Tự Do

Chương 10: Sợ hãi



Edit: Salad

Đêm nay Trần Tích mơ một giấc mộng, trong mơ từng cảnh tượng lướt qua như ngựa phi. Cô cầm giấy siêu âm, vui vẻ cười; cô nhìn thấy Tôn Tông Nam nắm tay một người đàn ông, dẫn hắn ta tham gia yến hội; cô ngồi ở trong nhà rơi lệ, Liên Quý mắng cô ngốc......

Tâm cô bị đau thương thật lớn bao phủ, cô ý thức được mình giống Kỷ Nghi đều bị Alpha vứt bỏ, cô trừ khóc ra không có cách nào khác, không ai có thể giúp cô, pháp luật cũng không thể, cả bầu trời của cô dường như sập xuống.

Cô khóc đến khi tỉnh lại, Tôn Tông Nam ở bên tai cô dịu dàng dỗ: "Bảo bối mơ ác mộng sao? Đừng khóc nữa, tất cả trong mơ đều là giả thôi."

Trần Tích mở to mắt, trong phòng quá mờ, cô không thấy rõ vẻ mặt Tôn Tông Nam, Tôn Tông Nam ẩn trong bóng đêm tựa như bóng dáng lãnh khốc trong mộng kia, gọi như thế nào cũng không quay đầu lại, loại cảm giác này quá mức chân thật, sợ hãi thổi quét qua người cô, cô khóc lớn hơn nữa, "Anh ôm em, anh ôm em đi!"

"Đừng sợ, đừng sợ, ông xã ở đây." Tôn Tông Nam ôm Trần Tích, tay vỗ vỗ sau lưng cô giống như dỗ trẻ con, "Tích Tích mơ thấy cái gì vậy? Kể cho anh nghe đi."

Anh dùng mặt cọ cô, cũng không chê nước mắt cô, dịu dàng đến mức không chân thật.

Trần Tích không muốn nhớ đến giấc mộng kia, cô ôm cổ Tôn Tông Nam, thút tha thút thít, nước mắt từng giọt rơi ở trên mặt Tôn Tông Nam, "Anh đừng, đừng bỏ rơi em......"

Cô nói đến hàm hồ, Tôn Tông Nam nghe rõ, hôn hôn cô nói: "Anh sẽ không bỏ em đâu, Tích Tích ngoan như vậy, sao mà anh nỡ bỏ đây?"

Tôn Tông Nam không đoán được giấc mơ của Trần Tích, nhưng anh hoài nghi là vì mình mấy ngày nay làm việc quá tàn nhẫn, dọa Trần Tích. Anh không còn cách nào khác, thứ hai mấy chục nữ Omega diễu hành thị uy ở trên phố, chính phủ cực kì để ý, bắt người về thẩm vấn cũng không tra ra tổ chức phía sau, đành phải để một đám người tham gia vào để tra thân phận, khả nghi nhất chỉ có hiệp hội xúc tiến nữ quyền O, có hơn một nửa người trong hiệp hội tham gia biểu tình.

Kết hợp với việc đưa tin về trò khôi hài của Omega nữ, kế tiếp chính phủ sẽ có động thái lớn, mà hiệp hội xúc tiến nữ quyền O là trọng điểm chú ý, hoạt động của tổ chức sẽ bị giám sát.

Khả năng sinh sản của Omega nữ có quan hệ trực tiếp sự đến sự tăng trưởng dân số của quốc gia thậm chí cả sự phát triển các hạng mục khác, bất luận ý đồ gì khơi mào Omega nữ phản kháng hoặc là đề xướng tự do sinh sản đều sẽ bị trấn áp.

Quyền tự do sinh sản chỉ thuộc về quý tộc.

Khi Tôn Tông Nam nhận được danh sách thành viên trong hiệp hội xúc tiến nữ quyền O cấp dưới trình lên, ngoài ý muốn nhìn thấy tên Trần Tích ở phía trên, ngay từ đầu anh hoài nghi là có người giả danh, tính Trần Tích rất an phận, bọn họ đã ở bên nhau hai năm rồi, anh muốn cô làm như thế nào, cô liền làm như thế, căn bản không có tư tưởng phản kháng, đến khi anh nhìn thấy Liên Quý vẻ mặt liền ngưng trọng.

Có một người tên giống thì chỉ là trùng hợp nhưng có đến hai người có tên giống vậy thì chắc chắn không phải là trùng hợp rồi.

