thử có làm sao không.”

Cô sống ở nước ngoài đã quen coi trọng sức khỏe của mình, có chút vấn đề liền muốn đi khám.

Nhưng Mạc Dã vốn định hỏi cô muốn đi bệnh viện làm gì, sợ cô sinh bệnh mà giấu mình không nói, vừa nghe như vậy liền ngây ra.

So với người con gái thái độ bình tĩnh tự nhiên thẳng thắn như đang nói mình bị bệnh kín gì đó, anh lại nghĩ đến một khả năng, rồi ngay lập tức bế cô lên, nói muốn đi bệnh viện ngay.

Ấy đừng, hiện tại đã trễ rồi mà!”

Diana vội níu áo anh nhắc nhở.

Bệnh viện làm việc hai mươi bốn giờ.”

Giọng anh đầy đanh thép.

Diana cứng họng, đành phải để anh mang cô đi.

Đợi đến bệnh viện, nghe anh nói với y tá muốn kiểm tra phụ sản cô mới hiểu sao anh gấp vậy.

Cô ngây người một hồi, đợi đến khi đần độn nghe người ta bảo gì làm nấy, làm xét nghiệm đi ra cô mới nắm áo người đàn ông run run hỏi: “Sao anh lại nghĩ vậy thế?”