Tự Do

Chương 5: Va chạm



Edit: Salad

Trần Tích khi biết sai giống như một cái đuôi nhỏ dính người, Tôn Tông Nam cùng cô, các loại "Hỗ trợ". Tôn Tông Nam lấy quần áo để đi tắm, cô liền giúp anh ôm, anh đi vào phòng tắm, cô đi theo vào sau, đặt quần áo xuống, thấy Tôn Tông Nam cởi quần áo, cô cũng muốn cởi, lại bị ngăn lại.

"?"Trần Tích dùng ánh mắt dò hỏi, Tôn Tông Nam lại ác liệt phun ra một câu: "Trần Tích, nhìn em như vậy, anh không hạ miệng được."

Nước mắt Trần Tích lập tức rơi xuống, Tôn Tông Nam bắt đầu ghét bỏ thân thể của cô rồi, cô sẽ xong đời rồi!

Cô hoảng đến mức hai cánh môi đều run, cả người như sắp hỏng mất, Tôn Tông Nam biết mình đã nói quá lời, nắm cằm cô nhẹ nhàng hôn, từ khóe miệng đến khóe mắt, liếm nước mắt cô, "Đừng khóc, đi lấy thuốc mỡ bôi đi......Em chỉ cần ngoan một chút thôi, không phải sợ nha?"

Trần Tích như cái xác không hồn đi ra phòng tắm, ngồi ở bên mép giường yên lặng rơi lệ một hồi lâu, cô cầm lấy di động gửi tin tức cho Liên Quý, gõ gõ chữ, lại xóa đii, cuối cùng gửi một tin nhắn: Ngủ chưa?

Lòng Trần Tích vốn mềm yếu, vô luận làm như thế nào đều không thể hùng hổ doạ người được, huống chi Liên Quý còn tốt với cô như vậy.

Liên Quý là một con cú tiêu chuẩn, cô trả lời Trần Tích: Cậu có sao không? Có muốn tớ đến đón cậu hay không?

Tin nhắn này làm Trần Tích tràn đầy cảm động,đã sớm qua thời gian đóng cổng ký túc xá, Liên Quý còn muốn hỏi cô tiếp, nhưng cô không đành lòng nói hết, trả lời Liên Quý: Không có việc gì, không có việc gì...... Ngày mai nói.

Có thể kéo dài một đêm thì một đêm, hôm nay Trần Tích đã sử dụng hết sức lực mình có.

Tôn Tông Nam tắm rửa xong đến phiên Trần Tích, cô tắm xong cộng thêm rửa sạch phòng tắm, giặt quần áo, rồi trở lại giường, Tôn Tông Nam ném một lọ thuốc mỡ cho cô, là loại có công dụng chữa khỏi ngứa, nhưng cô không muốn bôi, trên người đã không còn ngứa, chỉ còn lại vệt đỏ nho nhỏ giống hạt đậu.

Trần Tích ném thuốc mỡ sang một bên, chui vào trong chăn, ôm lấy cánh tay Tôn Tông Nam. Lực chú ý của Tôn Tông Nam đã tập trung hết vào quyển sách trên cánh tay anh, điều này làm cho Trần Tích có chút hụt hẫng, cô đã hy vọng Tôn Tông Nam làm chút gì với mình chứng minh anh không phải mất hứng thú với cô rồi, nhưng anh lại cứ như rất muốn ngủ.

Lông mi Tôn Tông Nam chớp chớp, Trần Tích nhìn mà mê, đầu dần dần trống không, cuối cùng giấc ngủ đã chiến thắng cái khác, cô cứ như vậy liền ngủ. Trong mơ hồ, cô cảm thấy cánh tay lạnh lẽo,cô giật giật, thu tay vào trong chăn.

Ngày hôm sau vốn là một ngày gió êm biển lặng, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây. Bữa sáng Trần Tích làm bánh mì kẹp trứng chiên, với một mảnh phô mai mỏng, với một cốc sữa, hương thơm ngọt ngào, tâm tình tốt ăn.