Liên Quý muốn làm cái gì anh mặc kệ, nhưng cô ta lôi kéo Trần Tích, dạy hư Trần Tích, anh không thể không quản.

Bây giờ Trần Tích còn chưa gả cho anh, anh chưa tính là người thân của Trần Tích, nếu Trần Tích gia nhập hiệp hội xúc tiến nữ quyền O, tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến anh, người bị ảnh hưởng chính là Trần Quyền. Một khi tình thế nghiêm trọng, liên hụy đến rất nhiều, cho nên anh mới vội vã tìm ra manh mối bắt Trần Tích rời khỏi.

Tôn Tông Nam biết rõ nhược điểm của Trần Tích là gì, so với việc ngồi giảng đạo lý với cô không bằng dọa cô cho nhanh. Chuyện này Trần Tích biết càng ít càng tốt, cô sẽ không bị liên hụy vào, mềm lòng không phải là chuyện tốt.

Đồ ngốc này bị Liên Quý lợi dụng cũng không biết, chờ đến ngày nào đó bị bắt chắc cũng chỉ biết khóc, bây giờ cô đang ở trong lòng ngực anh khóc đến không biết trời đất là gì.

Tôn Tông Nam dỗ ngọt Trần Tích thật lâu, vừa hôn vừa để cô vươn đầu lưỡi nhỏ ra cho anh mút, hết mực cưng chiều, cuối cùng Trần Tích cũng an tĩnh lại, Tôn Tông Nam cho rằng không có chuyện gì, anh không biết trong tim Trần Tích đã xuất hiện một vết nứt không kịp lấp đầy, vết nứt càng lúc càng lớn.

Rèm trong phòng bị kéo ra, ánh sáng nhu hòa chiếu vào, Trần Tích một mình cuộn tròn ở trên giường, nắm di động, vẻ mặt dại ra.

Tôn Tông Nam đang hỏi bữa sáng Trần Tích muốn ăn cái gì, sau đó xuống giường đi nấu. Tôn Tông Nam sẽ nấu cơm, nhưng không thường xuống bếp, khẩu vị lại cực kì bắt bẻ, lúc trước Trần Tích vừa mới bắt đầu học nấu ăn thường xuyên bị anh chê, bây giờ đồ ăn Trần Tích nấu đã phù hợp với khẩu vị của anh, nếu không phải bởi vì Trần Tích vừa mới khóc anh cũng lười động thủ.

Trần Tích không muốn rời giường, trong đầu óc cô đều là chuyện tối hôm qua, muốn gọi điện thoại cho Kỷ Nghi, nhưng nghĩ đến nơi phát ra tin tức cũng không rõ ràng, cô cũng không thể bày mưu tính kế giúp Kỷ Nghi nên liền lùi bước.

Chắc Kỷ Nghi rất đau đớn, còn đau đớn hơn gấp trăm lần hơn cô trong giấc mộng, dù sao giấc mơ của cô cũng là giả.

Có một loại giấc mơ báo mộng, sau khi Trần Tích rời giường đều hoài nghi có phải giấc mơ của mình sẽ thành sự thực hay không, nhưng ngay sau đó phủ định, bởi vì cô nghĩ đến bình tự sướng đang phơi ở ngoài ban công. Nếu Tôn Tông Nam muốn ngoại tình, sẽ không dùng cái kia. Hơn nữa tối hôm qua lúc cô rửa sạch phát hiện chất bôi trơn đã khô đến hơi cứng, điều này chứng tỏ Tôn Tông Nam đã dùng rất lâu rồi.

Cô tin tưởng Tôn Tông Nam sẽ không làm ra loại chuyện này, tối hôm qua chỉ là do cô đã bị ngoại cảnh làm ảnh hưởng, nhưng trong tâm cô vẫn bị một nỗi sợ không tên vây quanh.

Cô nhắn tin cho Liên Quý: Đơn xin rút lui của tớ đã được nộp lên chưa?

Liên Quý nhắn lại một tin: Cậu muốn đổi ý à? Vẫn còn cơ hội nha.

Trần Tích rep: Không!

Chuyện này kết thúc có thể làm cô thoáng an tâm.

Chốc lát sau, Tôn Tông Nam gọi Trần Tích ra ăn sáng, Trần Tích đi đến bên bàn ăn, việc đầu tiên là cho Tôn Tông Nam xem tin nhắn.

Tôn Tông Nam nhấp một ngụm cà phê, hỏi Trần Tích: "Muốn được thưởng cái gì nào?" Anh lại bắt đầu dùng biện pháp quen thuộc, cho Trần Tích một con đường.

