Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 8: Em... Em đi đóng cửa!



Đến khi cô định thần lại, thấy mình đã nằm dưới thân người đàn ông, trên bắp đùi còn bị vật gì đó đâm chọt, cô gần như là theo bản năng nín thở, toàn thân căng cứng, không dám động đậy mà mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai, bởi vì không nhìn thấy mà có chút mơ màng kia. Trái tim lại đập như pháo. So với ngượng ngùng, cô lại cảm thấy như bản thân đang bị trung xuân dược hơn.

Trái tim tràn ngập sự rạo rực như dung nham phun trào.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên anh làm cái gì cũng chậm.

Ai biết sự chậm rãi từ tốn kia lại khiến cô suýt chết vì thiếu oxi.

Người đàn ông đang sờ mặt cô khẽ cười.

Tiếng cười của anh lại bất ngờ khiến toàn thân cô thả lỏng. Nhưng đó lại là cái sự bủn rủn vì vô lực mà không phải là buông bỏ căng thẳng vì rạo rực trên người kia.

Ít ra là cô vẫn nằm bẹp trên giường, dưới thân người đàn ông đẹp trai muốn chết. Cô vô thức nuốt nước miếng khi khóe mắt lướt qua viền môi, chiếc cằm như được gọt đẽo, lồng ngực lớn và cơ bụng tám múi khiến người thèm nhỏ dãi.

Xuống nữa...

"Ưm..."

Cô chỉ mới nghĩ đến đây thì nụ hôn của người đàn ông đã phủ xuống, chuẩn xác ngậm lấy môi cô, nhiệt liệt cùng mạnh bạo dây dưa, khiến cô không đỡ nổi.

Nhưng anh không chỉ hôn thôi.

Cảm nhận bàn tay đang cẩn thận thăm dò từng tất cơ thể mềm mại của mình, toàn thân cô bất giác run rẩy yếu ớt.

Bàn tay lớn nóng rực của anh lướt qua da thịt như mỡ trăn, từ chiếc cổ như thiên nga cho đến gò núi mềm mại đến không ngờ... Từ bên ngoài vạt áo cho đến khi trần trụi áp lên da thịt ấm áp... Anh cảm nhận được cơ thể cô theo mình trêu chọc dần biến hóa, dần dần hòa làm một cùng nhiệt độ, nhịp đập trái tim của anh. Sự đáp lại không chút giữ lại của cô khiến hạ thân anh nổ tung.

Cảm xúc muốn chiếm hữu cô ngày càng mãnh liệt.

Bởi vì không thể nhìn thấy, cảm giác không an toàn dày đặc hơn. Thời điểm này anh chỉ muốn giữ cô trong tay.

Mặc cho anh biết lúc này cũng không thích hợp.

Ai biết thời điểm anh định buông tha cho cô, người con gái đã bị anh hôn đến thở không nổi lại hổn hển nói: "Dã... Cửa... Cửa còn chưa đóng đâu..."

Mạc Dã có một giây sững người, mọi hành động đều ngừng lại.

Nhưng trước khi anh tỏ vẻ gì đã nghe cô nói: "Em... Em đi đóng cửa!"

Trong giọng nói của cô có thẹn thùng, thế nhưng phấn khích bên trong anh chỉ nghe là cảm nhận được.

Nói xong cô không biết lấy đâu ra sức lực đem anh đẩy ra, như một cơn gió lao xuống giường, đem cửa đóng lại cái rầm.

Âm thanh đó khiến quản gia Tom đang ở trong bếp đều phải ló ra nhìn. Không biết ông nghĩ gì nhưng sau đó ông liền xem như không biết gì, tiếp tục chuẩn bị bữa ăn.

Còn ở trong phòng, sau khi Diana đóng cửa xong thì trở lại giường.

Nếu Mạc Dã có thể nhìn thấy, anh nhất định sẽ mở lớn mắt khi người con gái rõ ràng là thẹn thùng nhưng lại lớn mật trèo lên người anh, lấy tư thế nữ vương mà cúi đầu hôn anh.

Trải qua quá trình dạy dỗ tỉ mỉ, cuối cùng cô đã có thể hôn một cách bài bản được rồi. Cho dù không được điêu luyện thì ít nhất cũng không gây ra tình huống xấu hổ như lúc đầu. Mà bởi vì có phần kích động nên cử chỉ của cô có hơi như lang như hổ, gặm môi anh đến tê dại, cũng kích thích anh đánh mất lý trí.

Thời điểm này nói chuyện kiêng kị nọ kia thì có vẻ không hợp không khí cho lắm. Dù sao thì cô đã nhiệt tình như vậy, anh không thể thua kém được.

Thế là lại một trận trời đất quay cuồng, cô đã bị người đàn ông đặt dưới thân. Hành động của anh chậm nhưng mạnh bạo đem quần áo trên người cô lột xuống.

Lúc nãy khi cô ngồi lên người anh đã đè cho người anh em của anh suýt phá quần mà ra. Trên người anh chỉ mặc độc một chiếc quần tứ giác mỏng manh, tác dung che chắn chẳng có bao nhiêu. Cho dù lúc này chưa cởi bỏ xuống cũng đủ khiến cho Diana ngượng chín mặt, không thể không đưa tay che mắt than lên: "Ôi..."

Mặc dù không nhìn thấy nhưng Mạc Dã có thể cảm nhận được cảm xúc của cô. Anh khẽ nhếch môi, cẩn thận lần mò tìm kiếm, cầm lấy tay cô, lôi kéo đặt lên vật nam tính cứng như đá của mình. Lại nghe cô than thở kinh hô vì nhiệt độ nóng phỏng tay cùng kích thước kinh người mà bất cứ người đàn ông nào cũng đều tự hào, anh cúi đầu xuống ngậm lấy khỏa trân châu trên đôi gò bồng của cô, mút mạnh.

"A!"

Người con gái y như rằng khẽ giật nảy lên như dây đàn, mà anh là người gảy đàn. Phản ứng của cô càng khiến anh ra sức tạo ra những nốt trầm nốt bổng trên phím đàn đó.

"Ư... Dã..."

Bên tai nghe cô rên rỉ nỉ non tên anh, vật dưới háng anh lại càng thêm căng cứng.

Một đường dùng môi lưỡi thăm dò xuống tận vùng tam giác bí ẩn tư mật của người con gái, cảm nhận phản ứng ngây ngô nhưng tràn ngập rạo rực của cô, động tác của anh bất giác chậm lại, mang theo dịu dàng ôn nhu khiến người mềm rục.

"Dã... Không... A!..."

Theo môi lưỡi anh đáp xuống nơi tư mật thơm ngát của cô, người con gái trước còn cong lưng muốn đẩy anh ra, giây sau đã ngã lại xuống giường vì kích thích quá lớn.

Thời điểm tiếng nước bị khuấy đảo đến sắc tình vang lên, cả người cô như muốn bốc cháy.

"Đừng a... Xấu hổ quá ư..."

Lúc này cô làm gì có dáng vẻ thành thục như bình thường nữa.

Người con gái vừa mới trải qua vận động nguyên thủy nhất chưa gì đã không chịu nổi cử chỉ đầy sắc dục của người đàn ông. Hai tay cô che kín mặt, toàn thân rung động không ngừng lại đỏ như tôm luộc.

Mạc Dã có cảm thấy tiếc nuối vì không thể nhìn thấy được dáng vẻ bây giờ của Diana không thì chẳng rõ, anh chỉ biết lúc này anh thật sự có khát khao mãnh liệt muốn được nhìn thấy cô.