Cô còn đòi tiền bảo an với Tôn Tông Nam, khi Tôn Tông Nam rời đi còn chủ động hôn cô, giống như chuyện ngày hôm qua cứ như vậy qua đi, khiến người vui sướng, nhưng vấn đề liền xuất hiện sau cái hôn chia tay lãng mạn này, rõ ràng trước một giây không khí còn ấm áp, tiếp theo Tôn Tông Nam liền lộ ra gương mặt thật của anh,anh tàn khốc mà nhắc nhở Trần Tích:

"Tối hôm qua không tính, bây giờ anh lại cường điệu một lần nữa: Chừng nào em rời khỏi hiệp hội xúc tiến nữ quyền O, thì hẵng đến tìm anh."

"Đừng khóc với chơi xấu nữa, anh đã nói cho em biết em nên tìm ai rồi."

Nụ hôn này chính là một tia ôn nhu cuối cùng dành cho tội phạm tử hình trước khi chết, Trần Tích ngốc lăng đứng ở ven đường, nhìn xe Tôn Tông Nam đi xa, không muốn về ký túc xá, cô sợ phải đối mặt với Liên Quý.

Nhưng Trần Tích vẫn phải về lấy cặp sách, Liên Quý hỏi cô chuyện tối hôm qua, cô nói hàm hàm hồ hồ vài câu, Liên Quý nghĩ thầm giữa trưa về hỏi lại, bây giờ các cô vội vàng đi học.

Kỳ thật Trần Tích hoàn toàn có thể không cần phải gấp gáp hỏi, Tôn Tông Nam cho cô không kỳ hạn, cô bằng lòng làm rùa đen rút đầu, nếu cô không có dục vọng mãnh liệt muốn gặp Tôn Tông Nam. Nhưng nếu đổi một góc độ khác, đây cũng là một sự khảo nghiệm Tôn Tông Nam dành cho Trần Tích về tình bạn và tình yêu, Trần Tích càng coi trọng cái nào, càng luyến tiếc cái nào, cô sẽ nghiêng về cái đó, do đó xử lý chuyện này rất mất thời gian.

Không thể nghi ngờ ở trong lòng Trần Tích, đương nhiên Tôn Tông Nam vẫn quan trọng, cho nên cô cứ kéo dài mãi, đến ban đêm, cô vẫn hỏi ra khỏi miệng.

Trong ký túc xá, Liên Quý đang đắp mặt nạ trước gương, Trần Tích kéo hai ghế dựa ra đối diện nhau ngồi xuống trước, chờ Liên Quý đi lại đây.

"Ô!" Liên Quý xoay người nhìn thấy cái tư thế này, thiếu chút nữa muốn đi mua rượu, "Tích Tích,cậu muốn tâm sự cùng tớ sao?"

Khi còn nhỏ, các cô thường xuyên mặt đối mặt như vậy ngồi dưới đất chơi búp bê, ai cũng không nhớ rõ cụ thể các cô đã nói những gì, mà cùng với sự trưởng thành quy củ cũng thấm vào người, cuối cùng không còn ai còn ngồi dưới đất chơi nữa, nhưng một khi xuất hiện loại hình thức này, chắc chắn là có chuyện quan trọng cần nói.

Vẻ mặt Trần Tích nghiêm túc lắc đầu, Liên Quý dự cảm là chuyện không đơn giản, cô lấy bất biến ứng vạn biến, đi qua ngồi xuống, "Nói đi, Tích Tích."

Trần Tích nhìn Liên Quý chăm chú, trên mặt cô đắp mặt nạ màu đen, nhưng điều này không phải là che đậy, các cô đã hiểu biết đối phương đến nỗi khi nhắm mắt lại đều có thể hình dung ra hình dáng đối phương, cũng quen thuộc vẻ mặt đối phương.

"Liên Quý, cậu nói thật nói cho tớ biết, có phải tớ gia nhập hiệp hội xúc tiến nữ quyền O không?" Trần Tích bình tĩnh hỏi.

"Ách......" Lần này Liên Quý tránh cũng không thể tránh, cô đối mặt Trần Tích, chớp mắt do dự một cái, trong lòng hiểu rõ lần này khác lần trước, vẻ mặt Trần Tích là chắc chắn, ngữ khí cũng là khẳng định, vì thế cô trực tiếp nhận, "Tích Tích, cậu có gia nhập, là tớ giúp cậu gia nhập vào."