Trần Tích thụ sủng nhược kinh, đã làm sai còn có khen thưởng nữa hả?

Cô không vui lắm, nói: "Em không biết."

Cô không biết, Tôn Tông Nam liền tự quyết định cho cô, "Tí nữa đi vườn bách thú không? Nghe nói vừa mới mở một nhà hàng động vật, có thể vừa ăn cơm vừa cho hươu cao cổ ăn."

Trần Tích tưởng tượng ra hình ảnh cho hươu cao cổ ăn, ngồi xuống ăn sáng.

Tôn Tông Nam cầm cốc cà phê, anh pha cà phê đen, nên bỏ thêm rất nhiều đường và sữa vào trong cốc của Trần Tích, lại dùng sữa vẽ một hình trái tim ở giữa, việc này còn hữu dụng hơn khen thưởng, tâm Trần Tích lập tức bị đánh trúng, mọi cô gái nhỏ đều rất thích chi tiết này.

Trần Tích nhấp một ngụm cà phê tình yêu ngòn ngọt, tận lực không phá hư hình trái tim kia. Cô không am hiểu về cà phê, chỉ có thể cảm thấy vị ngọt cùng vị sữa.

Buông cốc cà phê, cô cầm lấy sandwich trứng gà thịt xông khói cắn một miếng, miệng cô nhỏ chỉ cắn được một nửa, vỏ bánh mì giòn, trứng gà rất thơm.

Trần Tích nhìn Tôn Tông Nam phía đối diện, anh đang đọc báo, ánh nắng từ sau lưng anh hắt vào làm cả người anh giống như phát sáng, trong lòng cô sinh ra một cảm giác thành kính, giờ khắc này Tôn Tông Nam giống như một vị thánh không thể xâm phạm.

Tim Trần Tích nhảy thình thịch, ban đầu cô bị hấp dẫn bởi một Tôn Tông Nam như vậy, nhìn bao nhiêu lần cũng không chán.

Bỗng nhiên di động trong túi rung một cái, Trần Tích đoán là tin nhắn của Liên Quý, lôi điện thoại ra xem, cô muốn hỏi Tôn Tông Nam một số việc.

"Tông Nam, hiệp hội xúc tiến nữ quyền O kia có gì không tốt à?"

Đến nay Trần Tích vẫn không hiểu vì sao Tôn Tông Nam phải yêu cầu mình lui, còn khẩn cấp như vậy, cái hiệp hội kia cũng chỉ có tư tưởng tiến bộ một chút, giống như câu lạc bộ biện luận ở trường, hoạt động của nó cũng chỉ là tư vấn tâm lý khỏe mạnh thôi, đây không phải là chuyện tốt sao?

Tôn Tông Nam giương mắt nhìn Trần Tích qua tờ báo, anh phát hiện từ sau khi khai giảng học kỳ mới, Trần Tích có chút thay đổi, cô suy nghĩ nhiều hơn trước, Trần Tích trước kia anh nói cái gì chính là cái đó, sẽ không hỏi thêm một câu vì sao. Bởi vì thời kì phản nghịch đến rồi sao? Hay là bởi vì cô ở cùng ký túc xá một năm với Liên Quý?

Tôn Tông Nam không nói ngay lập tức, anh lẳng lặng quan sát Trần Tích, trong giây phút chờ đợi ngắn ngủi, ánh mắt Trần Tích từng tránh né, nhưng cuối cùng vẫn trở lại trạng thái bình thản, nghiêm túc nhìn anh.

"Tích Tích, nếu anh nói hiệp hội này đang đối lập với chính phủ em tin không?"

"Nhưng Liên Quý......"

"Em không thể khuyên nhủ cô ấy."

Trần Tích im lặng, xác thật cô không khuyên được Liên Quý, nhưng có lẽ chị gái của Liên Quý có thể? Chị gái Liên Quý là đồng nghiệp Tôn Tông Nam, hẳn là chị ấy cũng nhận được tin tức giống Tôn Tông Nam?

Sau khi biết được chân tướng Trần Tích lại bắt đầu lo lắng, "Nếu...... gia nhập vào có nguy hiểm gì không?"

"Tạm thời chưa biết." Muốn định tội phải có chứng cứ.

