Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 4: Rốt cuộc cô muốn chơi trò gì?



Cô không nói hết nhưng vẫn đủ để anh hiểu.

Nhìn cô thẳng thắn đến chết tiệt, Mạc Dã tự nhiên cảm thấy có chút ngứa răng.

Nhưng chẳng đợi anh có ý kiến thì quản gia Tom đã đi ra rồi.

"Chào ngài!"

Diana lịch sự lại không mất cá tính nở nụ cười chào hỏi: "Xin lỗi ngài vì đã quấy rầy."

"A, không sao."

Quản gia Tom không ngờ được thái độ của cô nên mồm miệng có chút bối rối.

Có điều Diana lại không có chú ý đến biểu tình kỳ lạ của ông mà nói nhanh: "Mới nãy anh ấy bị vấp té, có thể đầu gối bị bầm một chút."

"A vậy sao!!"

Quản gia Tom vừa nghe vậy liền quên mất cảm xúc lạ lẫm trong lòng mà Diana mang lại cho ông, vội vàng hướng Mạc Dã xem xét, hỏi han: "Thiếu gia không sao chứ!?"

Mạc Dã lạnh nhạt nói không sao. Còn Diana thì có chút sững sờ vì xưng hô của ông, nhưng cô cũng không quá bận tâm mà nói: "Là do cháu không cẩn thận, thật xin lỗi."

Cảm giác quái dị trong lòng quản gia Tom lại dâng lên, khiến ông nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Nhưng Diana không có cho ông thời gian phản ứng, cô hướng người đàn ông cười ngượng ngùng nhưng lời lẽ và hành động lại không có như vậy.

"Vậy em về nhé! Buổi chiều em lại đến tìm anh!"

Cô nói rất nhanh, nói xong còn hôn lên má anh một cái rồi bỏ chạy.

"..."

Mạc Dã bị người chiếm tiện nghi sững sờ tại chỗ.

Nhưng anh cũng không đần người được bao lâu đã nghe quản gia Tom quái dị nói: "Thiếu gia, cô Đàm không ở cùng chúng ta à?"

Mạc Dã giật mình.

Cô Đàm? Đàm Mộ Vân?

Lúc đó quản gia Tom vẫn còn nói: "Thiếu gia có thấy cô ấy trông rất khác không?"

"Cô ấy nhìn có vẻ thân thiện gần gũi hơn, còn lễ phép..."

Ông mãi lo nói, lại không thấy biểu tình của người bên cạnh càng ngày càng trở nên kỳ dị.

...

Giữa trưa là thời điểm mọi người nghỉ ngơi lại sức sau một buổi sáng nhộn nhịp. Mạc Dã cũng không ngoại lệ.

Có điều người đàn ông lúc này đang ngủ trưa lại không có được an ổn, giống như đang trải qua ác mộng khiến cho trán anh không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Môi anh phát ra những âm thanh nghe không rõ, thân hình không ngừng rung động dữ dội. Mặt mày anh tái nhợt, lông mày nhíu chặt, chiếc cằm lại bạnh ra. Bàn tay anh nắm chặt nệm chăn bên dưới đến mức gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

Đợi anh gồng mình thoát khỏi cơn ác mộng bật dậy từ trên giường thì toàn thân đã ướt đẫm, không ngừng thở như trâu.

Thời điểm đó lại phát hiện mình không nhìn thấy gì, tầm mắt chỉ toàn là bóng tối...

Loảng xoảng xoảng!!

...

Buổi chiều khi Diana đến tìm anh, lúc đó anh cũng đang ngồi ở cái chỗ hôm qua cô nhìn thấy anh.

Thời điểm đó nắng còn hơi gắt ở ngôi làng nhỏ tràn ngập sắc hoa này. Anh ngồi bên cạnh một khóm hoa hồng leo, ánh nắng hắt lên mặt anh một dải bóng mờ li ti được tạo ra từ lá cây, khiến anh trông có vẻ thâm trầm, khó gần hơn.

"Anh David!"