Âm lượng của Liên Quý không giảm, cũng không có bất luận thái độ khiêm tốn gì, Trần Tích lại khổ sở, bởi vì bị Liên Quý lừa mà khổ sở, nếu Liên Quý phủ nhận, cô sẽ chọn tin tưởng, bởi vì trong tâm cô còn tồn tại một sự mong muốn.

"Vì sao......" Trần Tích hỏi Liên Quý, "Vì sao lúc trước cậu gạt tớ?" Hôm trước lúc cô hỏi, Liên Quý hòa hiệp hội và câu lạc bộ với nhau, cô liền ngây ngốc tin.

"Tích Tích," Liên Quý dứt khoát kéo mặt nạ xuống, nó quá vướng, "Tớ làm là vì muốn tốt cho cậu, căn bản cậu và Tôn Tông Nam không hợp!"

"Không hợp chỗ nào?" Trần Tích đánh gãy lời Liên Quý nói, cô không rõ, cô nỗ lực tranh thủ hạnh phúc, vì sao lại trở nên không đúng.

"Không, không phải tớ nói các cậu không xứng đôi." Liên Quý ý thức được mình dùng từ sai, lập tức giải thích, "Ý của tớ là tư tưởng cậu...... A, ngày đó cậu nghe xong toạ đàm, những cái tư tưởng cũ về nam Alpha cần được cải cách! Bọn họ có tôn trọng nữ Omega sao? Dựa vào cái gì mà quy định nữ Omega đã kết hôn không thể làm việc, chỉ xứng sinh con cho bọn họ?"

Hiện thực là nữ Omega quý tộc có thể đảm nhiệm một vài chức trong đoàn thể lãnh đạo công ích, hành sử lễ tiết vì quyền lợi, nhưng mà nhiệm vụ cả đời của nữ Omega tầng dưới chính là gả chồng sinh con, đi ra ngoài cũng không thể tìm được việc, bị bắt ở nhà, đề cao hiệu suất sinh sản.

Từ nhỏ Trần Tích lớn lên ở trong một gia đình hòa thuận, mẹ của cô chỉ sinh hai đứa nhỏ, mỗi ngày sinh hoạt nhàn nhã vui sướng, mà cô cũng yêu Tôn Tông Nam, nguyện ý sinh con cho anh, cho nên cô không hiểu Liên Quý tức giận ở chỗ nào, cô lắc đầu phản bác: "Không, Liên Quý, xã hội này chính là như vậy, giáo dục từ nhỏ tớ tiếp thu cũng là như thế này, sứ mệnh của Omega chính là nối dõi tông đường, Alpha cũng không sai mà."

"Tích Tích, nếu Alpha không sai, vậy thì là toàn bộ xã hội sai rồi, cậu hiểu không?! Tư tưởng của xã hội này là sai lầm! Không công bằng! Chúng ta không thể bởi vì sống ở thời đại này, mà bị thời đại này trói buộc, mọi sự tiến bộ đều là từ sự phản kháng của mọi người mới có được! Nó sẽ không tự nhiên xuất hiện!"

Liên Quý càng nói càng tức giận, cô đứng lên, mặt nạ bị ném xuống đất. Bạn tốt nhất của cô cư nhiên đứng ở phía đối lập với cô, hơn nữa cô còn không thể khuyên bảo khiến cô ấy hiểu cái gì mới là đúng, có thể thấy được tư tưởng này thật sự quá độc hại!

"Liên Quý, cậu bình tĩnh một chút." Trần Tích không muốn cãi nhau, cô vẫn ngồi như cũ, an tĩnh chờ Liên Quý bình tĩnh lại, rồi sau đó nói sự thật, giảng đạo lý, "Pháp luật của chúng ta có điều khoản bảo vệ Omega mà, Omega không thảm đến nỗi như cậu nghĩ đâu, chúng ta có quyền lợi, cũng có tự do, chúng ta có thể chọn người mình yêu, sinh con cho người ấy, chuyện này không phải là bị bắt buộc mà là bởi vì yêu nha."