Trần Tích đột nhiên không muốn ăn nữa, sandwich còn chưa ăn một nửa, cô không dám nói mình không muốn ăn, Tôn Tông Nam đã rất vất vả làm đồ ăn, lúc trước cô làm đồ ăn rất khó ăn, nhưng Tôn Tông Nam cũng ăn hết, huống chi là đồ ăn Tôn Tông Nam làm rất ngon.

Cô xoay qua xoay lại, Tôn Tông Nam đã ăn xong đi thay quần áo, cô trộm bọc sandwich dư lại bằng màng bọc thực phẩm, nhét vào trong túi mình, cô muốn mang đi.

"Liên Quý, cậu cũng rời khỏi hiệp hội nữ quyền O đi, nghe nói hiệp hội kia đối lập với chính phủ, có thể sẽ nguy hiểm." Trần Tích vừa thu dọn chén đũa, vừa gửi tin nhắn cho Liên Quý.

Liên Quý dứt khoát gửi lại cho cô ba chữ to: Không thể nào!

Trần Tích thở dài một hơi, lại nhận được một tin nhắn: Cậu đừng khuyên tớ nữa, từ lâu tớ đã không khuyên cậu nữa rồi!

Đây là đang chê cô phiền sao, cô quyết định lùi lại một bước.

Cô đành phải tạm thời buông di động xuống, rửa sạch tay, về phòng thay quần áo.

Ngoài giờ làm việc Tôn Tông Nam không cần mặc tây trang đeo cà vạt, nhưng anh vẫn mặc tương đối chỉnh tề, bên trong âu phục hưu nhàn mặc áo thun màu trắng bó sát người. Trần Tích căn cứ theo anh mà trang điểm, mặc một chiếc váy màu lam cùng màu với áo khoác của anh.

Hai người ra cửa, Tôn Tông Nam chạy xe đến bãi đỗ xe vườn bách thú, sau khi bọn họ xuống xe liền có người đi lên đưa vé vào cửa, Trần Tích nhìn người nọ cúi đầu khom lưng, có cảm giác giống như anh đã sớm quyết định tất cả hành trình?

"Đi." Tôn Tông Nam nói.

Trần Tích nhìn người khác xếp thành bảy tám hàng trước cửa vào, nghi hoặc nói: "Không cần xếp hàng?"

"Không cần."

Tôn Tông Nam dẫn Trần Tích đi vào lối VIP, trên tay anh có một tấm bản đồ đáng yêu, bên trên vẽ hình động vật.

Có ba đường, Trần Tích nhìn chằm chằm bản đồ hồi lâu, không biết nên đi đường nào, Tôn Tông Nam hỏi cô, muốn xem cái gì, nếu không xem được thì lần sau lại đến. Anh không nghĩ mình sẽ đề cử lối đi, bởi vì đa số mọi người đều chọn như vậy, sẽ rất tốn thời gian.

Trần Tích thích động vật nhỏ, cô nhìn gấu koala, lại nhìn hồ ly, hai loại động vật này hoàn toàn tương phản, một con ngủ không để ý đến du khách, một con chạy tán loạn khắp nơi, đôi mắt Trần Tích sắp không theo kịp bước chân hồ ly, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một con hồ ly nhỏ ở trong góc, nó nghiêng đầu, vẫn không nhúc nhích, Trần Tích nhìn chằm chằm nó, cuối cùng nó cũng quay đầu lại.

Ánh mắt người và hồ ly đối diện nhau, bộ phận mềm mại nhất trong lòng Trần Tích bị hồ ly đánh trúng, cô tưởng đây là một con hồ ly nhỏ, bố mẹ nó đâu? Sao lại không ở bên cạnh nó? Nếu về sau cô sinh con, con của cô cũng sẽ đáng yêu như vậy, cô nhất định sẽ không nỡ để nó chơi một mình.

Tần Tích quay đầu nhìn Tôn Tông Nam, Tôn Tông Nam khoanh tay, cửa kính phản chiếu bóng dáng bọn họ, Tôn Tông Nam cúi đầu thì thầm với Trần Tích: "Thích con hồ ly này à?"

Lỗ tai Trần Tích hơi đỏ lên, cô bị suy nghĩ trong đầu làm cho cảm thấy ngượng ngùng, còn chưa kết hôn mà cô đã nghĩ xa như vậy, nhưng cô thật sự muốn sinh con cho Tôn Tông Nam.

"Vâng, nó đáng yêu quá." Cô không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Tôn Tông Nam cắn lỗ tai Trần Tích, hạ thấp giọng nói: "Không đáng yêu bằng em."

======