Cô vừa thấy anh liền gọi vừa chạy vội tới. Một buổi sáng đầy trắc trở, cô biết được tên anh. Nghe thật đắng lòng nhưng cô vui vẻ tiếp tục cố gắng. Chỉ cần nhìn thấy anh, nghị lực của cô lại tăng thêm mấy lần.

Cứ như thế, âm thanh của cô lại càng thêm trong trẻo, bên trong mang theo tiếng cười như tiếng chuông, đem bầu không khí êm đềm ở nơi này triệt để khuấy động.

Nhưng có vẻ nó không truyền đạt được đến người đàn ông kia.

Anh vẫn ngồi một cục như bức tượng không có hơi người. Sắc mặt còn rất lạnh lùng, cự người ngàn dặm, trong phút chốc khiến Diana giật mình.

Mặc dù trước đó mối quan hệ của họ nhìn như không được cải thiện gì mấy, còn bởi vì cô không chu đáo mà khiến anh khó chịu, nhưng cô cho rằng giữa họ nên có một cái gì đó thông thả hơn rồi mới phải. Kết quả hiện tại trông còn tệ hơn.

Đổi lại là người khác có lẽ sẽ nhượng bộ lui bình liền, nhưng Diana lại không.

"Anh làm sao vậy? Sắc mặt trông rất kém."

Cô vừa nói vừa tự nhiên vươn tay muốn chạm vào trán anh.

Bốp!

Rồi y như rằng bị anh hất ra.

Anh không nói không rằng, biểu tình âm trầm đáng sợ.

Diana mặc dù cũng hoảng, nhưng cô lại quá đủ khoan dung. Cô cho rằng mình đã trải đủ tính tình của anh rồi. Cô còn không cho rằng con người anh xấu.

"Có phải anh bị bệnh rồi không..."

Nhưng lần này cô không kịp nói xong đã bị cắt ngang: "Rốt cuộc cô đang chơi trò gì?"

Âm thanh người đàn ông vừa trầm vừa lạnh khiến người hoảng hốt.

Nhưng Diana nghe vào tai lại chỉ thấy khó hiểu mà bật thốt: "Hả?"

Cô chơi trò gì?

Đầu óc Diana đơn giản, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nếu Mạc Dã không bị mù thì có thể nhìn thấy biểu tình đần độn của cô liền.

Nhưng sau khi anh lạnh lùng thốt ra một câu như vậy cũng đã tự mình kiểm điểm lại mình trước.

Anh nghĩ, chuyện này không đúng.

Nhưng sao lại như vậy?

Mạc Dã nghĩ không ra, lông mày lại càng xoăn tít. Cử chỉ đó lại khiến cho biểu tình của anh càng thêm dọa người.

Đương lúc Diana muốn hỏi cặn kẽ thì lại nghe anh hỏi: "Cô là ai?"

"Hả?"

Diana lại ngu người thêm nữa.

Nhưng khi thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn của anh, cô xoắn quẩy lên rồi vội vàng đáp: "Em đã giới thiệu rồi mà. Em tên Diana."

Kết quả lời cô nói càng khiến môi anh mím chặt, cô cũng luống cuống, thành ra lại nói tung lung loạn lên: "Từ từ, để em nghĩ đã!"

"..."

"Em quả thật gọi là Diana. Đó là tên em thường dùng ở Scotland. Còn tên trên giấy khai sinh là Đàm Mộ Thu. Em là người Hoa quốc giống anh nhưng đã ở Scotland mười lăm năm rồi nên em vẫn luôn dùng cái tên này để xã giao."

Diana thiếu điều muốn lật hết tư lịch của mình lên nói cho anh biết, một người con trai cô mới quen biết chưa tới hai ngày, trong khi bản thân chẳng biết gì về anh ngoài cái tên David. Nhưng cô lại không có tự ý thức. Thời điểm này cô chỉ nghĩ làm sao khiến anh tin tưởng mình thật sự muốn làm quen với anh. Mặc dù chẳng hiểu thái độ lúc này của anh là làm sao.