Liên Quý bất đắc dĩ cười, "Tích Tích, cậu thật sự cảm thấy điều khoản bảo vệ Omega có tác dụng gì sao? Nó chỉ bảo đảm một chồng một vợ, bảo đảm hôn nhân an toàn, nhưng nó không có liên quan đến tư tưởng."

Tư tưởng là cái gì? Ở trong mắt Trần Tích, nó chỉ là suy nghĩ của một cá nhân, cô có thể tự do mà nghĩ đến một số chuyện, làm theo tư tưởng của mình, như vậy thôi là quá đủ rồi, mà trong suy nghĩ của Liên Quý, tư tưởng đó là một quyền lợi trang nghiêm thần thánh, nó không nên bị khống chế dưới sự hợp pháp của pháp luật, bị tròng lên gông xiềng.

Hai chiếc ghế đặt trong phòng ký túc xá, bởi vì một người đứng lên một người ngồi xuống mà trở nên nghiêng, chúng nó không hề song song nữa, tựa như lập trường của các cô, cũng sẽ khiến cho các cô đi ngược hướng nhau ở một giao điểm nào đó.

Trần Tích thực nhanh đã thay đổi góc độ, cô nói: "Liên Quý, không phải ai cũng đều nghĩ giống cậu, cậu không thể áp đặt tư tưởng của cậu lên người khác." Người khác mà cô nhắc đến với Liên Quý bao gồm cả cô, cô không muốn bị áp đặt tư tưởng.

Liên Quý tự giễu cười, "Đúng vậy, thiếu chút nữa tớ cũng phạm vào sai lầm tương tự, áp đặt tư tưởng......" Rõ ràng là cô ghét nhất chuyện này.

Trần Tích gật gật đầu, "Liên Quý, tớ khác cậu, tớ muốn rời khỏi hiệp hội xúc tiến nữ quyền O, cậu nói cho tới biết cách rút lui như thế nào đi?"

Liên Quý trầm mặc vài giây, rồi sau đó cô hỏi một câu hỏi mấu chốt nhất, "Tích Tích, là cậu tự nguyện lui sao? Hay là Tôn Tông Nam muốn cậu rút lui?"

Trần Tích không nói.

"Xem đi, Tích Tích, anh ta đang khống chế tư tưởng của cậu, cậu có biết hiệp hội xúc tiến nữ quyền O là gì không? Nó có tác dụng gì? Cậu biết không? Tại sao phải rút lui?"

Nội tâm Trần Tích có chút dao động mỏng manh, như hoa lửa lướt qua trong như giây lát như vậy, không tạo thành gợn sóng gì, ngoài mặt vẫn kiên định như cũ, nói: "Liên Quý, tớ muốn rút lui."

Liên Quý hít sâu một hơi, tựa hồ đã hiểu rõ bạn tốt hết thuốc chữa rồi, nhưng cô vẫn còn muốn giãy giụa một chút nữa, một chút cuối cùng, "Tích Tích, tớ hỏi cậu một câu cuối cùng, cậu thật sự bằng lòng mất đi tự do, trở thành người phụ thuộc vào người khác, thậm chí trở thành một công cụ sinh dục sao?"

Một câu hỏi rất nghiêm trọng, ký túc xá lâm vào an tĩnh ngắn ngủi, Trần Tích nhìn đôi mắt Liên Quý, trong lòng lại tự động hiện lên mỗi câu nói của Tôn Tông Nam, cho nên cô chém đinh chặt sắt nói, "Tớ bằng lòng."

"Cậu...... Xong đời rồi." Liên Quý nhắm mắt lại, không muốn nhìn bạn tốt như vậy.

##

Đôi lời của tác giả:

Nữ chính sẽ bắt đầu đi vào thời kỳ chuyển biến, không biết năm chương trước nam chính đã để lại ấn tượng không tốt gì cho mọi người, tôi muốn đắp một câu chuyện nói về nam chính đối xử với nữ chính cực kỳ tốt,nhưng phải tinh tế mới nhìn ra được, đôi khi nam chính sẽ chỉ có một hai lời nói thâm tình ẩn giấu cực kĩ.

Vốn dĩ không nên nói nhiều như vậy, nhưng bất đắc dĩ là trình độ sáng tác không đủ, chỉ có thể tự mình giải thích, nếu không chương tiếp sẽ bắt đầu ooc......